“Là Cường hả” Khiết Anh yếu ớt ngồi dậy. Cường không nói một lời nào ôm thật chặt cô vào lòng. Cậu thật…
Xem chi tiếtCách đó không xa có một người đàn ông vẫn chăm chú nhìn Minh Thư từ lúc cô bước vào bữa tiệc. Khi…
Xem chi tiếtCách đó không xa có một người đàn ông vẫn chăm chú nhìn Minh Thư từ lúc cô bước vào bữa tiệc. Khi nhìn thấy cô nói chuyện thân mật với người đàn ông trẻ tuổi kia thì hai chân mày anh vô thức nhíu chặt lại, nét mặt còn hơi khó coi hơn bình thường làm cho người cộng sự đứng kế bên cũng không khỏi bất ngờ.
Người đàn ông này toát lên mình một vẻ ngoài gai góc và lãnh đạm, đường nét trên khuôn mặt không được gọi là anh tuấn nhưng lại có nét cuốn hút của một người đàn ông đã từng trãi. Sau khi nhìn thấy người đàn ông kia tức giận bỏ đi, cô bé kia thì lại nở nụ cười như đang châm biếm anh ta. Hai hàng lông mày của anh cũng ngay lập tức giãn ra, cơ miệng anh cũng vô thức cong lên như cười như không. Ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi cô.
———————————–
“Không sao chứ!” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, không còn là vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ như thường ngày. Khuôn mày anh bỗng nhíu chặt khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô. Thật ra từ lúc cô bị thương anh đã nhìn thấy nhưng anh muốn xem thử cô gái của anh sẽ hành xử như thế nào. Thật không ngoài dự đoán. Ngốc chết đi được!
“Cô có đứng dậy nổi không?” Đăng Quân nói câu này thật ra muốn xem tình trạng cô như thế nào nhưng câu lọt vào tai Minh Thư giống như cô đang cố tình ăn bám vậy. Thật mất mặt mà!
Cô gắng gượng đứng dậy, thoát khỏi vòng tay người đàn ông. “Tôi không sao. Cảm ơn anh.” Cô lại chẳng thèm nhìn anh, một tay ôm bụng tay kia vịn tường khuôn mặt nhỏ nhắn co lại vì đau đớn. Lúc nãy khi nghe tiếng động, anh biết cú va chạm này không nhẹ, lại còn nói không sao thật đáng giận. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia vì đau mà nhíu chặt tim anh bỗng thắt lại. Không nghĩ gì nữa mà trực tiếp bế ngang cô lên. Nếu cứ để cô nhóc này ở đây cô sẽ lại nén đau rồi cho qua như vậy.
Bất ngờ được bế lên Minh Thư hốt hoảng. “Á…á anh làm gì vậy. Thả tôi xuống.”
“Im lặng!” Mặc dù đang rất tức giận nhưng anh không quá lớn tiếng. “Tôi đưa em đi bệnh viện.”
“Anh… anh bỏ tôi xuống đi. Tôi tự đi được mà.” Minh Thư cẩn thận quan sát người đàn ông. Làn da rám nắng khuôn mặt cương nghị, nét mặt trầm ổn nhìn là biết là một người đàn ông đã từng trải. Cơ thể thì khỏi phải nói… là sáu múi nha! Nhưng hình như… cô đã từng gặp anh… phải không?
Cô vừa nói vừa vùng vẫy khỏi tay người đàn ông vì chiếc đầm cô mặc xẻ cao lên tận đùi nên động tác vừa rồi của cô vô tình làm tay Đăng Quân tiếp xúc với da thịt cô. Cơ thể anh cũng nhất thời cứng ngắc.
“Em khẳng định mình vẫn tiếp tục ngọ nguậy.” Anh vừa nói vừa nhìn vào bàn tay mình và chỗ da thịt cô mà cảnh cáo. Cô gái trong ngực quả nhiên không kháng cự nữa. ngoan ngoãn rút vào ngực anh. Khóe miệng Đăng Quân cong lên, nét mặt còn hơi mang ý cười khi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô.