Ngạo Thế Đan Thần – Chương 42: Mê Hoặc – Botruyen

Ngạo Thế Đan Thần - Chương 42: Mê Hoặc

Lần trước Hoa Nguyệt Vân đeo khăn che mặt, vì lẽ đó Trầm Tường không thể nhìn rõ mặt nàng, bây giờ nhìn thấy, so với trong tưởng tượng của hắn
còn mỹ lệ hơn rất nhiều, hơn nữa lúc này nàng ăn mặc lụa mỏng màu trắng
trong suốt, có thể thấy được cánh tay như ẩn như hiện, cùng với đôi chân thon dài như bạch ngọc, càng trí mạng hơn chính là có thể xuyên thấu
qua quần lụa mỏng, nhìn thấy eo thon tinh tế kia của nàng, cùng với cái
khe sâu thẳm giữa bộ ngực.

Đây chính là xích lỏa mê hoặc, nếu như định lực của Trầm Tường không tốt, sợ là đã sớm làm trò hề, làm hắn
nghi hoặc chính là, một vưu vật như thế tại sao phải đối với hắn như
vậy?

Miệng nhỏ hồng hồng kia của Hoa Nguyệt Vân khẽ nhếch, nhấp
một ngụm trà, có vẻ kiều mị nói không ra, nàng nhìn Trầm Tường cười ngọt ngào nói:

– Công tử, lại đây uống chén trà lại rồi nói chính sự.

Trầm Tường sờ sờ mũi, hắn đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vì
hắn vừa luận võ cùng người khác, hơn nữa còn luyện một lò Hồi Xuân đan,
cả người đều là bụi bặm, ăn mặc cũng vô cùng lôi thôi.

Hắn cười nói:

– Hoa trang chủ, nàng so với hoa bên ngoài còn đẹp hơn nhiều, ta chỉ là
không rõ tại sao Hoa trang chủ lại nhiệt tình đối với ta như vậy, loại
nhiệt tình này làm cho ta cảm thấy rất nóng a!

Nói xong, trong lòng Trầm Tường lại mắng một câu Yêu tinh, từ khi đi vào đến bây giờ, bụng dưới của hắn vẫn đang bị thiêu đốt.

Tuy mặt ngoài hắn có thể trấn định, nhưng nội tâm vẫn cực kỳ xao động,
trước hắn gặp gỡ ngọc thể của Bạch U U cùng Tô Mị Dao, cũng tiếp xúc
thân mật cùng tiểu tiên nữ thoát tục như Tiết Tiên Tiên, càng gặp gỡ
phong thái trác tuyệt của Nữ đế Thần Binh thiên quốc. Nhưng hắn không
thể không thừa nhận, Hoa Nguyệt Vân trước mắt này đúng là hoa nhường
nguyệt thẹn, có thể sánh ngang với những nữ nhân mà hắn gặp trước kia.

– Công tử có thiên tài tiểu tiên nữ Tiết Tiên Tiên, làm sao lại để mắt tiểu nữ tử chứ?

Hoa Nguyệt Vân giả vờ tự giễu, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng toát ra một tia hâm mộ.

Trầm Tường quay đầu đi không nhìn nữ tử xinh đẹp không gì tả nổi này, hắn uống một chén trà, nói:

– Hoa trang chủ, nói chính sự đi, ta muốn bán ra Huyết Linh Chi ngàn năm, ta nghĩ Hoa trang chủ hẳn là sẽ cho ta một cái giá vừa ý!

Hoa Nguyệt Vân nghe nói như thế, cũng không đùa giỡn trước mắt thanh niên ngây thơ này nữa, ngồi xuống châm trà cho hắn, nói:

– Này ngược lại là làm cho ta cảm giác có chút ngoài ý muốn, đây là Huyết Linh Chi ngàn năm, ngươi là người luyện đan, chẳng lẽ không biết này
rất trân quý sao? Nếu như công tử thiếu tiền, tiểu nữ tử trước tiên có
thể cho ngươi mượn.

Trong lòng Trầm Tường cả kinh, hắn nghĩ không rõ mình có tài cán gì, có thể làm cho một vưu vật mỹ lệ thành thục,
tuyệt sắc khuynh thành thân mật đối với hắn như vậy, dĩ nhiên có thể cho hắn vay tiền.

– Nữ nhân này tâm kế rất nặng, ta phải cẩn thận.

Trầm Tường biết rõ đạo lý vô sự lấy lòng.

– Không được, ta không muốn thiếu nhân tình, nếu như Hoa trang chủ không đồng ý, vậy ta đi tìm nhà khác.

Trầm Tường đứng dậy, không nghĩ tới lại bị nữ nhân này mê hoặc tiếp, dù sao đó cũng không phải là sự tình dễ chịu gì.

Hoa Nguyệt Vân nhẹ nhàng thở dài, cái miệng nhỏ mím môi, thần tình buồn bã, thăm thẳm nói:

– Ở trong mắt người khác, mặc dù ta là một trang chủ cao cao tại thượng,
nhưng thân phận thật của ta cũng bất quá là một nha hoàn bên trong Đan
Hương đào nguyên, chỉ bất quá lớn lên có chút xinh đẹp, có chút thông
minh, vì lẽ đó được phái tới nơi này tiếp quản Đan Hương dược trang.

Một nữ tử đẹp như thiên tiên, cũng chỉ là một nha hoàn! Trầm Tường khó có thể tin.

– Trầm công tử, ngươi là một thiên tài khó gặp, bất kể là thực lực hay là thiên phú luyện đan, đều là nhân vật mà trong đại môn phái cũng khó có
người có thể so sánh! Nên ta nghĩ dẫn ngươi vào Đan Hương đào nguyên,
bởi vậy ta có thể đạt được Đan Hương đào nguyên khen thưởng, có thể rời
khỏi địa phương quỷ quái linh khí mỏng manh này.

Hoa Nguyệt Vân bĩu môi, điềm đạm đáng yêu mà nhìn về phía Trầm Tường.

Một môn phái mời chào đến một hạt giống tốt, này đối với một môn phái mà
nói là việc tốt, nhưng Trầm Tường lại có chút nghi hoặc, nói:

– Ý tứ của nàng là, sau khi ngươi chiêu nhập ta vào Đan Hương đào nguyên,
nàng sẽ đạt được chỗ tốt gì? Nàng cũng không giống như một nha hoàn, ta
cảm giác thực lực ngươi chí ít ở Phàm Võ Cảnh tầng tám!

Hoa Nguyệt Vân hơi kinh hãi, nói:

– Trầm công tử hảo nhãn lực, thành thật nói cho ngươi biết, sau khi ngươi tiến vào Đan Hương đào nguyên, chỉ có khi trở thành Chân truyền đệ tử,
ta mới có thể thu được khen thưởng, bởi vì rất nhiều thiên tài đều là
không cách nào bước vào Chân Võ cảnh, ta đây nhìn nhiều lắm rồi.

Trầm Tường ngoài cười nhưng trong không cười nói:

– Cũng bị nàng lừa gạt rất nhiều đi!

Hoa Nguyệt Vân miệng nhỏ một quyết, nói:

– Ta không có lừa bọn hắn, đây đều là bọn họ tự nguyện đi Đan Hương đào
nguyên, hơn nữa đi nơi này đối với bọn hắn cũng không có chỗ xấu.

Trầm Tường lắc đầu nói:

– Ta không đi Đan Hương đào nguyên, ta muốn đi Thái Vũ môn!

Hoa Nguyệt Vân hèn mọn nói:

– Thái Vũ môn? Trầm công tử, ngươi phải biết Thái Vũ môn là môn phái đứng đầu Bát đại phái, rất khó nhất tiến vào, mặc kệ ngươi có thiên tài bao
nhiêu, chỉ cần ngươi không thể thông qua bọn họ thử thách, ngươi đều bị
cự tuyệt ở ngoài cửa!

Ánh mắt Trầm Tường kiên định, nói:

– Lúc này mới có khiêu chiến!

Hoa Nguyệt Vân nhíu mi, hơi tức giận hừ nói:

– Ngu ngốc, có ta dẫn vào Đan Hương đào nguyên, ngươi lại không tiến vào, lại muốn đi Thái Vũ môn, sau này ngươi sẽ hối hận!

– Hối hận cũng là chuyện của ta, đa tạ Hoa trang chủ quan tâm!

Trầm Tường nhìn nàng khẽ mỉm cười.

Hoa Nguyệt Vân khẽ cắn môi đỏ, u oán mà nhìn về phía Trầm Tường, hừ nhẹ nói:

– Đừng … gọi ta là Hoa trang chủ, ta chỉ là một nha hoàn, ta không chịu nổi danh hiệu này, nếu ngươi biết thân phận của ta, cũng đừng cất nhắc
ta như thế. Sau này ngươi gọi ta là Nguyệt Vân đi, bằng không ta không
bán đan dược cho Trầm gia các ngươi.

Mới vừa rồi còn là một tuyệt thế vưu vật mê người đến thần hồn điên đảo, hiện tại lại trở thành một
tiểu cô nương hờn dỗi, điều này làm cho Trầm Tường thấy buồn cười:

– Nguyệt Vân, hiện tại có thể nói chuyện giá tiền Huyết Linh Chi ngàn năm không?

Hoa Nguyệt Vân uống hai ngụm trà, sau khi xua tan cơn tức giận trong lòng kia, nói:

– Trầm Tường, ngươi đã cố ý muốn bán, vậy ta liền không khuyên ngươi!
Ngươi thật là một ngu ngốc, không chỉ bán đi linh dược trân quý, còn
không tiếp thu ta mời tiến vào Đan Hương đào nguyên. Tiết Tiên Tiên là
thiên chi kiều nữ, sao lại để ý tên ngu ngốc như ngươi chứ?

Nói
đến đây, Hoa Nguyệt Vân lại tràn đầy sinh khí, bất quá nàng nóng giận,
ngược lại cũng có một loại đẹp khác, Trầm Tường nhìn mà trong lòng âm
thầm than thở, nếu như Hoa Nguyệt Vân biết, nhất định sẽ càng tức giận.

– Ngươi vội vã đòi tiền, ta cho ngươi mượn là được rồi, mặc dù ta là một
nha hoàn, nhưng linh thạch cũng không ít, hơn nữa ta còn có thể tùy ý
điều động linh thạch trong Đan Hương dược trang.

Hoa Nguyệt Vân nói.

– Nữ nhân thực sự là dong dài, nói với ta giá tiền đi! Ta không muốn nợ nàng.

Trầm Tường bĩu môi nói.

Hoa Nguyệt Vân hừ một tiếng, nói:

– Bốn mươi vạn đại linh thạch.

Giá tiền này làm cho Trầm Tường hết sức hài lòng, hắn gật đầu nói:

– Bất quá ta còn muốn mua một ít linh dược ở chỗ của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.