Trương Lâm thấy Tần Gia Ngôn có chỗ không ổn, trong lòng cũng không yên, chần chừ một chút mới gật đầu một cái, rời khỏi nhà ăn không một tiếng
động.
Đợi đến khi cửa đóng lại, cả căn phòng chỉ còn lại mình hắn, bờ vai của hắn mới bắt đầu run rẩy.
Hắn chưa từng nghĩ đến hắn cho đến nay chưa từng có hiện tượng này, chỉ là
ngoài mặt hắn chưa hề biết sau lưng mình, Tô Tình lại phải dùng phương
thức ngốc như vậy mà yêu hắn, mà trả giá.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn hận cô, cho đến sau khi gặp mặt cô, mâu thuẫn ngày càng lớn,
cho bản thân lùi lại một bước, đối mặt với cuộc sống không có cô, thẹn
quá hóa giận mà dập tắt mọi hy vọng.
Hắn cho rằng bản thân đã
phải trả giá quá nhiều cho đoạn tình cảm này, cho đến hôm nay hắn mới
biết được, cái giá mà hắn phải bỏ ra so với cô chẳng là bao nhiêu cả,
quá ít, quá ít, ít ỏi đến nỗi không đáng kể, không đáng nhắc tới.
Hắn tự cho là hắn biết mọi chuyện, nhưng lại không biết cô lại giấu hắn
nhìn chuyện như vậy, lại chuốc tất cả mọi khổ sở oan ức vào người.
Hắn cho rằng, hắn khó khăn nửa đời, lúc này thuận buồm xuôi gió, là do một
tay hắn làm nên, hôm nay hắn mới biết, hạnh phúc hôm nay, êm ấm hôm nay
của hắn chính là do một người con gái đã từ bỏ tuổi xuân của mình để cho hắn.
Không, không chỉ là hắn, mà còn có mẹ hắn, chị hắn, cả nhà hắn……
Mẹ hắn thường nói với hắn, chị hắn số tốt, chờ được tình yêu chân chính
của cuộc đời mình, gả chồng, coi như là trời cao có mắt, hắn cũng cho là như vậy, còn bây giờ thì sao? thật sự là tốt số sao? nhưng tốt số này,
may mắn này lại là do một người đổi lấy.
Hiện nay hắn hưởng thụ vinh hoa phú quý, ăn ngon mặc đẹp, là đạp lên những ngày tháng cực khổ bị hành hạ của cô mà sống.
Trương Lâm nói không sai, tại sao cô lại ngốc đến vậy?
Trong thế giới này, sao lại có một cô gái ngốc đến như vậy cơ chứ?
Cô ấy rõ ràng ko cần phải đi con đường như vậy, cô biết rõ, chỉ cần cô
tìm hắn, hắn có thể giúp cô thoát khỏi địa ngục kia, coi như những bức
ảnh kia là nhược điểm của hắn thì đã sao chứ, coi như hắn vì cô mà đánh
đổi thì đã sao chứ? Dù có thân bại danh liệt, hắn cũng không để ý mà…..
Ngày đó cô gọi hắn lại, sao lại không nói gì?
Hắn nghe thấy cô gọi nhưng lại chẳng quay đầu hỏi cô một câu, sao vậy?
Ngày đó hắn tức giận như vậy, lại nghĩ thầm trong bụng, bây giờ cô lại muốn
đến bên tôi sao, vì sao lại hết lần này đến lần khác cho tôi hy vọng lại làm tôi thất vọng, cho đến nay hắn mới biết, cô không phải cho đi hay
lấy đi của hắn bất cứ thứ gì, cô chỉ muốn nghe giọng nói của hắn lần
cuối, cho mình một kỷ niệm đẹp khi mình còn sống, là cô đang từ biệt
hắn…………
Tần Gia Ngôn đưa tay lên che mặt, trong miệng lại có tiếng nức nở.
–
Rời khỏi nhà Trương Lâm, Tần Gia Ngôn đưa mẹ và chị về nhà xong, liền không xuống xe mà đến nhà họ Lâm…
Tần Gia Ngôn nhìn thấy người nhà họ Lâm xong, chẳng vòng vo mà nói thẳng mục đích đến của hắn.
Giải trừ hôn ước với Lâm Mặc xong, tiêu hủy những bức ảnh trong tay bọn họ.
Tô Tình đã không còn, những hình ảnh kia không còn uy hiếp được gì, huống
chi Tần Gia Ngôn lại đưa ra một điều kiện làm ăn cực kỳ tốt cho bọn họ,
không có lý gì mà họ không đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com