“Lão Hổ”
Đăng Quân vội quay đầu lại, nở nụ cười hiếm thấy. Người đàn ông nọ thì lại chạy đến ôm chầm lấy anh.
Đăng Quân cũng miễn cưỡng ôm lấy anh ta, hơi châm chọc mà lên tiếng. “Cuối cùng cũng về! Nơi này của chúng ta sắp không còn được yên tĩnh nữa rồi!”
Hoàng Bảo nghe vậy, thấy có gì không đúng. Buông người đồng đội trước mặt ra, giọng đầy chất vấn. “Đồ vô lương tâm, cậu có ý gì đây hả?”
Đăng Quân vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt thoáng chốc lại trở nên nghiêm túc. “Đi thôi, nói chuyện chính đi. Lần này điều cậu về là tạm thời sao?”
“Cũng không hẳn vậy. Nhiệm vụ ở biên giới cơ bản cũng đã xong. Chuyện còn lại để bọn trẻ ở dưới lo liệu cũng được. Nếu không có vụ này thì hai tuần sau tôi cũng sẽ được điều về.” Ngưng một chút, ánh mắt anh lại dừng trên mảng nước trước ngực Đăng Quân nhưng cũng vẫn nghiêm túc mà tiếp tục nói.
“Nhiệm vụ lần này khá nghiêm trọng đó. Ba cậu còn đích thân gọi tôi về. Cậu biết chuyện gì không?”
“Chưa biết. Tôi cũng bị gọi gấp về đây.”
“Đi thôi.”
“Nè… khoan đã”
Hoàng Bảo kéo Đăng Quân lại, nét mặt hơi châm chọc. “Đây là gì. Không giống là mồ hôi nha. Có cô quân y nào tựa vào ngực cậu mà khóc hay sao? Haha.” Nói xong còn ngẩn mặt cười khoái chí. Lão Hổ này của bọn họ bình thường “không gần nữ sắc” nên anh ta không nhịn được trêu chọc một phen.
Đăng Quân chẳng những không hề nổi giận, nhớ lại dáng vẻ khóc lóc của cô gái lúc nãy mà khóe môi còn hơi mỉm cười. “Đúng là có người mới dựa vào tôi mà khóc nhưng không phải mấy cô quân y đó của cậu đâu.”
“Nè… nè cái gì mà mấy cô quân y của tôi. Trong lòng tôi chỉ có mình Bảo Linh thôi. Cô ấy mà nghe được mấy lời này của cậu là sẽ không tha cho tôi đâu.” Hoàng Bảo vừa đuổi theo Đăng Quân vừa lên tiếng giải thích.
Đăng Quân và Hoàng Bảo cùng lúc bước vào phòng Tổng Tư lệnh. Lúc này mọi người đã đến đông đủ, chỉ còn hai người bọn họ.
Hoàng Bảo lên tiếng chào hỏi. “Chào Tư lệnh, Tham mưu trưởng.” Đăng Quân chỉ gật đầu rồi ngồi vào chỗ của mình.
Tư lệnh Hào cũng khách khí gật đầu. “Về rồi thì tốt. Thời gian qua cực khổ cho cậu.”
“Tư lệnh đừng nói vậy. Mấy anh em bên dưới cũng cố gắng không ít.”
“Được rồi, bàn chuyện chính đi.” Tư lệnh hào nói rồi chiếu lên màn hình một đoạn hình ảnh tư liệu.
“Đây không phải là băng nhóm X ở vùng tam giác vàng sao. Năm ngoái đã bị triệt phá rồi mà.”
Đăng Quân không nói gì nhưng hai chân mày thì nhíu chặt lại thành một đường. Nét mặt thoáng nét căng thẳng nhưng vẫn giữ được nét trầm tĩnh như thường ngày.
Quan sát biểu cảm của mọi người một lúc, Tư lệnh Hào lại tiếp. “Đúng vậy, năm ngoái chúng ta đã hỗ trợ cho cảnh sát quốc tế rất nhiều trong vụ này. Thiếu tá Quân, cậu có ấn tượng gì không?”
Đăng Quân hơi ngẩn đầu lên. Sau đó liền đứng dậy đi đến chỗ trung tâm của bàn họp, hai tay chống xuống mặt bàn, trầm giọng lên tiếng.
“Năm ngoái là tôi thay mặt Bộ Tư lệnh đi thực hiện nhiệm vụ này. Băng nhóm này sở dĩ lâu như vậy cũng không triệt phá được là do tên cầm đầu. Bitton. Người của chúng ta phối hợp với cảnh sát quốc tế phải gần một năm mới bắt được hắn. Tên này không dễ đối phó. Dây mơ rễ má của tổ chức này năm đó chúng ta vẫn chưa chặt đứt nên nếu để hắn thoát được. Tổ chức này có khả năng… sẽ tái sinh trở lại.” Những chữ cuối cùng giọng anh hơi gằng lại một chút.
Ông Hào hơi bất ngờ quay sang nhìn anh. Con trai ông có tài điều này ông biết. Nhưng không ngờ có vậy mà nó đã đoán ra.
Hoàng Bảo nghe xong liền cảm thấy có điều bất ổn. “Khoan đã Lão Hổ. Bitton chẳng phải đã bị bắt rồi sao?”
Đăng Quân một lần nữa nhíu mày, anh rất mong tất cả những suy đoán này chỉ là do anh nghĩ nhiều. “Tôi đoán. Tư lệnh đích thân mở cuộc họp này, gọi cả tôi và cậu về. Có khả năng… Bitton đã trốn thoát rồi, phải không? Tư lệnh.” Nói rồi quay sang nhìn Tư lệnh Hào, không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định.
Tư lệnh Hào thở dài một hơi. “Đúng vậy, hắn đã trốn thoát. Hơn nữa…” Ông quay sang nhìn Đăng Quân. “Đang ở trong địa phận nước ta.”
Hoàng Bảo cùng mọi người đều hốt hoảng, chỉ có Đăng Quân sắc mặt vẫn không đổi nhưng trong lòng anh cũng thật sự không yên. Lúc nãy anh cũng có suy nghĩ đến tình huống này nhưng nghĩ chắc cũng không nghiêm trọng đến vậy nên không nói ra.
Hoàng Bảo thắc mắc. “Hắn từ Lào sang đây sao.”
Tư lệnh Hào gật đầu. “Đúng vậy.”
“Vậy còn đỡ. Chắc hắn cũng chỉ đang ở mấy tỉnh miền trung thôi. Người của chúng ta gắng sức chi viện là được.” Hoàng Bảo thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa được bao lâu thì tư lệnh Hào lại lên tiếng.
“Nếu là như vậy. Tôi trực tiếp điều cậu ra đó chi viện là được rồi. Sao phải lôi cậu về đây chứ.”
“Tư lệnh, bác đừng nói là…”Hoàng Bảo dường như đã hiểu ra.
“Hắn đang ở miền nam, hơn nữa còn đang ở rất gần chúng ta, đúng không?” Đăng Quân bất ngờ xen ngang. Chưa bao giờ anh mong những phán đoán của bản thân là sai đến vậy.
“Đúng vậy, hắn đang ở thành phố.” Nói rồi Tư lệnh Hào quay sang nhìn Đăng Quân.
Hai tay Đăng Quân vẫn chống lên bàn, anh cúi thấp đầu xuống nhắm chặt mắt lại, cố gắng ngăn những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng dù thế nào anh cũng phải cố gắng thật bình tĩnh.
Ông Hào nhìn con trai một hồi không khỏi lo lắng nhưng ông vẫn khôi phục vẻ điềm tĩnh như thường ngày. “Chiều ngày hôm nay tôi đã nhận được điện báo khẩn từ Bộ Quốc phòng và Quân khu, dặn dò chúng ta phải nổ lực để đảm bảo an ninh cho thành phố cũng như toàn khu vực miền nam.”
“Sáng mai đúng tám giờ sáng, tôi cùng các đồng chí ở đây sẽ đến Quân khu để họp bàn về kế hoạch cụ thể hơn.” Ngưng một chút ông lại tiếp. “Mọi người về nghỉ ngơi sớm đi. Từ ngày mai, chúng ta sẽ phải đáng một trận chiến lớn đó.”
Khi Đăng Quân chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Tư lệnh Hào đột nhiên lên tiếng, giọng đầy lo lắng. “Mục tiêu của hắn ta… là con.”
Đăng Quân dừng bước. “Tư lệnh bảo vệ nội thật tốt là được rồi.” Nói rồi không nán lại thêm một giây nào mà nhanh chân bước ra khỏi phòng.
“Anh Quân.”
“Lão Hổ.” Trọng Khải và Hoàng Bảo lên tiếng cùng một lúc. Đăng Quân nhếch môi châm biếm bọn họ.
“Sao vậy?”
Hoàng Bảo tiến lên một bước. “Quân à. Không đùa được đâu. Cậu phải cẩn thận đó.”
Đăng Quân vẫn giữ nụ cười đó, vỗ vỗ vai anh ta. “So với cậu, tôi còn hiểu hắn ta hơn. Yên tâm đi.”
Thực ra điều Đăng Quân lo lắng nhất bây giờ không phải là bản thân anh mà là những người thân xung quanh anh. Bitton nếu muốn trực tiếp đối đầu với anh không phải chuyện đơn giản, hơn nữa thành phố còn là địa bàn của anh. Cách nhanh nhất, chắc chắn là đối phó với những người xung quanh anh. Bà nội và lão cha anh có người trong quân đội bảo về, không cần quá lo. Người đáng lo duy nhất là…
Minh Thư đang ngồi ở phòng khách xem tivi cùng gia đình thì điện thoại reo lên. Cô bật cười, rồi nhanh chóng bắt máy.
“Tôi đã uống thuốc rồi, anh không cần nhắc nhở đâu.” Lời nói hơi càm ràm nhưng giọng điệu thì như đang làm nũng khiến người đàn ông ở đầu dây bên kia cong khóe miệng cười.
“Em thật sự coi tôi là vú em của em sao.”
“Đâu có. Tôi tưởng anh lại gọi đến mắng tôi.”Lúc Minh Thư nói câu này môi thì hơi chu lại, giọng thì lí nhí nghe như con nít đang làm nũng, phụng phịu rất đáng yêu. Cô cũng không ý thức được tại sao mình lại nói với giọng điệu kiểu này.
“Em… đang làm nũng với tôi sao.”
Tim Minh Thư đập thình thịch, ấp a ấp úng nói. “Gì chứ… tôi không có.”
Đăng Quân bật cười. “Bụng đã hết đau chưa?”
“Tôi đỡ hơn nhiều rồi, uống mấy lần thuốc nữa sẽ khỏi hẵn thôi.”
“Vậy thì tốt.”
“Anh… tối như vậy gọi cho tôi có chuyện gì sao?”
“Làm phiền em sao?”
“Đâu có.”
“Ngày mai, tôi không đi cùng em được.” Không hiểu sao khi nghe đến đây Minh Thư lại thoáng hụt hẫn. Cô không nói gì làm người đàn ông bên kia cũng hơi hoảng hốt.
“Alô! Minh Thư?”
“À. Tôi đây. Không sao đâu. Dù gì… tôi cũng không muốn làm phiền anh nữa.”
“Tôi không thấy phiền. Lần sau nhất định sẽ đi cùng em.” Ngưng một chút anh lại tiếp, lần này Đăng Quân đặt hết cảm xúc của mình vào, từng câu từng chữ mà nói ra. “Đừng giận anh được không? Thư Thư!”
Bùm! Đầu óc Minh Thư đang nổ tung vì câu nói này, tim thì đập liên hồi. Cô hốt hoảng, vội vàng cúp máy.
Đăng Quân cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Vốn dĩ anh muốn bày tỏ cảm xúc của mình một chút, vì nhiệm vụ lần này chắc lâu lắm anh mới được gặp cô. Nhưng hình như anh dọa cô sợ mất rồi. Đăng Quân lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Đã mười hai giờ đêm. Nằm trên giường, Minh Thư lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu toàn giọng điệu và câu nói cuối cùng của người đàn ông đó.
Ting…
Minh Thư cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn đến.
– Tôi đang dưới nhà em. Xuống đây đi.
Minh Thư vội bước xuống giường, đứng bên cửa sổ mà nhìn xuống. Nhìn thấy một người đang ông mặc trang phục quân đội, dù đang quay lưng nhưng cô vẫn biết đó là anh ta. Minh Thư đi tới đi lui một hồi lâu, không biết có nên xuống hay không thì tin nhắn lại đến
– Em không xuống. Tôi sẽ trèo lên. Em chọn đi.
“Đúng là quá đáng mà. Sao lúc nào cũng áp bức người khác như vậy chứ!” Cô tức giận quăng điện thoại lên giường nhưng vẫn ngoan ngoãn đi xuống gặp người đàn ông kia. Người này nói là làm, cô mà không xuống anh ta chắc chắn sẽ trèo lên.
Khi cánh cửa nhà Minh Thư được mở ra, người đàn ông mới xoay người lại. Đập vào mắt anh là một hình ảnh rất khác của cô khiến anh ngẩn ngơ trong chốc lát.