Triệu Vô Cực bây giờ đang đứng trước một cánh cổng cực kì to lớn. Nơi này chính là địa điểm truyền công trấn tông công pháp của Thanh Vân Tông.
Trên đường tới đây, hắn cùng chưởng môn Long Ngạo Thiên đi qua không biết bao nhiêu cấm chế trận pháp, nếu không phải Long Ngạo Thiên dẫn hắn theo, hắn thật có 10 cái mạng cũng không dám thử xông vào chỗ này. Một bước đi sai cũng đủ để kích hoạt hết đám này cấm chế tiêu diệt kẻ xâm nhập.
.
Đến trước cửa lớn, Long Ngạo Thiên cả người linh lực sôi trào, trang phục quanh thân không gió tự bay, tay hắn liên tục đánh ra từng đạo ấn chú, nhanh đến xuất hiện tàn ánh, Triệu Vô Cực nhìn xem hâm mộ không thôi.
“Ầm” một tiếng to, cửa lớn tự động mở ra, Long Ngạo Thiên nhìn Triệu Vô Cực nói:
“Vô Cực ngươi cầm lấy lênh bài này đi vào trong, công pháp sẽ tự động được truyền cho ngươi, ta ở đây chờ ngươi.”
Triệu Vô Cực nhìn xem trên tay một cái lệnh bài, lệnh bài không lớn, cỡ vừa lòng bàn tay, bên trên điêu khắc hình 3 đám mây hết sức tinh tế tỉ mỉ, lệnh bài lại tỏa ra một cỗ hơi thở thần bí khó hiểu.
“ Đây hẳn là dùng để nhận dạng đi” Triệu Vô Cực thầm nghĩ, hắn cũng không chậm bước chân đi tới bên trong. Triệu Vô Cực vừa vào cửa xong, 2 cánh cửa tự đông khép lại. Hắn quan sát hoàng cảnh xung quanh, hắn bây giờ đang đứng ở một đại sảnh, đại sảnh cực kì rộng lớn, chỉ thấy bốn phía được lắp nguyệt quang thạch ánh sáng dìu dịu, đại sảnh chính giữa là một bức tượng cực kì to lớn, một vị đạo nhân tiên phong đạo cốt tay cầm phi kiếm đang nhìn xuống chính giữa đại sảnh.
Đạo nhân này nhìn xuống đại sảnh nhưng lại cho Triệu Vô Cực một cảm giác hắn đang ngạo nghễ giữa thiên địa, nhìn xuống hết thảy chúng sinh, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác kính trọng.
“Đây chính là Thanh vân đạo nhân a, thật là một cái mạnh mẽ tu tiên giả. Không biết bức tượng này cùng hắn có quan hệ gì, chỉ từ hắn đã chết mà uy thế vẫn còn lưu tại tượng này cũng đủ thấy lúc sống hắn mạnh mẽ như thế nào,công tham tạo hóa cũng không gì hơn cái này.” Triệu Vô Cực cảm thán.
Lúc này bức tượng bỗng nhiên xuất hiện dị tượng, từ 2 mắt bắn ra 2 đạo thần quang, chiếu rọi khắp người Triệu Vô Cực. Một đạo trong đó quét qua hắn cầm trên tay lệnh bài, lệnh bài trong chốc lát lóe sáng rồi vụt tắt như chưa từng có gì xảy ra, Triệu Vô Cực biết truyền thừa thời điểm tới rồi.
Triệu Vô Cực tập trung tinh thần, lúc này bỗng nhiên một đạo ý thức bỗng nhiên xông vào đầu hắn, Triệu Vô Cực cả người cương cứng đứng tại chỗ, 2 mắt trở nên vô thần mất đi tiêu cự. Trong đầu hắn bây giờ giống như đang có vô số văn tự xuyên qua, giảng giải cho hắn Tử Hà thần công là công pháp như thế nào? Như thế nào vận chuyển? ở giữa có ảo diệu gì đáng nói…. Một loạt hoạt động này diễn ra cũng không lâu, chỉ 10p sau liền kết thúc nhưng Triệu Vô Cực vẫn đứng cương tại chỗ.
Thời gian tiếp tục trôi đi, một ngày trôi qua, Triệu Vô Cực liền từ trong choáng váng tỉnh lại. Hắn tỉ mĩ suy nghĩ một chút, liền phát hiện bản thân đã được truyền thừa Tử Hà thần công, trong đầu hiểu sơ bộ về công pháp này, biết làm như thế nào để vận chuyển công pháp nhưng khi hắn muốn đọc ra từ miệng lại không thể nào nhớ ra để đọc được.
“Đây hẳn là một cách hạn chế công pháp bị ngoại truyền đi, không biết thế giới này có sưu hồn hay không nhưng cho dù có cũng không thể nào tìm ra cái này.”
Triệu Vô Cực trong lòng liền hiểu, hẳn quay người lại hướng cửa lớn đi tới, ở đây hắn đã xong việc rồi không cần ở lâu thêm. Ra khỏi cửa Long Ngạo Thiên vẫn như cũ đứng tại chỗ chờ hắn, thấy Triệu Vô Cực trở lại, Long Ngạo Thiên chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười nói:
“Lệnh bài đưa ta, chúng ta trở về thôi”
Trở về, Triệu Vô Cực liền thấy Triệu Phi Dương, Sở Phi Huyền,Bạch Vô Thường cùng La Thiên đang đứng chờ sẵn, tươi cười nhìn hắn. Mọi người chỉ im lặng gật đầu một cái, sau đó Triệu Vô Cực liền trở về nhà, hắn muốn bế quan cảm ngộ Tử Hà thần công ảo diệu, tiếp theo 3 ngày, ngoại trừ buổi tối ăn một bữa ra, Triệu Vô Cực đều đang ở bế quan cảm ngộ Tử Hà thần công trải qua.
Triệu Vô Cực vốn từ nhỏ đọc hết tàng thư các các loại thư tịch, lại thêm kiến thức kiếp trước, hắn đối với lí giải Tử Hà thần công phải nói hết sức nhanh chóng. Sau 3 ngày hắn liền bắt đầu suy tính Tử Hà thần công cùng Bất Diệt Kim Thân quyết kết hợp lại, giữ lấy đặc điểm nội lực mạnh mẽ, tốc độ tu luyện nhanh, chữa trị nội thương cùng ám kình của Tử Hà thần công kết hợp với khả năng luyện thể của Bất Diệt Kim Thân quyết tạo thành công pháp mới.
Sáng tạo công pháp là một việc hết sức khó khăn, yêu cầu đối với võ đạo có cực lớn tri thức cùng hiểu biết, hơn nữa càng là cảm ngộ đối với thiên đạo tự nhiên tuần hoàn ở giữa, không phải ai cũng có thể làm được. Sáng tạo công pháp làm không tốt trong quá trình vận chuyển không thông thuận có thể khiến nội lực rồi loạn, tổn thương kinh mạch,lục phủ ngũ tạng, nhẹ thì đại tổn công lực, nội thương nặng thì chết ngay lập tức.
Triệu Vô Cực cũng xem qua không ít tu luyện công pháp, hắn đối công pháp cùng nhân thể kinh mạch vô cùng hiểu rõ, đặc biệt kiếp này hắn được tiếp xúc đến âm dương, ngũ hành tương sinh tương khắc lí luận khiến kiến thức về công pháp của hắn vô cùng rộng lớn. Trải qua mấy ngày tính toán cùng thôi diễn, cuối cùng hắn cũng hoàn mỹ phối hợp 2 loại công pháp lại với nhau tạo thành Tử Hà Bất Diệt thần công. Công pháp này hoàn mĩ kế thừa ưu điểm của cả 2 công pháp mà hắn đã học.
Nhưng đến đây,Triệu Vô Cực cũng chưa vội vã kết thúc tu luyện, từ lần trước ở ngoại môn giao thủ cùng Trình Tú xong hắn liền nhận ra bản thân thiếu một môn đối công với đối thủ.
Cao thủ giao tranh thức đầu tiên có thể là thăm dò, nhưng đa số đều là sử xuất ra của mình cường công thức, tinh khí thần đều được ngưng tụ tới cực hạn. Triệu Vô Cực tu luyện trảo pháp không thiện đối công mà là tránh né phong mang, lợi dụng thân pháp linh hoạt đả kích đối thủ cùng cầm nã thủ bẻ khớp xương. Nếu thức mở đầu hắn cũng không dám tiếp, như vậy khí thế trong lúc giao chiến của hắn liền tự nhiên rơi xuống hạ phong, khiến cho sau đó nhịp độ chiến đấu của hắn bị áp chế, võ công triển khai không thông thuận. Đây là điều hắn không muốn xảy ra, cũng không thể chấp nhận được.
Triệu Vô Cực không kết thúc bế quan cảm ngộ công pháp mà hắn muốn sáng tạo ra một môn chưởng pháp, bởi chưởng pháp cùng trảo pháp khá tương đồng nên hắn sử dụng hết sức thuận tiện. Nếu đã sáng tạo công pháp vậy thì phải sáng tạo công pháp có vô hạn khả năng, sau này thực lực của hắn tăng cường chưởng pháp cũng sẽ kéo theo tăng cường mà không phải phế đi như các loại công pháp khác.
Triệu Vô Cực dốc hết óc suy nghĩ, muốn làm được như thế phải dựa trên đặc điểm công pháp hắn tu luyện cùng với đối địch thủ đoạn. Hắn tu luyện Tử Hà Bất Diệt thần công lấy phát triển nội lực cùng luyện thể làm chủ, vì vậy chưởng pháp điều kiện trước đưa chính là phát triển dựa theo cơ thể cùng nội lực. Chỉ cần cơ thể có thể gánh chịu gánh nặng khi tung ra chưởng pháp cùng nội lực đủ vậy thì hắn muốn đánh ra bao lớn lực lượng chưởng pháp đều có thể.
Đừng nhìn điều này có vẻ bug, nhưng thực tế điều kiện đạt thành không đơn giản chút nào. Trước hết nói các loại khác chưởng pháp, đa số đều chỉ hữu dụng trong một đoạn cảnh giới nhất định, qua cảnh giới sau đều phải tìm kiếm chưởng pháp mới thích hợp với cảnh giới của bản thân nếu không chiến lực đại giảm. Những chưởng pháp này đa số chỉ yêu cầu Ngũ hành thích hợp là được, vô cùng đơn giản. Mạnh một chút nữa thì yêu cầu nội lực hùng hậu hoặc một vài điều kiện đặc biệt nhưng đa số đều không phải là loại công pháp có tính phát triển, hơn nữa cũng không quá yêu cầu nhục thân mạnh mẽ cùng khiến cho cơ thể gánh nặng siêu phụ tải, đa số đều rất an toàn.
Triệu Vô Cực muốn đánh ra được chưởng này trước hết nhục thân hắn phải cường đại đủ gánh chịu chưởng pháp uy lực, muốn đánh siêu ra bản thân thực lực hắn phải gánh chịu áp lực cực lớn cùng nguy cơ cơ thể không chịu nổi cắn trả mà tan vỡ, nếu thật tan vỡ hắn dám đánh cược cánh tay chính là vị trí đầu tiên tan vỡ ra. Ngoài ra còn cần nội công của hắn theo kịp nữa. Hắn còn phải tinh chỉnh tỉ lệ phối hợp nội lực cùng nhục thân gánh chịu suất sao cho đồng đều để không nguy hại bản thân.
Lại nói đến đối địch lúc giao chiến, đối thủ của hắn không chỉ đánh ra minh kình, mà còn có thể gặp các loại đối thủ đánh ra ám kình, minh ám lẫn lộn các loại. Vì vậy hắn cần một thức chưởng pháp đan xen 2 loại biến hóa này trong đó. Triệu Vô Cực kết hợp lí luận âm dương diễn sinh, cùng trước đây có xem qua đại tu di chưởng,đại lực kim cang chưởng, kiếp trước thái cực quyền, trải qua không ngừng suy tính, 3 ngày sau hắn mới sơ bộ hình thành ý tưởng cho môn chưởng pháp này, hắn đặt tên môn chưởng pháp này là “Thiên Địa Tinh biến chưởng” ý chính là chưởng pháp này đưa lại cho hắn vô hạn khả năng, có thể từ trong tuyệt địa cầu sinh, thay đổi thiên thời địa lợi, thiên cơ biến đổi, vật đổi sao dời.
Đến đây Triệu Vô Cực kết thúc bế quan, đến chỗ Sở Phi Huyền.
“Mẫu thân, ta cần lượng lớn đan dược chữa thương, ngưa có thể cho ta một ít không?”
“Ồ, thương thế loại như thế nào ta mới có thể cho con chính xác đan dược chữa thương được chứ? Đan dược chữa thương chính là loại đa dạng nhất trong các loại đan dược từ ngoại thương đến nội thương lai tới trúng độc, tổn thương kinh mạch tinh thần, vô vạn loại”
Triệu Vô Cực suy nghĩ chốc lát liền nói: “ nhẹ thì từ nứt da chảy máu, nặng thì tổn thương kinh mạch,lục phủ ngũ tạng hoặc đoạn chi nguy hiểm”
Sở Phi Huyền nhìn Triệu Vô Cực một chút, không biết tiểu quỷ này định chơi ra cái gì yêu thiêu thân, nhưng nếu hắn đã xin thì nàng đành phải cho vậy, trước cho sau lại dùng thần thức theo dõi hắn không cho hắn làm bừa liền được. Nghĩ vậy nàng liền lấy ra một đống bình bình ngọc nói: “Đây là sinh nhục tán, nếu nứt da hoặc vết xước nhẹ bỏ vào một ít là có thể cầm máu cùng sinh sôi thịt ra, lập tức liền lành, chỉ là có chút tiêu hao sinh mệnh lực mà thôi. Còn đây…”
Nàng giới thiệu một loạt các loại đan dược chữa thương cho Triệu Vô Cực, đến mức cường văn bác kí như Triệu Vô Cực cũng phải tấm tắc khen Thanh Vân Tông đúng là đủ loại chữa thương đan dược, đỉnh cao Sở Phi Huyền lấy ra cho hắn trong đó còn có một loại chỉ cần nuốt vào liền tim bị thương chưa chết cũng có thể khỏi hẳn trong chốc lát, ngoài ra còn tái tạo thân thể nếu như bị cụt chi. Đây chỉ là nàng đưa cho Triệu Vô Cực vì suy nghĩ hắn hẳn không dùng đến các loại cao cấp hơn, tiên đan diệu dược nàng có nhiều loại, cho dù đối với tu sĩ cũng có được thần diệu công dụng chằng qua chưa lấy ra mà thôi”
Triệu Vô Cực vui mừng thu hết đám này đan dược vào nhẫn trữ vật của bản thân, nhẫn trữ vật này là được Triệu Phi Dương đi qua cải tạo có thể dùng nội lực kích hoạt. Xong xuôi hết thảy hắn liền đi tới hậu sơn một chỗ thạch lâm. Loạn Thạch lâm tên như ý nghĩa, trong tầm mắt nơi đâu cũng là thạch. Tiểu thạch đại thạch mỗi vài bước lại có một cái, cây cỏ cực ít.
Triệu Vô Cực đến đây chính là để thử nghiệm Thiên Địa Tinh biến chưởng, hắn mới chỉ có ý nghĩ cũng vận công lộ tuyến, nhưng chưa trải qua thực nghiệm là không thể hoàn mỹ vận dụng, vì vậy hắn cần ngay lập tức thử nghiệm bản thân sáng tạo ra chưởng pháp, vận dụng như thế nào mới đạt được hiệu quả cao nhất.
Triệu Vô Cực trước tiên dựa theo lộ tuyến vận công cố định trong thể nội đã tính toán trước, trên tay phải của hắn cổ tay liền lập tức hiện lên một vòng tròn nhỏ xoay quanh, vòng tròn này một trắng một đen như là âm dương nhị khí vậy.
Đây chính là Triệu Vô Cực suy diễn minh kình ám kình lại thêm âm dương biến hóa tu tập vào trong đó, có thể tùy ý chuyển hóa giữa minh ám kình cũng có thể đồng thời đánh ra, vô cùng khó đoán, uy lực tuyệt luân.
Bước đầu vận chuyển thành công, Triệu Vô Cực vô cùng phấn chấn, hắn tiếp tục thêm vào tỉ lệ giữa nội công cùng cơ thể gánh chịu thừa số. Đáng tiếc chỉ vừa thử một lần, tay phải của hắn liền nứt vỡ ra một đoạn nhỏ, huyết dịch không ngừng từ trong đó lan tràn ra.
Triệu Vô Cực thở dài một chút thu công, hắn lấy ra sinh nhục tán bôi vào, rất nhanh thịt liền mọc ra, vết thương biến mất một cách thần kì như chưa hề bị thương vậy.
Sở Phi Huyền ở nhà dùng thần thức quan sát thấy cảnh này liền cau mày, Triệu Vô Cực sử dụng công pháp này nàng chưa từng thấy qua, thân là nội môn trưởng lão công pháp trong tàng kinh các nàng đều đã xem qua, không hề có cái nào giống cái này, chả lẽ Triệu Vô Cực là đang sáng tạo ra chưởng pháp của riêng mình sao. Lại nghĩ đến trước đó chỉ mới vận công liền bị thương nàng đối với Triệu Vô Cực vẫn là có chút lo lắng, nhưng sống dưới cánh chim bảo hộ ưng liền không thể thành hùng ưng bay liệng cửu thiên được, nàng chỉ đành đè xuống lo lắng của bản thân mà tiếp tục xem Triệu Vô Cực thử nghiệm chưởng pháp mà thôi.
“Cực nhi, cố lên, mẫu thân luôn ủng hộ ngươi” Sở Phi Huyền trong lòng thầm nói, nàng đối với Triệu Vô Cực hết sức tin tưởng cùng kì vọng, nàng muốn nhìn thấy Triệu Vô Cực chính thức sáng tạo ra chưởng pháp cho bản thân sử dụng, hắn mới hơn 2 tuổi mà thôi, đã biết sáng tạo chưởng pháp, sau này tiền đồ không thể hạn lượng a.