Ngạo Thế Đan Thần – Chương 97: Không Phân Cao Thấp – Botruyen

Ngạo Thế Đan Thần - Chương 97: Không Phân Cao Thấp

Hỏa chưởng to lớn vừa xuất hiện, mọi người không khỏi kinh hô lên, sắc
mặt Vân Tiểu Đao ngưng trọng, lần thứ hai thi triển Thiên Vân chưởng
quay về trên không, chống lại hỏa chưởng to lớn nhanh chóng đè xuống
kia.

Thiên Vân chưởng của Vân Tiểu Đao cũng trở nên rất lớn, rộng đến mười trượng, hắn dùng chân khí hùng hậu của Phàm Võ Cảnh tầng mười
thả ra, cũng thập phần cường đại, dĩ nhiên có thể ngăn cản hỏa chưởng
của Trầm Tường.

Trầm Tường cười hì hì, chỉ thấy bàn tay hắn lại
bốc lên một trận chân khí màu xanh chứa cuồng lôi lấp loé, theo hắn quát khẽ một tiếng, bàn tay màu xanh to lớn xuất hiện, lần thứ hai từ không
trung đè xuống, cùng hỏa chưởng to lớn kia trùng điệp chung một chỗ!

Hỏa lôi chân khí dung hợp, càng trở nên cuồng bạo thêm, uy lực càng thêm to lớn, Thiên Vân chưởng của Vân Tiểu Đao đã bị đánh tan hoàn toàn, hỏa
lôi cự chưởng của Trầm Tường đột nhiên đè xuống, bao trùm Vân Tiểu Đao,
ép hắn xuống mặt đất.

Rầm rầm rầm. . .

Liên tiếp nổ vang
tuôn ra, quảng trường trung tâm xuất hiện một ấn chưởng to lớn, tảng đá
vỡ vụn theo sóng khí bộc phát ra thổi về bốn phía, tình cảnh vô cùng
chấn động.

Vân Tiểu Đao cứ như vậy bị đè ép xuống, chỉ thấy hắn
hét lớn lên, từ trung tâm chưởng ấn nhảy ra, cả người chật vật không thể tả, nhưng cũng không có thương tổn bao nhiêu.

– Trầm đại ca, thực lực của ngươi nằm ngoài sự dự liệu của ta, ta muốn dùng đòn sát thủ.

Vân Tiểu Đao một mặt nghiêm túc, hắn mới vừa nói xong, Trương Đức liền hô:

– Các ngươi tiếp tục đánh xuống, nơi này sẽ bị các ngươi hủy diệt, thực
lực các ngươi đều tương đương, muốn phân ra cao thấp nhất định sẽ lưỡng
bại câu thương.

Trầm Tường cũng thu tay lại, hắn không nghĩ tới
sau khi mình phóng thích đi hai loại chân khí thuộc tính, vẫn không có
làm cho đối phương ngã xuống, có thể thấy được thực lực của Vân Tiểu Đao cũng không kém.

– Trầm đại ca mới Phàm Võ Cảnh tầng chín đã đánh không phân cao thấp cùng ta, như vậy hắn tới Phàm Võ Cảnh tầng mười,
chẳng phải ta nhất định phải thua sao?

Vân Tiểu Đao một mặt cảm thán.

– Lần này được rồi, Vũ Viện củachúng ta lại thêm một tiểu quái vật.

Một người trung niên cười khổ nói, hai người tuổi còn trẻ trước mắt này,
đều lợi hại hơn bọn hắn, đặc biệt là Trầm Tường, cái loại võ công kia
rất là chấn động, làm cho bọn hắn sâu sắc sợ hãi.

– Trầm đại ca, ngươi từng giết bao nhiêu người? Vừa nãy sát khí của ngươi rất nặng, suýt chút nữa doạ ta sợ.

Vân Tiểu Đao một mặt tò mò hỏi, trong ánh mắt vẫn mang theo sợ hãi.

– Không nhiều, ta cũng không nhớ rõ có bao nhiêu, nói chung đều là một ít người đến tìm ta để gây sự.

Trầm Tường nói.

– Vậy sau này ta nên ít tìm ngươi gây phiền toái.

Vân Tiểu Đao cười nói.

– Hai tiểu tử các ngươi, nhìn nơi này, bao nhiêu năm cũng không có hỏng, nhưng hiện tại. . .

Trên khuôn mặt già nua của Trương Đức tràn đầy bất đắc dĩ.

Vân Tiểu Đao cười nói:

– Trương lão đầu, món nợ này coi như ta tính, tinh thạch đều do ta ra!

Đột nhiên Trầm Tường nói:

– Ta phải đi nghỉ ngơi một chút, chân khí của ta không bằng ngươi, lập tức liền tiêu hao đến xấp xỉ rồi.

Hắn không sử dụng Càn Khôn chân khí, bởi vì lực sát thương kia quá to lớn,
hơn nữa hắn cũng không muốn bạo lộ quá nhiều thực lực của mình, bất quá
hắn dám khẳng định, mặc dù mình thắng Vân Tiểu Đao, cũng sẽ bị thương
nặng.

Thực lực của Vân Tiểu Đao xác thực rất mạnh, sau khi trải
qua chiến đấu kịch liệt, cũng không có tiêu hao bao nhiêu chân khí, hơn
nữa hắn cũng không dùng lực lượng mạnh nhất.

– Nơi này cường giả thật sự rất nhiều a! Quả nhiên là cái nôi của cường giả!

Trầm Tường khôi phục chân khí tiêu hao, trong lòng cảm khái.

Trầm Tường vừa rời khỏi quảng trường kia, một ít người ở Vũ Viện phụ cận
liền đến hỏi dò tình huống, biết được cái thủ ấn to lớn kia là luận võ
tạo thành thì đều bị kinh thán, bọn họ đều biết loại đá này phi thường
kiên cố, không phải lực lượng rất mạnh mẽ, là rất khó phá hoại.

Hai ngày trôi qua, kiểm tra tiến vào nội môn đã bắt đầu tiếp thu báo danh, Trầm Tường theo Vân Tiểu Đao, Trương Đức cùng đi.

Sau khi báo xong tên, bọn họ cùng rời khỏi Thái Vũ môn, tìm một tửu điếm
trong Thiên Môn thành ăn uống một chút, bất quá vận may bọn hắn không
tốt, gặp được mập mạp keo kiệt Chu Vinh đang đi ra ngoài, cuối cùng chỉ
có thể mang Chu Vinh cùng đi.

– Vân tiểu quỷ, trước phải nói cẩn thận, bữa cơm này ngươi mời khách!

Thời điểm Chu Vinh gọi món ăn, chăm chú nói.

– Tại sao ta phải mời khách?

Mặc dù Vân Tiểu Đao là cường hào, nhưng hắn không muốn tốn hao trên người Chu Vinh.

– Trương lão đầu lớn tuổi rồi, nói không chắc sau này sẽ ở ngoại môn đánh rắm, Trầm Tường mới vừa tiến vào Thái Vũ môn, mà ta là mập mạp keo
kiệt, ngươi không ngại ngùng bắt chúng ta thanh toán sao? Lại nói, Vân
gia ngươi giàu có hơn Chu gia chúng ta.

Chu Vinh cười nói.

Trầm Tường nhìn ra được quan hệ của Chu Vinh cùng Vân Tiểu Đao, Trương Đức
rất tốt, bằng không cũng không sẽ nói lời như vậy, hơn nữa hắn còn biết
Chu Vinh đã từng Vũ Viện thứ ba trăm ba mươi, cũng đã từng là số một
ngoại môn.

– Tiểu Trư Tử, tuy rằng lão đầu ta không hi vọng vấn
đỉnh Chân Võ cảnh, nhưng sau này mặc dù chết, cũng là lấy thân phận nội
môn đệ tử chết đi, chớ xem thường ta.

Trương Đức tự tin nở nụ cười.

Vân Tiểu Đao bĩu môi, nói:

– Chờ ta tiến vào nội môn, nhất định sẽ đem vị trí ngươi cướp đi, tùy tiện một chút đi!

Tửu điếm này rất náo nhiệt, người ở bên trong này đều là con nhà giàu, đại
đa số đều là đệ tử Thái Vũ môn, bọn họ ở bên trong Thái Vũ môn đều phi
thường biết điều, nhưng ra đến bên ngoài, đại đa số đều là mắt cao hơn
đầu, không coi ai ra gì, một bộ thiên hạ duy ngã độc tôn, Vân Tiểu Đao
nhìn thấy mà âm thầm cắn răng, hận không thể qua đánh mấy cái.


Vân tiểu quỷ, ngươi cùng Trầm lão đệ tiến lên, vẫn là có thể giết chết
mấy mặt hàng khó ưa kia, nhưng một mình ngươi, đi tới cũng chỉ có thể ảm đạm trở về thôi.

Chu Vinh nhìn về phía một nam tử cách đó không xa nói.

Thời điểm nam tử kia nhìn người, con mắt đều rất tà tà, mang theo khinh miệt vô tận, nhìn qua phi thường kiêu ngạo, chỉ cần tiếp xúc ánh mắt của
hắn, đều sẽ không thoải mái.

Trầm Tường không muốn gây chuyện, hắn lo lắng Vân Tiểu Đao thật sự kéo hắn lên, hắn vội vàng nói:

– Quên đi, ngược lại sau này tiến vào nội môn, có rất nhiều cơ hội tranh tài cùng hắn.

Trầm Tường suy đoán, nam tử kia hẳn là nội môn.

– Hừ, chỉ bằng ngươi? Gia hỏa đến từ thế tục, đừng tưởng rằng nội môn là dễ tiến vào như vậy.

Nam tử kia lắc đầu, khinh miệt cười nói.

– Hắn mẹ cái trứng, lão tử không nhịn được, ta muốn đạp hắn mấy cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.