Tình đầu – TÂM TƯ CỦA CƯỜNG – Botruyen

Tình đầu - TÂM TƯ CỦA CƯỜNG

Hôm nay Khiết Anh nghỉ học thế là Cường cứ bần thần từ sáng đến giờ. Đi ngang qua bàn của Thủy Tiên cậu chần chừ một hồi lâu mới lên tiếng hỏi “Tiên ơi, sao sáng nay không thấy Khiết Anh đi học vậy?”.
Thủy Tiên hơi bất ngờ với thái độ của Cường nhưng vẫn thản nhiên trả lời “À, nó bị bệnh, sáng nay chóng mặt không ngồi dậy được”.
“Chóng mặt hả, rồi… rồi có nghiêm trọng không, đã đi bác sĩ hay uống thuốc gì chưa, mà tại sao lại chóng mặt” Cường hốt hoảng xen lẫn lo lắng khác hẵn với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, cậu truy hỏi Thủy Tiên như tội phạm.
“Làm sao Tiên biết được, hồi sáng Tiên gọi thì nó nói như vậy, mà giọng nó nghe yếu ớt lắm” Thủy Tiên vừa nói vừa quan sát sắc mặt Cường. Ái chà chà, thằng này coi bộ có ý gì gì đó với Khiết Anh rồi đây, haha.
“Rồi Tiên có định qua thăm Khiết Anh không?”.
“Tiên cũng định cuối giờ chạy qua nhà nó, mà hồi nãy Tiên mới gọi Khiết Anh kêu nó đỡ hơn nhiều rồi nên không cần Tiên qua.” Thủy Tiên cười gian xảo hỏi lại Cường “ủa mà Cường định qua thăm Khiết Anh hả”.
“Ơ… Cường” Cường ấp a ấp úng “ừ thì, nếu Tiên có đi thì Cường đi chung bạn bè chung lớp mà, nếu Khiết Anh nói vậy rồi thì thôi” khuôn mặt Cường lúng túng, nói rồi cậu nhanh chân chạy về chỗ của mình.
Quay về chỗ làm bài tập nhưng tâm trí Cường không hề để tâm đến những con số mà bình thường cậu rất yêu thích mà đầu óc cứ đang suy nghĩ về một người nào đó.
“Cường… Cường” Hào hơi lo lắng nhìn Cường.
“Hả, sao vậy” Cường ngơ ngác trả lời.
“Sáng giờ mày sao vậy, cứ như người mất hồn vậy, bài này dễ vậy mà sao mày làm nãy giờ chưa xong, bộ có chuyện gì hả” Hào lo lắng giọng điệu hơi chất vấn.
“Đâu có chuyện gì đâu. À mà cho tao hỏi cái này nha” Cường hơi chần chừ một chút.
“Ừ, mày hỏi đi” Hào vô tư đáp.
“Mày với Khiết Anh học chung cấp hai đúng không?” Cường nhìn Hào với thái độ dò xét.
“Đúng rồi, mà có gì không”.
“Vậy chắc mày biết nhà Khiết Anh hả?”.
“Ừ, biết chứ” Hào nhìn Cường đầy nghi ngờ “Mà sao nay mày toàn hỏi về Khiết Anh vậy, hay là…” Hào nhếch môi cười nhìn Cường đầy nham hiểm.
“Đâu có đâu, bạn bè trong lớp quan tâm nhau thôi mà” Cường hơi khẩn trương nói với giong điệu ấp úng.
“À thì ra là quan tâm bạn bè” Hào hơi châm chọc còn không quên vỗ vai thằng bạn không thật thà. “nhà Khiết Anh ở đường này, chỗ này nè,…”.
“À mà, mày có biết facebook của Khiết Anh không” Cường lại tiếp tục truy hỏi.
Hào không nhịn nổi cười lớn “haha, còn nói là bạn bè bình thường đi. Khai mau, mày thích Khiết Anh đúng không?”.
Mặt Cường đỏ như trái cà chua, ấp a ấp úng “ừ thì… Khiết Anh dễ thương mà, còn học giỏi nữa”.
Hào cười mỉm, coi như cũng hiểu rõ tâm tư thằng bạn mình, nó đang âm thầm thích con người ta đây mà “ừ, công nhận mày nói đúng, Khiết Anh còn rất tốt nữa, chúc mày thành công nha anh bạn, haha”.
Sau rất nhiều sự truy hỏi của thằng bạn thân thì cuối cùng Cường cũng đã có một số thông tin về Khiết Anh. Ngay sau giờ học Cường chạy thật nhanh về nhà đăng nhập tài khoản facebook và gửi lời mời kết bạn với Khiết Anh.
“Cường ơi, ra ăn cơm nè con” mẹ Cường từ phòng bếp nói vọng lên.
“Dạ con xuống liền” cậu ta ba chân bốn cẳng chạy xuống, khuôn mặt còn hơi mang ý cười.
“Sao hôm nay nhìn con vui vậy, đi học có chuyện gì vui hả” mẹ Cường ân cần hỏi.
Cường hơi khựng lại một chút nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trả lời câu hỏi của mẹ “Hôm nay con giải được một bài toán khó được giáo viên khen thôi mẹ”.
Mẹ Cường xoa đầu con trai nói với giọng tự hào “Thì ra là vậy, con trai mẹ giỏi quá, cố lên nha con. Mà hôm nay con đến lớp học Hóa hả”.
“Dạ, lớp con có mấy bạn cũng học ở chỗ này” có cả Khiết Anh nữa, Cường cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, trong lòng lại thầm nghĩ không biết Khiết Anh có chấp nhận kết bạn chưa nữa, Cường ăn thật nhanh sau đó chạy lên phòng mở máy tính lên, “Khiết Anh đã chấp nhận lời mời kết bạn, hãy nhắn tin cho cô ấy”. Khi nhìn thấy dòng chữ này, Cường chưa bao giờ nghĩ cậu có thể vui như vậy, cảm giác hưng phấn cùng hồi hộp xen lẫn lo lắng làm tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết.
Cường vội vào hộp thư nhắn tin cho Khiết Anh, nhưng cậu cứ viết rồi lại xóa, mất đến năm phút cuối cùng tin nhắn cũng được gửi đi.
– Chào Khiết Anh, Cường nè. Hôm nay Khiết Anh nghỉ bệnh hả, đã đỡ hơn chút nào chưa?.
– Ơ, Cường hả, Khiết Anh đỡ rồi, cảm ơn Cường nhiều nè.
Cường đang thơ thẩn không biết nên nhắn gì tiếp theo thì mẹ Cường ở dưới nhà gọi “Cường ơi, sao chưa đi học nữa con, trễ học bây giờ”. Cường nhắn vội cho Khiết Anh một tin nhắn rồi tắt máy, cầm cặp sách nhanh chân đi học.
– Xin lỗi Khiết Anh, Cường phải đi học rồi, có gì tối nhắn với Khiết Anh sau nha.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.