Tại nhà tổ họ Trần.
Chú Trương từ sảnh trước hơi hối hả chạy vào phòng khách gật đầu với người đàn ông tay đang cầm điếu xì gà. “Ông chủ, cậu Quân về rồi.” Người đàn ông chậm rãi nhả ra làn khói trắng. “Tôi biết rồi.”
Nói rồi nhìn qua cô gái trẻ tuổi bên cạnh, khuôn miệng hơi mỉm cười. “Ngại quá! Để con đợi lâu như vậy.”
Cô gái trẻ thẹn thùng. “Ba đừng nói vậy. Con đến đây chủ yếu để thăm ba và nội mà.”
“Ai là ba của con hả Kim Nhã.” Một bà lão với giọng nói đanh thép, khí thế hùng hồn bước ra, chễm chệ ngồi vào chiếc ghế dành cho gia chủ.
“Con… con…” Kim Nhã nhất thời không biết làm sao, nhìn qua ông Hào với ánh mắt cầu cứu.
Ông Hào thấy vậy, chậm rãi lên tiếng. “Mẹ à! Dù sao Kim Nhã cũng từng là dâu nhà này, gọi con là ba thì có sao đâu chứ.”
“Con cũng nói là… đã từng.”
Dừng một chút bà lại nhìn sang Kim Nhã chậm rãi lên tiếng. “Con không nghĩ cho thể diện nhà ta đã đành. Còn muốn hại Kim Nhã hay sao. Con bé sau này nếu như gặp được người tử tế, cứ gọi con là ba như vậy thật không hay chút nào.” Nói rồi bà cầm lấy tay Kim Nhã, nở nụ cười hiền từ.
“Dạ. Con biết rồi nội. Sau này con sẽ chú ý hơn.” Kim Nhã là người biết điều nên cô sẽ không dại gì chọc giận bà nội, dù sao trong gia đình bà cũng là người có tiếng nói.
Đúng lúc này…
“Bà nội! Con về rồi!” Đăng Quân từ ngoài sân thong thả bước vào, trên tay còn cầm hai hộp tổ yến.
Bà Lành lúc nãy còn uy quyền, nhìn thấy cháu trai thì tâm đã mềm nhũn ra như nước, khóe miệng còn hơi mang ý cười. Nhưng bà vẫn tỏ vẻ hờn dỗi, không thèm nhìn thằng nhóc đó.
Đăng Quân đưa hai hộp tổ yến cho chú Trương rồi đi vòng qua ghế của bà nội, hai tay còn nịn nọt đấm lưng cho bà. “Đồng chí Lành đang giận con sao? Hửm?”
“Hứ! Bà giận mày làm gì cho mệt. Có giỏi thì đi luôn đi. Còn về thăm bà già này làm gì?” Đồng chí Lành hờn dỗi lên tiếng.
“Không phải cháu đã về rồi sao. Nội đó, giận dỗi như con nít. Còn không phải càng lúc càng trẻ sao?”
“Con đó. Chỉ nịnh bà là giỏi.” Bà lành cười bất đắc dĩ.
“Về rồi thì ngủ lại đây một đêm đi. Nghe không?”
Đăng Quân ngồi xổm xuống nhìn bà cười rạng rỡ. “Được! Nội vui là được.”
Thằng nhỏ này kể từ khi mẹ nó mất, nó rất hiếm khi cười như vậy. Bà Lành nghĩ đến liền xót xa… chỉ mong cháu bà nhanh chóng tìm được hạnh phúc, sau này bà có xuống dưới đó cũng biết đường ăn nói với đứa con dâu mệnh khổ của bà.
“Anh Quân!” Kim Nhã ngồi kế bên chần chừng một chút cũng lên tiếng chào hỏi. “Lâu rồi không gặp, anh khỏe không?” Nói rồi không kiềm lòng được nhìn anh với ánh mắt si mê. Người đàn ông tuyệt vời này… đã từng là chồng cô.
“Tôi khỏe, cảm ơn.” Trả lời nhanh gọn, không nhìn Kim Nhã lấy một cái. Lại quay sang nhìn bà Lành. “Nội à! Con đưa nội lên phòng nghỉ nha.”
“Được… được, coi như thằng nhóc như con còn có lòng.” Nói rồi bà quay sang nhìn chú Trương.
“Nè! Chú dặn dò tài xế đưa cô Nhã về cho đàng hoàng. Con gái tối rồi ở ngoài một mình không tốt cho lắm.” Bà quay sang nhìn Kim Nhã, ngữ điệu rất nhu hòa nhưng nếu nghe kỹ là bà đang muốn đuổi khách.
“Con về cẩn thận. Cho bà gửi lời hỏi thăm ba mẹ con.” Kim Nhã cười gượng gạo. “Da. Tối rồi, con không làm phiền cả nhà nữa, con về trước ạ.” Nói rồi cô ta nhìn qua ông Hào. “Thưa b… thưa bác Hào con về.”
Ông Hào hơi khó xử. “Ừ. Con về đi.” Đến khi Kim Nhã vừa bước ra khỏi cửa.
“Mẹ à, sao mẹ cứ phải làm khó con bé chứ, dù sao con bé cũng từng là người nhà chúng ta, con…” Ông chưa nói hết câu liền bị bà Lành lên tiếng quở trách
“Con im miệng cho mẹ. Con già rồi nên hồ đồ phải không?”
“Lúc trước là lúc trước. Ta nhắc cho con nhớ lần nữa. Con bé không phải người nhà chúng ta.” Ngưng một chút bà lại nói. “Con nghĩ thử xem, nếu sau này Đăng Quân lấy vợ, vợ cũ của nó cứ gọi con là ba như vậy còn ra thể thống gì.”
“Bà già này còn sống một ngày sẽ không để cái nhà này vô phép vô tắc đâu.”
Đăng Quân bước đến choàng tay lên vai bà, cười dịu dàng. “Được rồi nội. Đi nghỉ thôi.”
“Được. Đi thôi!” Bà Lành được cháu trai dỗ dành cơn giận cũng đã nguôi ngoai. Nhưng vừa về đến phòng mình bà lại lên tiếng trách móc.
“Thằng cháu bất hiếu này. Nếu hôm nay bà không nói chú Trương kêu con về thì con tính không về nữa đúng không?” Bà nói rồi đấm lên người Đăng Quân mấy cái.
“Úi. Đồng chí Lành à. Xuất ngũ nhiều năm rồi khí thế vẫn như xưa ha.” Nói rồi còn ôm lấy người mình làm bộ mặt thê thảm.
Bà Lành đầy khinh bỉ mà liếc nhìn anh. “Thằng quỷ sứ. Người con cứng như đá. Bà đánh mày chỉ thêm đau tay thôi. Còn ở đó mà giả bộ.”
“Con nói thật mà. Người có thể đánh con… cũng chỉ có nội thôi.”
Bà Lành nghe vậy mà xót xa, xem ra nó vẫn rất hận cha nó.
“Hứ… đâu chỉ có nội, sau này con lấy vợ, nếu con làm nó giận, cháu dâu ta cũng có thể cầm chổi đánh con.” Đăng Quân ngơ ngác nhìn bà nội, anh không tin nổi. Đây là nội của anh sao.
“Nhìn cái gì mà nhìn. Lúc trước hễ ông con chọc giận bà, bà đều cầm cây rượt ổng chạy.” Đăng Quân nhịn không nổi bật cười.
“Nè. Trở lại chuyện chính. Khi nào con mới tìm cháu dâu cho bà đây hả?” Bà Lành nghiêm túc hỏi chuyện.
Đăng Quân cầm tay bà trấn an. “Nội yên tâm. Sắp rồi!” Anh nói rồi lại nhớ đến vẻ mặt của cô gái ngày hôm nay. Hình như… anh lại nhớ cô nhóc này rồi.
Hôm nay là thứ bảy là ngày nghỉ của Minh Thư nhưng cô đã thức dậy từ khá sớm.
Bước xuống nhà với quần jean áo thun phối cùng chiếc túi Chanel classic màu đen đơn giản. Minh Thư ồn ào lên tiếng.
“Hello buổi sáng cả nhà!” Nói rồi chạy đến ôm chầm lấy mẹ từ đằng sau.
Mẹ Thư mỉm cười. “Gì đây cô nương. Mới sáng sớm đã nịnh mẹ rồi à.”
Giọng Minh Thư như hờn dỗi, làm nũng với mẹ. “Ây da người ta chỉ chào mẹ buổi sáng thôi mà cũng không cho nữa. Mốt con đi lấy chồng rồi đừng có nói nhớ con à nha.” Minh Thư tinh nghịch còn hôn cái chóc lên má mẹ Thư.
“Con nhỏ này.” Mẹ Thư cười bất đắc dĩ.
Đứa con gái này chỉ biết chọc cho ba mẹ vui. Chỉ có điều, mẹ Thư cũng muốn một chàng rể rồi mà đứa con gái ngoan của bà mãi vẫn chưa chịu dắt ai về ra mắt.
Ba Thư đang lật lật tờ báo, liếc nhìn hai mẹ con không khỏi bật cười. “Hôm nay con nghỉ, sao không ngủ thêm một chút.”
“Hôm nay con phải đi tình nguyện, ba không nhớ sao?” Minh Thư rót ly sữa đó cho vào lò vi sóng.
Mẹ Thư lo lắng nói. “Con đó, ăn như vậy làm sao mà no, mẹ đi chiên cái trứng cho con nha.”
“Không cần đâu mẹ, con ăn xong rồi, con đi nha ba mẹ. Bái bai!!!” Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi cửa.
“Con nhỏ này.” Ba Thư nói rồi khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, thong thả tiếp tục đọc báo.
Tại Học viện Quân y thành phố.
“Chị Minh Thư, chị đến rồi.” Cô gái trẻ nhìn thấy Minh Thư liền chạy ra niềm nở đón tiếp.
“Ừ. Bảo Linh đâu em.”
“Dạ chị Linh ở trong chờ chị nãy giờ đó.”
“Ừ, vậy chị vô nha. Mà nè…” Minh Thư một túi bánh to đang cầm trên tay cho cô bé. “Em ăn sáng chưa? Chị có mua bánh nè. Em chia cho mọi người cùng ăn nha.”
“Trời ơi. Bánh ở tiệm này ngon lắm. Cảm ơn chị Thư nha.” Cô bé mừng rỡ nhìn Minh Thư đầy ngọt ngào.
Minh Thư gõ cửa bước vào phòng, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng ai oán của người bên trong. “Ây da, đói bụng quá đi!!!” Chữ cuối còn cố tình kéo dài ra, giọng điệu muốn bao nhiêu hờn dỗi có bấy nhiêu khiến Minh Thư bật cười.
“Nè! Không thiếu phần mày đâu, còn là loại mày thích nhất nữa.” Minh Thư đưa túi bánh còn lại giấu sau lưng nãy giờ cho Bảo Linh.
“Hơ, phải vậy chớ. Mày thử không mua cho tao coi, coi bà có xử mày không?” Bảo Linh nói lời hăm dọa nhưng khuôn mặt thì lại mang ý cười.
“À mà nè, hôm qua mày nói bữa nay có buổi kiểm tra sức khỏe tổng quát của bên quân đội hả.” Minh Thư nghiêm túc hỏi.
“Ừ. Hôm nay là buổi kiểm tra sức khỏe định kì. Chút nữa mày phụ tao lo mấy phần trong đây. Nè, tao in ra hết rồi.” Nói rồi cầm xấp giấy trên bàn đưa cho Minh Thư.
Minh Thư cẩn thận xem sơ qua một lượt. “OK. Hiểu rồi, chút nữa sẽ phối hợp với mày.”
Đúng tám giờ Minh Thư cùng Bảo Linh di chuyển đến khu vực khám bệnh. Vừa bước vào cửa thì đã nghe tiếng Bảo Linh gọi. “Anh họ?”
Người đàn ông này khoác lên mình bộ trang phục của quân đội nhưng khí chất của anh ta hoàn toàn lại bỏ xa những người bên cạnh. Là anh ta? Sao lại trùng hợp vậy chứ.
Đăng Quân bước đến chỗ bọn mỉm cười nhìn Bảo Linh. “Hôm nay là em khám sao?”
“Dạ đúng rồi. Mà anh họ hôm nay cũng đến khám sao? Những buổi khám định kì như vầy, anh hay chê phiền rồi không đi mà.” Bảo Linh không khỏi thắc mắc. Nhìn thấy ông anh họ cao ngào lạnh lùng ở đây làm cô rất ngạc nhiên.
“Lớn tuổi rồi, cũng nên chú ý sức khỏe một chút.” Nói rồi nhìn sang người bên cạnh. “Đây là…”
Bảo Linh nhanh nhảu giới thiệu. “À! Đây là Minh Thư, bạn em. Hôm nay cô ấy sẽ cùng em khám cho mọi người. Nè, anh đừng coi thường người ta nha. Bạn em có bằng cấp hẵn hoi đó. Tay nghề cũng không thua em bao nhiêu đâu.”
“Được rồi Bảo Linh. Đừng nói nữa.” Bảo Linh nói luyên thuyên một tràng làm Minh Thư không khỏi ngượng ngùng. Không hiểu sao đứng trước người đàn ông này cô lại dễ mắc cỡ như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô gái trước mặt Đăng Quân khẽ nhếch môi cười, mặt dày tiến lại gần cô. Đến khi nhìn thấy đôi giày da bóng loáng thì Minh Thư mới ngẩn đầu lên nhìn người đàn ông.
Anh nhìn cô, khuôn mặt còn hơi mang ý cười. “Còn đau không?”