Reng… reng… reng…
Tại lớp 10A3 trường THPT Chu Văn An.
Cô bé Khiết Anh mặt mày hưng phấn quay sang cô bạn cùng bàn “tiết đầu là tiết hóa đúng không bác”. “Bác” là tên thân mật mà Khiết Anh và Phan Tuyền bạn cùng bàn của Khiết Anh gọi với nhau.
“Ừa đúng rồi, chưa thuộc bài nữa bác ơi” Phan Tuyền rầu rĩ, hóa học là môn yêu thích của Khiết Anh, nhưng bạn tui thì không nhé.
Khiết Anh hí hửng trêu “không biết nay ai phải lên dĩa ha” Phan Tuyền cau có nhìn Khiết Anh như muốn ăn tươi nuốt sống “bác im đi, để tui học”.
Khiết Anh bật cười để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn, vì đang trêu bạn nên biểu cảm còn thêm phần lém lĩnh, đáng yêu vô cùng.
Chuông reo được tầm năm phút thì cô Hoài bước vào lớp, cả lớp liền đứng dậy chào cô.
“Nay mặt cô không được vui ha bác” Khiết Anh thì thầm.
“Có bữa nào mà cô vui đâu chứ”.
Đúng vậy cô Hoài nổi tiếng là khó tính và cô cho điểm cũng rất keo nữa chứ, chán thật!
“Vũ Mạnh Cường” âm thanh trầm thấp xóa tan bầu không khí im lặng trong lớp. Khiết Anh xoay người ra phía sau, nhìn bạn nam đang từ từ bước lên bục giảng, Cường học giỏi thì ai cũng biết rồi nhưng mà hôm nay nhìn kĩ lại phong thái ung dung, khuôn mặt điềm tình sao mà đẹp trai quá ta, hihi. Thế là trong vô thức từng biểu cảm của Cường lại làm cho Khiết Anh bất giác mà mỉm cười.
“Bây giờ cô ra một bài nữa nếu em làm được thì cô cho chín điểm” cô Hoài nói với giọng điệu như bình thường nhưng không che giấu nổi nét mặt mong chờ.
“Dạ” Cường trả lời cô với giọng điệu nhẹ nhàng, nét mặt lại cực kì nghiêm túc nhưng không hề có tí lo lắng hay hồi hộp nào. Người ta nói, người đàn ông quyến rũ nhất là lúc tập trung làm việc đúng là không sai mà.
Khiết Anh cũng lấy giấy bút ra giải thử, sao rối quá ta, trong lúc đó thì…
“Cô ơi em xong rồi” Khiết Anh ngơ ngác ngẩn đầu lên, dường như không tin vào mắt mình. Đúng hết rồi, sao làm nhanh vậy được ta.
Cô Hoài liền kiểm tra một lượt “đúng rồi”, “Vũ Mạnh Cường 9 điểm”. Cường nhận lại tập và bước về chỗ với rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn trong lớp.
“Sao mày giỏi dữ vậy Cường” Thanh Ngân không giấu nỗi sự ngưỡng mộ.
“Nãy suýt nữa tao cũng làm không được” Cường mỉm cười, lại bắt gặp ánh mắt Khiết Anh đang nhìn mình. Khiết Anh hốt hoảng xoay người lên, hai má cô ửng đỏ như trái cà chua.
“Bác bị sao vậy, sao mặt đỏ vậy” Phan Tuyền lo lắng quay sang hỏi.
Khiết Anh lúng túng “à… à không sao bác, tui hơi nóng thôi”.
Cả ngày hôm đó Khiết Anh gần như không thể tập trung nổi, cô bé luôn nhớ về biểu cảm, cử chỉ, giọng nói của Cường sáng nay.
“Ê Thủy Tiên, bài cuối của Cường hồi nãy mày giải ra không?” giờ giải lao Khiết Anh chạy lại bàn của Thủy Tiên nghiêm túc hỏi, nhưng ánh mắt thì lại nhìn xuống dãy bàn cuối lớp kia trộm nhìn Cường, cô không bỏ qua bất kì biểu cảm nào của cậu ta, một lần nữa bất giác mỉm cười.
“Cười gì vậy má” Thủy Tiên cau có.
“Hả, à đâu có gì, mày giải sao đưa tao xem với” Khiết Anh bối rối.
“Tao giải thì cũng ra, chỉ là hơi lâu thôi” Thủy Tiên nhấn mạnh.
“Ừa, công nhận Cường giỏi thiệt ha mày ha” Khiết Anh nói với giọng tự hào “mà không biết nó giải kiểu gì mà nhanh vậy, hay mày xuống hỏi nó đi Thủy Tiên rồi chỉ lại tao”.
“Thôi mày với tao xuống luôn để nó chỉ 2 đứa luôn, chỉ qua chỉ lại chi cho mệt” Thủy Tiên đề nghị.
“Ừ, vậy cũng được” haha đúng ý tao đó Thủy Tiên, bạn thân có khác hiểu ý nhau ghê.
“Ê Cường hồi nãy ông giải kiểu gì ra nhanh vậy” Thủy Tiên nghiêm túc hỏi còn ánh mắt của Khiết Anh thì vẫn bẽn lẽn trộm nhìn Crush của mình.
“À, bài này hả, như vầy nè” giọng nói trầm thấp, cử chỉ nhẹ nhàng. Khiết Anh gần như không thể tập trung nổi.
“Khiết Anh hiểu chưa” Cường nói với giọng điệu ôn nhu, khuôn mặt hơi sát lại gần, cơ mặt còn hơi mỉm cười.
“Ơ… à Khiết hiểu rồi, cảm ơn Cường nha” hai má Khiết Anh đỏ ửng như trứng lòng đào, tim thì cứ đập thình thịch liên hồi.
“Sao mặt Khiết Anh đỏ vậy, bị bệnh hả” Cường nói với giọng điệu ôn nhu, biểu cảm có phần hơi lo lắng.
“À… không sao, chỉ hơi nóng thôi, Khiết về chỗ nha” Khiết Anh nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy về chỗ của mình, cô bé sợ mình còn ngồi nhìn nữa khuôn mặt sẽ đỏ như cái lò than mất.
Mình bị sao vậy ta, không lẽ mình… thích cậu ấy rồi. Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Khiết Anh rung động với một bạn nam, nhưng cảm giác lần này có thêm sự ngưỡng mộ và một thứ cảm xúc mà cô gái nhỏ vẫn không biết là gì nữa. Ngày hôm nay của Khiết Anh gần như bị xáo trộn, ánh mắt và tâm trí cô đều hướng về một người. Cô bị sao vậy chứ, sao lại để một người xâm chiếm tâm trí mình đến mức độ này.
Khiết Anh ngồi thơ thẩn một hồi lâu. Phan Tuyền thấy cô vẫn ngồi bất động liền vỗ vai cô “bác không về hả”. “à, về chứ” Khiết Anh ngơ ngác quay sang. Thôi đừng nghĩ nữa Khiết Anh chuyện gì đến rồi cũng đến thôi.