Trầm Tường tuyệt không có thể để cho những người muốn giết hắn này sống sót, càng không thể để cho chúng có cơ hội chạy thoát!
– Như vậy mới đúng! Võ đạo chi lộ nên sát phạt quả đoán, bằng không dễ
dàng bởi vì trong lòng tích oán mà ẩu hỏa nhập ma, dù như thế nào cũng
phải đuổi tới, giết sạch tất cả những người muốn giết ngươi!
Thanh âm Bạch U U tràn ngập sát khí truyền đến.
Lúc này Trầm Tường bay lượn trên không trung, loại cảm giác này làm cho hắn rất thích thú, lúc hắn còn rất nhỏ liền hy vọng có thể có loại bản lĩnh này, mà bây giờ hắn đã làm được, đây đều là công lao của hai mỹ nhân
tuyệt thế trong giới chỉ kia.
– U U tỷ, tại sao nàng cùng Mị Dao tỷ trở thành sư tỷ muội? Rất khó tưởng tượng sư phụ các nàng là một người như thế nào!
Trầm Tường phát ra cảm thán từ phế phủ, đồ đệ lợi hại như vậy, sư phụ kia còn phải nói sao?
Bạch U U nói:
– Sư phụ chúng ta không có tên, lai lịch của hắn chúng ta cũng không
biết, nếu như ngươi đến cảnh giới kia, nói không chắc ngươi có thể nhìn
thấy hắn.
Đối với câu đố của hai người này, Trầm Tường phi thường hiếu kỳ, nhưng cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì các nàng không chịu tiết lộ
một ít thứ hắn muốn biết.
Trầm Tường đều phi hành buổi tối, hơn
nữa đều lựa chọn bầu trời trên rừng núi hoang vắng, sau buổi tối thứ ba, hắn có thể thấy một xe ngựa trên đường lớn xa xa đang chậm rãi chạy,
đại lộ kia chính là đi Vương thành, chỉ có địa phương ở gần Vương thành
mới có thể xây dựng một con đường như vậy.
Trầm Tường ngưng mắt
nhìn đại lộ phía trước, loáng thoáng có thể thấy một mảnh lớn phòng ốc,
phía trước cách đó không xa chính là Vương thành, một khi người Dược gia tiến vào Vương thành, Trầm Tường liền không có cơ hội báo thù.
Chiếc xe ngựa kia chỉ có hai xa phu cùng hai hộ vệ cưỡi ngựa, thực lực mạnh
nhất chính là Dược gia trưởng lão kia, sau đó chính là Dược Thiên Hoa,
nhưng bọn hắn sớm bị Trầm Tường đả thương, hai người xa phu cùng hai cái hộ vệ kia, mạnh nhất cũng chỉ là Phàm Võ Cảnh năm tầng.
– Thời điểm bọn hắn tới không ít người, trở lại dĩ nhiên chỉ có một chiếc xe ngựa!
Trầm Tường thì thào nói, hắn bay đến gần phía trước.
– Trong đội xe bọn họ vốn là ẩn dấu sát thủ, bọn họ khẳng định trước tiên phái mấy người về Dược gia báo tin, sau đó lưu một ít người trông coi
Linh Đan Các ở Ngọa Hổ thành, vì lẽ đó hiện tại chỉ có chút ấy người.
Trầm Tường suy đoán.
Hắn đứng ở trong rừng rậm bên cạnh đại lộ, hơi chút nghỉ ngơi một thoáng,
liền lấy ra một bộ hắc y mặc vào, sau đó bịt kín mặt, dù sao giết chính
là nhân vật trọng yếu của Dược gia, bị Dược gia biết, Trầm gia cùng Dược gia khai chiến đó là nhất định.
Mặc dù là đêm đen, nhưng nguyệt
quang màu trắng bạc vẫn nhu hòa chiếu rọi đại địa, mang đến hào quang
nhu đạm, có thể làm cho người không cảm thấy quá tối.
Trầm Tường
ẩn giấu ở ven đường, nín hơi đợi xe ngựa kia chạy tới, âm thanh xe ngựa
chạy tới kèm theo thanh âm côn trùng ban đêm, mà tâm Trầm Tường bình
tĩnh như mặt nước phẳng lặng, một đôi mắt chứa đầy sát ý, chăm chú nhìn
đại lộ kia.
Tới! Xe ngựa vừa chạy qua, thân thể Trầm Tường liền
như một mũi tên từ trên cây lặng yên không một tiếng động bắn ra, cùng
lúc đó, trên tay hắn trong nháy mắt ngưng hiện ra một cây roi dài màu
vàng, roi dài dĩ nhiên hừng hực sát khí, còn kèm theo một loại khí tức
cương mãnh thô bạo.
Đây là Trầm Tường dùng chân khí Kim thuộc
tính ngưng tụ mà thành, Kim thuộc tính đối ứng Bạch Hổ, mà Bạch Hổ thần
công bao hàm sát phạt cùng thô bạo, nếu muốn tu luyện Bạch Hổ thần công, phải lĩnh hội sát phạt ở bên trong!
Trầm Tường từ trên cây bay
xuống, huy động roi dài, mạnh mẽ từ không trung quất xuống, một roi quật trên xe ngựa, giống như một thanh trường đao chém xuống, chỉ nghe thấy
một trận bùm bùm tiếng vang, thùng xe xa hoa kia nhất thời bị đánh thành hai đoạn, bên trong cũng nhảy ra hai người, một người là Dược gia
trưởng lão, một cái khác là thiếu niên khuôn mặt tiều tụy, Dược Thiên
Hoa!
– Ngươi là thổ phỉ bang phái nào? Chúng ta là người Dược gia…
Dược gia trưởng lão nói còn chưa dứt lời, Trầm Tường cũng đã như tia chớp
vung trường tiên ra, đánh về phía hai xa phu cùng hai hộ vệ muốn rút đao mà đến kia.
Roi dài ẩn chứa chân khí Kim thuộc tính cường hãn,
kim quang hừng hực sát khí đánh vào thân thể bọn hắn, giống như quật đậu hũ, sau khi bốn tiên vung ra, bốn người kia đều bị quật thành mảnh vỡ,
chân khí hung tàn bực này, không chỉ làm cho Dược gia trưởng lão cùng
Dược Thiên Hoa kinh hãi, ngay cả Trầm Tường cũng không khỏi hít một hơi
lạnh.
– Ngươi… Ngươi là Trầm Tường!
Dược gia trưởng lão
thấy đôi tròng mắt kia của Trầm Tường, nhất thời kinh quát lên, mà roi
của Trầm Tường đã vô tình lạc ở trên người hắn.
Không hổ là Phàm
Võ Cảnh bảy tầng, tuy bị trọng thương, nhưng hắn vẫn điều động chân khí
trong cơ thể, tiếp được Bạch Hổ chân khí mang theo từng tia từng tia sát phạt của Trầm Tường.
– Ngươi đúng là Trầm Tường!
Dược gia trưởng lão trầm giọng hỏi, nhưng trong ánh mắt không che giấu nổi sợ
hãi, hắn không nghĩ tới Trầm Tường sẽ tới giết bọn hắn, hơn nữa thủ đoạn lại tàn bạo như vậy.
Trầm Tường im lặng không lên tiếng, tay
trái lóe lên ánh lửa, một hỏa tiên ngưng tụ thành, sau đó há mồm rít gào một tiếng, đây cũng là chân khí mộc thuộc tính.
Thanh Long bào
hao thả ra, sấm sét cương phong bừa bãi tàn phá Dược gia trưởng lão, lúc này Chu Tước chân của Trầm Tường đã quất lên, tinh chuẩn đánh vào trên
cổ của Dược gia trưởng lão, lấy cả đầu lâu của hắn xuống.
Dược
Thiên Hoa ở một bên đã hoàn toàn bị Trầm Tường làm cho kinh sợ, chẳng
những có thể thi triển hỏa diễm tinh khiết để luyện đan, còn có thể dùng chân khí Kim thuộc tính, đồng thời còn có thể sử dụng mộc thuộc tính
thi triển lực lượng lôi cùng phong, đây cũng là đồng thời thi triển ba
loại thuộc tính a! Ở bên trong nhận thức của Dược Thiên Hoa, chưa từng
có nhân vật như vậy.
Trầm Tường bước tới gần Dược Thiên Hoa, đôi
mắt đầy ý sát phạt, chỉ thấy trường tiên màu vàng trong tay của hắn huy
động, đánh về trên cổ Dược Thiên Hoa, ở thời điểm này, Dược Thiên Hoa
phát ra một tiếng kêu to sợ hãi, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi!
Trường tiên đánh vào trên cổ hắn, đầu lâu bay xuống, đôi mắt hắn vẫn mở to,
trên nét mặt tràn ngập sợ hãi không tin cùng phẫn hận, hắn không nghĩ
tới hắn thân là Dược gia thiên tài sẽ bị giết chết như thế.
Trầm Tường hít một hơi, nhàn nhạt nói:
– Lúc trước thời điểm ngươi sử dụng kiếm đâm về ta, ta không nghĩ tới sẽ buông tha ngươi!
Sau khi giết chết hai người, Trầm Tường thu bao trữ vật của bọn hắn, bên
trong chỉ có một ít linh thạch cùng linh dược, nhưng mà xem như là một
bút thu hoạchphi thường khả quan.
Vì không để lại vết tích, Trầm
Tường dùng rất nhiều thời gian mới thu thập hiện trường xong, lúc này
vẫn là đêm khuya, nơi này giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Trầm Tường đi ở trên đường lớn, hướng thành thị khổng lồ mà phồn vinh trước mặt kia đi đến.
Vương thành vô cùng to lớn, bị tường cao dày đặc bao quanh, Trầm Tường không
nhìn thấy phần cuối hai bên của tường cao kia, ở bên ngoài Vương thành
còn có một sông đào bảo vệ thành, cửa thành cao to có rất nhiều người ra ra vào vào, trên tường thành cùng cửa thành đều đứng rất nhiều binh sĩ
khôi ngô, xuyên thấu qua cửa thành có thể trực tiếp thấy một đường phố
rộng rãi, nhìn rất bằng phẳng, trên đường phố tràn đầy người đi đường,
rất là náo nhiệt.
Trầm Tường đi tới trên đường cái, tò mò hết
nhìn đông tới nhìn tây, trước đây hắn cảm thấy Ngọa Hổ thành là một toà
thành thị to lớn náo nhiệt, nhưng hiện tại hắn biết trước kia là hắn ếch ngồi đáy giếng, Vương thành này không biết lớn hơn Ngọa Hổ thành bao
nhiêu lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com