Bởi vì hắn là một người đàn
ông, từ nhỏ hắn đã biết, chuyện gì nên dựa vào thực lực của chính mình,
nhưng bây giờ, hắn lại nói ra Cố Dư Sinh.
Chẳng ai biết, hắn sợ cô từ chối bao nhiêu mới phải dùng cách mà hắn chưa bao giờ làm này.
Càng không có ai biết, những lời hắn đang nói chính là đang cầu xin cô, cầu xin cô một cách hèn mọn.
Hắn đã không còn là một đứa
trẻ của năm xưa, không muốn để cho cô chạy trốn nữa, chỉ có thể cầu xin
cô ở lại, đừng đi, hắn hôm nay biết phương thức cầu xin thế nào để cô ở
lại rồi.
Nhưng hắn vẫn sai rồi, mặc
kệ hắn có mở cho cô con đường lớn đến mức nào, cô cũng không có chút mảy may mủi lòng muốn ở bên cạnh hắn, bởi vì cô cũng không chờ hắn nói xong liền cắt ngang lời hắn: “Gia Ngôn, mười hai năm trước em lựa chọn cách
rời bỏ anh, đã kết thúc, em mãi cũng không thể ở bên cạnh anh nữa rồi…”
Cô không muốn bản thân mình
dao động, cô thật sự không có đường lui, nếu cô bị hắn thuyết phục, đồng ý ở bên cạnh hắn, sẽ chỉ có cảnh tượng vạn kiếp bất phục.
Cô muốn hắn quên cô đi, từ bỏ mọi hy vọng với cô.
Chỉ trong mấy giây đồng hồ,
Tô Tình lại mở miệng, ngữ khí bình tĩnh giống như cô không còn trong
thân xác của mình vậy: “Gia Ngôn, nếu anh thật sự muốn ở bên em, em có
thể làm tình nhân của anh, nhưng em không thể ly hôn, anh cũng biết,
chồng của em sẽ không chạm vào em, em cũng rất muốn,….”
Đúng là có mấy lời không thể nào nói thẳng ra được, nói tới đây, Tô Tình dừng lại.
Đúng như cô suy đoán, trong đáy mắt Tần Gia Ngôn có một ngọn lửa giận bốc lên.
Sức hắn cầm lấy bả vai cô mạnh đến kinh người, khiến cả lưng cô đều đau.
Một lúc lâu, hắn mới có thể miễn cưỡng nói: “Tình nhân? Không thể ly hôn?”
Hỏi ngược lại xong, hắn giận dữ cười: “Ý của cô là chồng của cô không đụng vào cô, cho nên cô có thể đi tìm một người đàn ông thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình sao?”
Tô Tình không lên tiếng, bình tĩnh gật đầu một cái.
Cử động của cô rất nhỏ, nhưng lại có thể đẩy ngã tất cả những chờ mong như sóng trào trong lòng Tần Gia Ngôn.
Cô thà ở lại Lâm gia, bị Lâm Mặc ngược đãi cũng không đồng ý đi theo hắn…
Hắn nhìn thấy cô sống không
tốt, đau lòng, muôn vàn đau lòng, nghĩ cách cho cô một cuộc sống tốt
hơn, nhưng căn bản cô chẳng cần hắn giúp đỡ.
Thì ra, là hắn tự mình đa tình.
Mười hai năm về trước, hắn vì cô suy tính đủ điều, sau mười hai năm, hắn vẫn ngu ngốc vì cô.
Hắn luôn muốn đóng vai anh
hùng trong thế giới của cô, cô chẳng có chút tình yêu nào dành cho hắn,
hắn lại cho cô toàn bộ trái tim mình, chẳng giữ lại chút gì!
Được rồi, được rồi, quá được rồi!
Đáng lý ra hắn nên biết từ
mười hai năm trước, hắn không nên yêu cô gái này, hắn chỉ cố gắng tin
tưởng vào người con gái mà hắn chọn, nhưng chính cô gái là toàn bộ thế
giới của hắn đã tổn thương hắn ba lần rồi!
Tần Gia Ngôn nhắm mắt lại
hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở mắt, buông bả vai của cô ra, chỉ
tay ra ngoài xe, nói thêm hai chữ: “Xuống xe.”
Khi hắn nói xong, Tô Tình không nói gì, liền mở cửa, xuống xe.
Ngay cả cách rời đi của cô cũng quyết đoán như vậy.
Trong lòng Tần Gia Ngôn cực
kỳ tuyệt vọng, hắn nghĩ hắn thật sự có thể dập tắt toàn bộ mọi hy vọng
với cô được rồi, từ nay vầ sau cũng không cần có thêm bất cứ hy vọng nào nữa, hắn còn nghĩ thật sự hắn nên bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Tô Tình, tôi thật sự bị não úng nước cho nên mới chờ mong cô nhiều năm như vậy.
Nghĩ tới đây, Tần Gia Ngôn đạp ga điên cuồng, nghênh ngang rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com