Trầm Tường sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới lão nhân này rõ ràng
giết chưởng giáo Thú Vũ Môn, bất quá hắn đối với lời này không thể nào
tin được.
– Tiểu quỷ, đừng hoài nghi ta nói, ta là chưởng giáo
đời thứ mười ba của Thái Vũ Môn, Hoàng Cẩm Thiên! Đúng rồi, bây giờ là
chưởng giáo đời thứ mấy rồi hả?
Hoàng Cẩm Thiên hỏi.
Trầm
Tường lại sững sờ, danh tự Hoàng Cẩm Thiên hắn đương nhiên biết, đó là
đời chưởng giáo tốt nhất, ở thật lâu trước kia phạm vào sự tình nghiêm
trọng, sau đó tự mình tiến nhập cấm địa, lúc trước Trầm Tường ở trong
thư tịch của Thái Vũ Môn đã từng gặp qua ghi lại phương diện này, hắn
không nghĩ tới mình vậy mà gặp được người này.
– Hiện tại chưởng giáo là Cổ Đông Thần, đời thứ mười lăm!
Lúc này hắn đối với điên mất lão đầu trước mắt này cũng rất cung kính, dù
sao đây chính là một đời chưởng giáo, lại giết qua chưởng giáo Thú Vũ
Môn.
– Hắc hắc, tiểu mao đầu này là đồ tôn của ta, tiểu nha đầu
Vô Danh là đồ tôn thứ hai của ta, tiểu trọc đầu là đồ tôn thứ ba của ta, bọn hắn coi như không tồi.
Hoàng Cẩm Thiên cười nói, dáng tươi cười thập phần hòa ái.
Trầm Tường kinh ngạc không thôi, hắn không nghĩ tới tam đại cự đầu của Thái
Vũ Môn rõ ràng đều là đồ tôn của Hoàng Cẩm Thiên này! Nói cách khác đồ
đệ của Hoàng Cẩm Thiên là sư phó của tam đại cự đầu kia!
– Tiểu
nha đầu Vô Danh là Đan trưởng lão, là Đan Vương của Thái Vũ Môn, tiểu
trọc đầu là Vũ Khai Minh, bọn họ đều là trưởng lão của Thái Vũ Môn. Vừa
rồi ta là bị Vũ lão đầu kia một cước đạp xuống.
Trầm Tường tức giận nói, lúc này cái mông của hắn vẫn còn đau nhức.
Hoàng Cẩm Thiên cười to nói:
– Bọn hắn làm rất tốt, nếu như ngươi bái ta làm thầy, về sau bọn hắn sẽ
là sư diệt của ngươi! Loại thiên phú này của ngươi, giết Chân truyền đệ
tử cũng không có cái gì, tuyệt đối sẽ không bị giam quá lâu! Ngươi có Âm Dương thần mạch, nhất định có thể học được Diệt Long Thần Vũ của ta.
Trong nội tâm Trầm Tường khẽ động, đang tính toán có nên bái sư hay không,
hắn hỏi thăm Tô Mị Dao cùng Bạch U U trong giới chỉ thoáng một phát,
trưng cầu ý kiến của các nàng .
– Bái a, dù sao ngươi phải ở chỗ
này ngốc một thời gian ngắn, có thể học những Diệt Long Thần Vũ khác,
hơn nữa bối phận này cũng có thể làm ngươi ở bên trong Thái Vũ Môn sẽ
không bị những người khác chèn ép.
Tô Mị Dao nói ra.
Vẻ mặt Hoàng Cẩm Thiên tự hào nói:
– Hoàng Cẩm Thiên ta chỉ thu qua một đồ đệ, hắn là chưởng giáo đời thứ
mười bốn của Thái Vũ Môn, nhưng lại trò giỏi hơn thầy, hiện tại đã phi
thăng đến Thiên Vũ Thế Giới, chính là Tiên Giới trong truyền thuyết! Ta
bởi vì phạm phải tội nghiệt sâu nặng, mới ở lại chỗ này ăn năn.
Trong nội tâm Trầm Tường cả kinh, mãnh liệt quỳ xuống:
– Sư tôn!
Trông thấy Trầm Tường bái sư, Hoàng Cẩm Thiên sờ lên cái cằm, cười hắc hắc.
Hoàng Cẩm Thiên này thập phần chú ý, thời điểm bái sư lại viết cái gì khế
ước, mỗi người một tờ, sau đó nhỏ máu ở phía trên, còn rót vào một cổ
chân khí chỉ mỗi hắn mới có.
Sau khi bái sư rườm rà hoàn thành, song phương đều bảo lưu lấy khế ước, này dùng để chứng minh bọn họ đều là tự nguyện.
– Hắc hắc, hảo đồ đệ của ta! Kế tiếp một thời gian ngắn, ta sẽ truyền cho ngươi Diệt Long Thần Vũ lợi hại nhất của ta, ngươi cần phải dụng tâm mà học! Về sau ngươi còn phải đi tìm Đại sư huynh của ngươi, bảo hắn chiếu cố ngươi.
Hoàng Cẩm Thiên cười nói, hắn sửa sang lại đầu tóc rối bời của hắn thoáng một phát.
Trầm Tường cũng sáng lạn cười nói:
– Sư phó, về sau những đồ tôn kia của người, có phải gọi ta là là sư thúc hay không?
Hoàng Cẩm Thiên nghĩ nghĩ, vỗ đầu Trầm Tường một cái:
– Tốt tên tiểu tử ngươi, nguyên lai mục đích của ngươi là chuyện này! Bối phận là không thể loạn, bọn hắn đương nhiên phải gọi ngươi là sư thúc!
Đúng rồi, ngươi không thể tùy tiện bạo lộ ta là sư phụ của ngươi, đừng
nhìn ta điên điên khùng khùng, ta có thể biết bên ngoài có không ít
người đều hận ta, nếu bọn hắn biết ngươi là đồ đệ của ta, như vậy ngươi
sẽ rất phiền toái.
Trầm Tường sửng sốt cười nói:
– Sư phó, nguyên lai ngươi là trốn ở chỗ này tị nạn a?
– Phi, sư phụ của ngươi thực lực cường đại, cần phải tị nạn sao? Ta ở chỗ này là hối lỗi sửa sai, nếu không ta đã sớm đi Tiên Giới chó má gì kia
rồi.
Hoàng Cẩm Thiên lại vỗ đầu Trầm Tường một cái:
–
Tiểu tử ngươi đi ra bên ngoài trước đừng lung tung khoe khoang ngươi là
đồ đệ của ta, tuy đó là một tên tuổi rất uy phong, nhưng phiền toái thật sự sẽ rất lớn.
Trầm Tường bĩu môi, thầm nói:
– Này tính toán cái gì? Thừa nhận là đồ đệ của ngươi, phải như con chuột một dạng trốn đông trốn tây hay sao?
Hoàng Cẩm Thiên gãi gãi đầu, bởi vì Trầm Tường lại hoài nghi thực lực của hắn, đây là hắn không thể dễ dàng tha thứ.
– Tiểu tử, ngươi nghe kỹ cho ta, vi sư sống ở chỗ này xác thực có một bộ
phận nguyên nhân là vì tránh né, nhưng hối lỗi sửa sai cũng thật sự! Ta
trốn ở chỗ này, là vì tránh cho bọn hắn cướp đoạt Diệt Long Thần Vũ của
ta! Diệt Long Thần Vũ có rất nhiều loại, đều có ba bảy loại, mà ta nắm
giữ đúng là đẳng cấp cao nhất, mặc dù là mấy thứ Tiên nhân chó má gì đó
cũng nghĩ đến.
Thần sắc Hoàng Cẩm Thiên nghiêm túc nói.
Trầm Tường vẫn còn có chút hoài nghi, nói:
– Sư phó, Diệt Long Thần Vũ ta cũng có…
Trầm Tường đem sự tình Long Cương bí quyết nói cho Hoàng Cẩm Thiên, chỉ thấy Hoàng Cẩm Thiên xem thường nói:
– Long cương? Loại Long Vũ này trong mắt ta là đồ vật thấp kém, chỉ xứng
đánh một ít tiểu Long thực lực không đủ, chính thức lợi hại chính là
Long lực, học tốt rồi, là có thể giết chết Long trưởng thành! Long cương chỉ là mô phỏng Long khí mà thôi.
Nói xong, Hoàng Cẩm Thiên xòe
bàn tay ra, chỉ thấy trong tay hắn toát ra một ít đoàn ánh sáng màu
trắng nhạt, vòng ánh sáng này vừa xuất hiện, Trầm Tường lập tức cảm giác được áp lực ngàn vạn cân trùng kích mà đến, hắn giống như là thuyền nhỏ trên biển cả, thoáng cái đã bị lực lượng mênh mông này trùng kích bay
đến xa xa.
Trầm Tường đâm vào trên tường, nhưng thân thể lại dán
chặt lấy, bởi vì có một cổ lực lượng cường hãn đính trên người của hắn,
làm hắn dị thường khó chịu, hắn phát ra từng tiếng hí, đồng thời còn
trông thấy bốn phía bàn tay của Hoàng Cẩm Thiên vậy mà có chút vặn vẹo,
đây là không gian vặn vẹo!
Hoàng Cẩm Thiên cười đắc ý, thu đoàn
chân khí kia lại, Trầm Tường ở phía xa cũng rớt xuống, rơi vào trong
nước, sau đó chậm chạp bơi tới bên cạnh đống lửa kia.
– Biết vi sư lợi hại chưa!
Hoàng Cẩm Thiên nhìn Trầm Tường ngã sấp trên đất, thất hồn lạc phách kia cười to nói.
Lúc này Trầm Tường toàn thân vô lực, ngã sấp trên đất thở phì phò, ngay cả
lời nói cũng nói không nên lời, trong nội tâm vô cùng kinh hãi, hắn âm
thầm chấn kinh thực lực của sư phó này, ở hắn xem ra, so với Đan trưởng
lão kia kia còn đáng sợ hơn nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com