Lúc Tô Tình giơ tay gọi xe
taxi, mới phát hiện lòng bàn tay của cô đã bị chính mình bấm chảy máu,
cô nhìn chằm chằm dòng máu kia, ngơ ngẩn, sau đó lại có một chiếc taxi
dừng trước mặt cô, cô mới mở cửa xe, ngồi vào, nói địa chỉ cho bác tài.
Xe chạy, cô nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Từ rất nhiều năm trước đây,
hắn và cô một dao cắt đứt, đây là chuyện quá rõ ràng, cho đến hôm nay
gặp lại, cô mới biết thì ra thời gian hắn và cô cách xa nhau, hai người
đã từ lâu bị kéo vào hai thế giới khác nhau, không còn như trước kia
nữa.
–
Xe dừng hẳn ở trước biệt thự của Cố Dư Sinh rất lâu, Tần Gia Ngôn ngồi ở ghế sau vẫn không có ý muốn xuống xe.
Qua khoảng năm phút, tài xế lại nói lần thứ ba: “Tần tiên sinh, đến rồi.”
Tần Gia Ngôn nháy mắt một
cái, mới hồi phục lại tinh thần ừ với bác tài một tiếng, sau đó lại ngồi cứng người, lúc bác tài lại nhắc hắn lần thứ tư, hắn mới mở cửa xe, ung dung chậm rãi bước vào biệt thự.
Mở cửa nhà, đổi giày xong, lúc đi vào phòng khách, hắn mới phát hiện Tần Chỉ Ái còn chưa ngủ, đang nằm trên ghế salon xem tivi.
Bởi vì tối rồi, dù biệt thự
cách âm rất tốt nhưng Tần Chỉ Ái vẫn có chút sợ làm phiền mọi người nên
bật âm lượng ở mức thấp nhất.
Cô nhìn thấy Tần Gia Ngôn về, liền hỏi: “Ăn khuya không?”
Tần Gia Ngôn cởi âu phục,
tháo cravat xong, mới lắc đầu với Tần Chỉ Ái, nói “không” xong sau đó
lại ngồi lên ghế: ‘Đã trễ như vậy rồi, sao chị còn chưa ngủ?”
“lúc nãy Đậu Phộng Nhỏ đau
bụng gọi chị dậy, bây giờ chị lại ngủ không được.” Tần Chỉ Ái cầm một
túi hạt thông, mở ra đưa cho Tần Gia Ngôn một hồi, hắn lại lắc đầu không ăn, liền ôm trong ngực mình, lại giống như nói chuyện phiếm mở miệng
nói: “Hôm nay em đi gặp Lâm tiểu thư cảm giác thế nào?”
Câu hỏi của Tần Chỉ Ái lại làm cho Tần Gia Ngôn nghĩ đến hình ảnh của Tô Tình bị chồng đánh.
“Tại sao lại không nói chuyện đây?” Tần Chỉ Ái thấy Tần Gia Ngôn trầm mặc, lại hỏi.
Tần Gia Ngôn hoàn hồn: “Cũng tốt.”
“Mỗi lần em đều trả lời như
vậy, mỗi lần đều không gặp lại họ lần thứ hai…” Tần Gia Ngôn oán giận
nói: “Hay là giới thiệu em họ của anh Bán Thành cho em? Em gặp rồi đó,
con bé rất đẹp, xuất thân lại tốt nữa!”
Dịch Quả Quả. . . Tần Gia
Ngôn có chút ấn tượng, cô ấy thật sự khá đẹp, tính cách cũng rất rộng
rãi, nhưng hắn vẫn lắc lắc đầu: “Quên đi chị!”
“Gia Ngôn, em thật sự đã
trưởng thành rồi, cũng không thể cứ như vậy được, nếu chị nhớ không lầm
em có một người bạn từ thời phổ thông đã kết hôn đến hai lần rồi không
phải sao? Người ta đã cưới hai người vợ rồi…”
Tần Gia Ngôn biết Tần Chỉ Ái muốn nói gì, hắn theo bản năng ôm quần áo chuẩn bị đứng lên về phòng
tắm rửa, kết quả còn chưa đứng lên đã bị Tần Chỉ Ái tóm lấy ống tay áo
của hắn: “Em ngồi xuống cho chị, chị còn có chuyện đứng đắn muốn hỏi
em!”
Tần Gia Ngôn nhìn thấy Tần Chỉ Ái có chút nghiêm túc, liền không dám nhúc nhích.
“Gia Ngôn, em còn nhớ chuyện lúc trước cha vừa mới qua đời, mẹ thì bị bệnh không có tiền trả tiền
viện phí không? lúc đó suýt nữa thì bị đuổi ra khỏi bệnh viện thì lại có người đóng giúp chúng ta 200 ngàn tiền thuốc thang không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com