Ngạo Thế Đan Thần – Chương 79: Diệt Long Thần Vũ – Botruyen

Ngạo Thế Đan Thần - Chương 79: Diệt Long Thần Vũ

Khói độc vừa tràn ngập, che lấp vị trí Trầm Tường, cho dù là ban ngày,
cũng cảm thấy một màn đen kịt, đột nhiên, khóe mắt Trầm Tường nhảy lên
một cái, hắn cảm ứng được bốn phía có vô số đồ vật bay vụt đến, tốc độ
phi thường nhanh.

Đó là vô số cung tiễn, cùng với rất nhiều kim thép. . .

Đủ loại ám khí đồng thời từ bốn phương tám hướng bay vụt đến, đem rừng rậm nguyên bản hôn ám bắn đến chặt chẽ, càng thêm hắc ám, những ám khí kịch độc như mưa xối xả này đều là bay vụt tới Trầm Tường.

Trước đó
Trầm Tường liền phát hiện xung quanh rất nhiều người, nhưng không có
nghĩ đến bọn họ đồng thời thả ra nhiều ám khí như vậy, tuy rằng như vậy, nhưng Trầm Tường một điểm cũng không sợ!

– Chẳng trách Tống Nam
Minh khẳng định có thể giết chết ta như vậy, nếu như là Phàm Võ Cảnh
tầng tám phổ thông, hoặc là Phàm Võ Cảnh tầng chín, dưới tình huống như
vậy sợ rằng cũng phải gặp xui xẻo!

Trầm Tường thầm nghĩ, lúc này vô số phi châm cùng cung tiễn đều đâm lại đây, trên người hắn bạo tuôn ra một cổ chân khí vô hình.

Đây là Càn Khôn lực do Ngũ hành dung hợp, lực lượng đáng sợ này tràn ngập
phạm vi mấy trượng, thời điểm những ám khí này phóng tới, đều bị nguồn
lực lượng này ngăn cản lại, toàn bộ không cách nào về phía trước, đều
trôi nổi trên không trung.

Vô số phi châm cùng cung tiễn đều bị
Trầm Tường thả ra Càn Khôn lực ngăn cản lại, trôi nổi trên không trung,
càng để lâu càng nhiều, vị trí bốn phía Trầm Tường đều là từng mặt hắc
tường.

– Khà khà, không còn nữa sao! Bất quá vẫn đúng là quá nhiều!

Trầm Tường cười nói, hắn dùng đặc tính cương nhu của Thái Cực thần công,
phóng thích Càn Khôn lực hút toàn bộ những ám khí này lại, hình ảnh ngắt quãng trên không trung.

Lúc này, Trầm Tường cảm ứng được người
ẩn dấu ở bên trong rừng rậm đều chạy trốn tứ phía, trong lòng Trầm Tường hung ác, chợt quát một tiếng, Càn Khôn chân khí giống như biển gầm từ
thân thể của hắn trào ra, những ám khí bị hắn chận trên không trung cũng bị cỗ lực lượng đột nhiên này trùng kích tách ra, kèm theo những khói
độc này bay về bốn phía.

Chỉ là qua trong giây lát, vị trí của
Trầm Tường liền khôi phục ánh sáng, mà trong rừng rậm lại truyền đến
từng đợt kêu rên giống như ác quỷ lấy mạng.

– Cái này kêu là gieo gió thì gặt bão!

Trầm Tường lắc đầu thở dài, hắn nắm giữ chân khí mạnh mẽ, chỉ cần vận dụng
tốt những lực lượng này, không có cái gì là không được, những ám khí này căn bản không có được hắn để vào trong mắt.

Phần lưng Trầm Tường xuất hiện hai đám hỏa diễm, hỏa diễm hóa thành một đôi cánh chim to lớn do liệt hỏa đốt cháy!

Vì không cho Tống Nam Minh kia chạy mất, hắn không thể không sử dụng Chu
Tước hỏa dực, hỏa dực linh hoạt phi động, trong nháy mắt liền đưa Trầm
Tường lên không, để hắn như chim diều hâu bay lượn ở trên không.

Thị lực của Trầm Tường như ưng, cho dù là ở trên không, cũng có thể rõ ràng thấy tất cả trên mặt đất, hắn rất nhanh đã thấy trên đường lớn bên
ngoài núi rừng, đang có vài con khoái mã lao nhanh, đó là đường trở về
Vương thành.

Trầm Tường dùng thần thức khống chế Chu Tước hỏa dực phi động, nhanh chóng phi hành, không bao lâu liền đuổi theo Tống Nam Minh!

Tống Nam Minh cưỡi ngựa bay nhanh một mặt hưng phấn, bởi vì hắn rốt cục loại bỏ đại địch, chỉ cần phụ thân hoàng đế kia truyền ngôi vị hoàng đế cho
hắn, là hắn có thể tiến hành kế hoạch của mình, nhưng vào lúc này hắn
nghe được có người gọi tên hắn!

– Tống Nam Minh!

Trầm Tường ở trên không la lên.

Tống Nam Minh tưởng mình nghe lầm, bất quá hắn rõ ràng nghe được âm thanh là từ trên không truyền đến, hắn cùng bốn tên đại nội cao thủ kia ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trời cao xuất hiện một đôi cánh hoả hồng, đôi
cánh sinh này mọc ở trên một thân thể người, người kia lại là Trầm
Tường.

Nhìn thấy Trầm Tường lợi dụng chân khí ngưng tụ ra cánh
chim, xuất hiện ở không trung, hắn nhất thời từ đầu lạnh đến lòng bàn
chân, Trầm Tường còn sống! Hơn nữa còn có võ công trân quý cực kỳ… chân
khí hóa dực.

Trầm Tường từ trời cao lao xuống, trên bàn tay đột
nhiên một đoàn chân khí màu xanh cuồng bạo, một bàn tay khổng lồ ngưng
hiện ra, tuy rằng đám người Tống Nam Minh đang chạy, nhưng cũng giống
như thỏ, tất cả đều nằm trong bàn tay hùng ưng.

Trầm Tường thả ra cự chưởng mãnh liệt xuống, đặt ở trên người Tống Nam Minh cùng mấy đại
nội cao thủ kia, đây cũng là chân khí của Phàm Võ Cảnh tầng tám, hơn nữa còn chuyển hóa thành sấm sét cùng cương phong, uy thế bức người từ
không trung phủ xuống, trong nháy mắt đánh trọng thương đám người Tống
Nam Minh, cả người lẫn ngựa đều ngã trên mặt đất, ngựa đã chết đi, đám
người Tống Nam Minh miệng phun máu tươi, giãy giụa trên mặt đất.

Trầm Tường đi tới, lấy ra trường đao đi tới gần Tống Nam Minh, chém từng tên thị vệ của hắn, làm Tống Nam Minh sợ đến một trận run run, đại tiểu
tiện không thể khống chế.

Tống Nam Minh ý thức được Trầm Tường có thể không chỗ nào kiêng kỵ giết chết hắn, tử vong cách mình rất gần, mà chung quanh hắn tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, bốn cái đầu đặt ở
trước mặt hắn, làm cho hắn sợ hãi nhất chính là khuôn mặt mỉm cười kia
của Trầm Tường, cả người đầy sát khí.

– Lần trước sự tình luận võ ta nguyên bản không dự định truy cứu, nhưng không nghĩ tới ngươi lại dự định tới giết ta, đây đều là ngươi tự tìm!

Trầm Tường lạnh lùng nói.

Gương mặt tuấn tú của Tống Nam Minh đã vặn vẹo, hắn bị trọng thương, không có lực phản kháng, nhưng hắn vẫn gian nan nói:

– Trầm công tử, ta. . .

Nói còn chưa dứt lời, Trầm Tường giơ tay chém xuống, Tống Nam Minh nhân thủ chia lìa, bị Trầm Tường chém giết.

– Gia hỏa không tự lượng sức, cũng khiến người ta lãng phí khí lực!

Trầm Tường khinh thường nói, lấy bao trữ vật của Tống Nam Minh xuống, hắn
nhìn bên trong một chút, ngoại trừ có vài vạn đại linh tệ ra, còn có một quyển kinh thư mới tinh.

Trầm Tường vội vàng lấy kinh thư ra,
lật một tờ, liền thấy hai chữ Long Vũ, trong lòng hắn đột nhiên vui vẻ,
hắn không nghĩ tới bên người Tống Nam Minh này lại mang theo bí tịch
Long Vũ.

Trầm Tường mang bí tịch Long Vũ để vào trong giới chỉ, để Tô Mị Dao cùng Bạch U U giám định.

Long Vũ thượng cổ cũng coi như là một loại thần công, vô cùng cường đại, vì
lẽ đó Tô Mị Dao cùng Bạch U U đối với cái này phi thường hứng thú.

– Đây chỉ là một bộ phận Long Vũ, chủ yếu là chỉ đạo người làm sao chuyển hóa chân khí thành Long cương, sau đó chính là một ít vũ kỹ dùng Long
cương thi triển ra, trước ngươi sử dụng Long Cương quyền chính là một
loại. Lhi đó ngươi là học trộm, còn chưa đủ hoàn thiện, hơn nữa bản thân Tống Nam Minh kia cũng luyện không được tốt.

Tô Mị Dao hưng phấn nói.

– Có võ công tốt như vậy, vẫn luyện không được tốt, Thái tử này quả thực chính là phế vật!

Con mắt lạnh lẽo mỹ lệ kia của Bạch U U lẳng lặng nhìn chằm chằm quyển sách kia, mặc dù là viết tay, nhưng cũng phi thường tỉ mỉ.

Trầm Tường vốn là thiếu hụt một ít vũ kỹ thích hợp hắn, bên trong Tứ Tượng thần
công ẩn chứa cũng không phải là rất nhiều, hơn nữa đại đa số đều cần
chân khí hùng hậu mới có thể phát huy ra uy lực, tuy rằng Trầm gia hắn
cũng có một chút, nhưng hắn không hài lòng, phần lớn cũng không thích
hợp hắn tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.