Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Mười lăm năm trôi qua nói không dài, nhưng lại cũng không ngắn.
Nơi núi sâu bị rừng rậm bao bọc lại, dưới chân núi có thú dữ quanh quẩn, thú vật tranh nhau ngôi vị đế vương nơi hoang dã, thế nên không có nhiều người dám đặt chân vào rừng, càng đừng nói chi đến việc lên núi.
Trên đường mòn chênh vênh hướng sườn núi có một cái tiểu viện nho nhỏ an tĩnh mà tọa lạc. Xung quanh là những rừng cây xanh che chắn đi ánh mặt trời, xuyên qua bóng dáng của những tán lá dài là một hình ảnh một thiếu nữ yểu điệu lượn lờ.
Bạch y tóc đen, một sợi dây buộc chặt ngang eo thon, gió núi phất phơ, nàng lâng lâng tựa như một tiên nữ. Bóng dáng nàng quá mức nhỏ bé, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể trôi theo con gió, như hạt cát nhỏ bé ở trong tay, nắm giữ không được, chỉ có thể càng ngày càng trôi đi theo khe hở của lòng bàn tay.
Giờ phút này, nàng lẳng lặng mà đứng dưới tàng cây, ánh mắt bình đạm mà hướng về nơi xa – ngọn núi đang được sương mù vây quanh.
Nhưng bên trong đôi mắt đẹp của nàng, khối sương mù đó cũng chỉ như khách qua đường, trống rỗng, không có tiêu cự.
“Thệ nhi.” Một thanh âm trầm thấp vang lên phía sau nàng, nam nhân đó từ trong tiểu viện bước ra, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng.
Một thân hắn là hắc ý, đai lưng tùy ý mà vắt ngang, bộ ngực tiêu sái mà mở ra một tảng lớn, lộ ra da thịt màu mật cùng với cơ bắp cường tráng. Mày kiếm anh đĩnh khó nén được khí phách hiên ngang, tròng mắt thâm sâu không đáy, quanh thân dù có thu liễm hết mức nhưng vẫn để lộ ra một cảm giác áp bức khó tả. Ai cũng sẽ bị hấp dẫn bởi đôi mắt hắn, chìm sâu trong đó. Chỉ cần hắn thoáng nâng mắt nhìn về phía đối diện, sẽ khiến cho người một trận kinh hãi, cảm giác như bản thân đang bị hắn nhìn thấu, từng bí mật che dấu đều bị bại lộ trước mặt hắn.
Cặp mắt thâm trầm đáng sợ như thế, nhưng mọi người lại không chịu nổi dụ hoặc mà đắm chìm trong đó. Tựa như không có sự cho phép của hắn, thì chỉ có thể tham lam mà khát vọng hắn, là một loại hành vi ngỗ nghịch không được cho phép.
Thiếu nữ quay đầu lại, khuôn mặt lanh lùng tựa như được điêu khắc, tuy xinh đẹp nhưng lại không để lộ quá nhiều cảm xúc.
Dù vậy, hai mắt nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt.
Mười lăm năm, Hình Quyết giờ đã là 32 tuổi. Nhưng năm tháng dường như quên đi hắn, chúng chưa bao giờ lưu lại bất cứ dấu vết nào trên dung nhan tuấn mỹ này.
“Sinh nhật ngươi! Tặng ngươi!” Lời ít nhưng ý nhiều, hắn nâng một tay lên, đem kiếm đặt vào tay nàng.
Đương nhiên, là một đứa trẻ bị vứt bỏ như thế thì cái gọi là sinh nhật cũng chủ là ngày mà Hình Quyết nhặt được nàng mà thôi.
Hứa Diệc Hàm tiếp nhận kiếm, tay rũ xuống, xúc cảm lạnh lẽo. Vỏ kiếm trắng thuần được phác họa cùng với tơ vàng, không có hoa văn phức tạp gì nhiều. Rút kiếm, một cổ âm hàn nhanh chóng tràn ngập, mũi kiếm sắc nhọn, là cảm giác mà Hứa Diệc Hàm trước giờ chưa từng gặp, càng kỳ diệu hơn chính là toàn thân kiếm cũng tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Nàng không nói một lời, phát kiếm đầu tiên đột nhiên hướng về phía Hình Quyết. Thân ảnh nhẹ nhàng bay lên lướt qua người nam nhân đang bất động, kiếm pháp sát khí mười phần.
Thân kiếm bay ra, lướt gió mà đi, không tiếng động mà cắm vào thân cây xù xì. Kiếm không chút nào cố sức mà xuyên thấu qua thân cây, mũi kiếm và chui kiếm xuất đầu lộ diện ở trước và sau thân cây.
Hứa Diệc Hàm dùng sức rút ra, tay vừa nhấc, mũi nhọn lại trở về, đút kiếm vào bao.
“Quyết, cảm ơn.” Trong mắt nàng có sự vui sướng, biểu tình nhu hòa, nhưng vẫn lạnh lùng xa cách như cũ. Mười lăm năm này, tính cách cũng đã thay đổi một cách vô tri vô giác, tiếp xúc lâu ngày với Hình Quyết nên nàng cũng bị ảnh hưởng bởi tính tình lạnh nhạt, lãnh đạm của hắn.
Hình Quyết gật gật đầu: “Thanh kiếm này gọi là Tuyệt Tình.”
Hứa Diệc Hàm im lặng.
Một lát sau, nàng đột nhiên nói, “Quyết, ta muốn xuống núi.”
Biểu tình của hắn vẫn lãnh đạm như cũ, nhẹ hỏi: “Khi nào?”
Cho dù là lời đề nghị bất ngờ như thế, hắn cũng sẽ không hỏi thêm thứ gì. Chỉ cần là nàng nói thì hắn đều đáp ứng. Mười lăm năm qua đi, Hình Quyết hầu như đồng ý với tất cả yêu cầu của nàng.
“Ngay bây giờ.” Nàng nói.
Tối nay, hoàng đế Hình Thiên sẽ phái người vây quanh tiểu viên nho nhỏ này của bọn họ, lúc này mà không đi thì phải đợi đến lúc nào?
Cũng may quá trình thuyết phục Hình Quyết cũng không quá khó khăn, hắn chăm chú nhìn nàng một chút, rồi mới gật đầu.
Tuy rằng rất khó biết được suy đoán của Hình Quyết, nhưng chỉ cần hắn đồng ý là được rồi.
Hai người mau chóng thay quần áo, sau đó Hình Quyết liền nắm tay Hứa Diệc Hàm, hai người cùng nhau xuống núi.
Chung quy hắn nghĩ rằng, Hứa Diệc Hàm đột nhiên yêu cầu xuống núi là vì tuy rằng tiểu cô nương này tính tình lãnh đạm, nhưng dù gì cũng là sinh nhật nên mới muốn náo nhiệt một chút. Mang theo nàng ấy đi dạo khắp trấn nhỏ, lựa chọn chút ít đồ cho cô nương. trang sức hoặc và vải vóc gì đó, hắn cũng rất tinh tế mà chọn lựa. Nếu vừa lòng, liền mua ngay.
Đợi đến khi sắc trời không còn sớm, hai người vào một tiểu lầu nhỏ để ăn uống, gọi hai vò rượu ngon, bữa ăn trôi qua rất mỹ mãn.
Trả tiền xong, Hình Quyết nói: “Trở về thôi.”
Đáy mắt Hứa Diệc Hàm thoáng hiện lên tia do dự, hiếm khi thấy nàng lộ ra biểu tình thấp thỏm như thế.
Ánh mắt hắn bình tĩnh mà nhìn nàng, Hứa Diệc Hàm châm chước thật lâu sau mới nói: “Hôm nay, không muốn trở về.”
Thật là khác thường, ánh mắt Hình Quyết có chút biến hóa, ngẫm nghĩ rồi lại trạm mặc, nhưng sau đó hắn vẫn đáp ứng nàng: “Vậy thì chúng ta tìm một cái khách điếm ở một đêm đi.”
Hứa Diệc Hàm nghiêng mặt đi, ẩn giấu biểu tình của chính mình.
Ở cùng hắn lâu như thế, không ai hiểu rõ hơn nàng sự sắc bén của hắn. Cũng may chỉ cần qua hôm nay, cả hai có lẽ sẽ được an toàn.
Hai người thuê hai gian phòng ở khách điếm tốt nhất trong trấn. Ban đêm, Hứa Diệc Hàm lăn lộn qua lại vẫn mãi không ngủ được, nghĩ đến việc từ hôm nay trở đi, vẫn mệnh và quan hệ hai người bọn họ sẽ thay đổi toàn bộ, lại không có bất cứ lợi thế gì về việc biết trước tương lai, ngay cả chính nàng cũng chưa nắm chắc việc sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này. Vuốt ve thanh kiếm Tuyệt Tình trong tay, tâm trạng lo sợ bất an cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Lộc cộc.”
Tiếng bước chân chỉnh tề từ xa kéo tới, nghe qua có thể thấy được có ít nhất mấy chục người đang đi đều đến đây.
Hứa Diệc Hàm lặng yên ẩn nấp ở cửa sổ mà quan sát, ánh trăng chiếu rọi, chỉ thấy nơi đường phố bên ngoài kia có hơn hàng trăm tướng sĩ đang sắp hàng ngay ngắn. Mỗi người bọn họ đều mặc khôi giáp chỉnh tề, tay cầm thương, lưng đeo cung tiễn, khí thế nghiêm nghị.
Người đi đầu cưỡi một con ngựa màu nâu sẫm, áo choàng đen bay phất phới, nhưng do đứng quá xa nên nàng chỉ có thể thấy được bóng dáng mơ hồ.
Đây là…
Bỗng dưng, tiếng đập cửa vang lên đánh gãy suy nghĩ trong lòng nàng, thanh âm vững vàng, kiên quyết của Hình Quyết vang lên: “Là ta.”
Hứa Diệc Hàm mở cửa, trong ánh mắt toát lên một chút áy náy, nhưng thần sắc vẫn quả quyết như cũ: “Đi thôi.”
Không nói nhiều lời, hai người lập tức phi nhanh về phía hậu viện của khách điếm, lấy bóng đêm làm lợi thế, giục ngựa chạy như điên về phía ngược lại của đoàn binh lính.
Suốt đoạn dường, Hình Quyết vẫn giữ nguyên biểu tình nghiêm nghị, đường cong lãnh ngạnh của khuôn mặt càng thêm thêm sắc bén, mày kiếm hung hăng mà nhíu chặt lại, đáy mắt không có chút ấm áp nào.
Hứa Diệc Hàm có chút lo lắng, cho rằng hắn muốn quay về núi,, như vậy nàng sẽ phải tốn công mở miệng khuyên bảo hắn, nhưng sự cảnh giác của Hình Quyết hiển nhiên đã vượt qua khỏi phán đoán của nàng. Hai người vừa ra khỏi trấn liền theo một đường về phía nam, đi suốt ba ngày ba đêm, mới đừng lại ở một thôn xóm nhỏ mà nghỉ chân.
Tới trong thôn, hai người bọn họ xin tá túc ở ngôi nhà của một lão phụ nhân. Hình Quyết gọi Hứa Diệc Hàm ra nơi đồng ruộng mà nói chuyện. Nơi đây tầm nhìn trống trải, nếu như có người lén lút tiếp cận sẽ ngay lập tức bị phát hiện, thế nên có thể tránh được tai vách mạch rừng. Hứa Diệc Hàm đi sau hắn, nghe được lời nói bình tĩnh của hắn: “Thệ nhi, hiện giờ nàng đã gần trâm cài đầu (đủ lông đủ cánh), thân có võ nghệ, đủ để lang bạt khắp nơi, không cần phải phí hoài cuộc sống mà đi theo ta. Nếu đã vậy, ngay bây giờ tại đây, chúng ta tách nhau ra mà sống, được không?”
Nàng cả kinh, đáy mắt hiện lên tia hoang mang, cứng rắn nói: “Không.”
Hình Quyết liếc nhìn nàng một cái, tựa như phản ứng của nàng không nằm ngoài dự đoán của hắn, nói tiếp: “Ngày ấy, những binh lính xuất hiện ở trấn trên đều là vì ta mà đến. Ta chính là huynh trưởng của đương kim hoàng thượng, bị hắn coi là thứ tai mắt, chướng vật. Hắn cũng đã phái người đuổi tới nơi ẩn cư dưới chân núi của ta, ý đồ muốn đuổi cùng giết tuyệt. Nàng nếu như ở lại bên cạnh ta, sẽ chỉ bị ta liên lụy mà thôi.”
Khoảng thời gian hai người sống nương tựa lẫn nhau, Hình Quyết chưa bao giờ chủ động đề cập đến thân thế của chính mình, chắc hẳn hắn cũng không ưa thích gì. Hiện giờ hắn đã tiết lộ, xem ra, hắn cũng đã nhạy bén mà phát hiện được điều gì đó.
Hứa Diệc Hàm có chút chấn động, nhưng chợt bị băng sương nơi đáy mắt dấu đi, khôi phục lại biểu tình lãnh đạm: “Ngươi làm sao lại biết bọn họ vì ngươi mà đến?”
“Người dẫn đầu hôm ấy là thanh niên cỡ hai mươi mấy tuổi, trang phục của hắn chính là trang phục chuyên dụng của hoàng gia, nếu ta đoán không sai, chắc hẳn là Thất Vương gia Hình Ngộ. Ẩn cư nơi núi rừng, không quan tâm thế sự, là đệ đệ mà Hình Thiên sủng ái cũng như tín nhiệm nhất.” Hình Quyết nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm mặt nói, “Nàng không nên bị cuốn vào cuộc chiến phân tranh của hoàng tộc. Nhân lúc bọn họ có lẽ còn chưa chú ý tới nàng, rời khỏi ta đi.”
Ánh mắt của hắn sắc bén, uy lực cực mạnh, khí thế ép bức đến nỗi nàng khó mà hô hấp. Rõ ràng hắn đã quy ẩn mười lăm năm nay, như vẫn giữ được khí chất quý tộc, ngữ khí tuy bình thản và trầm ổn như thế, nhưng lại có một loại ma lực khiến người khác bất chấp mà tuân theo.
Nhưng từ bất cứ phương diện nào mà nói, nàng không thể đáp ứng hắn.
“Hình Quyết, ta sẽ không rời khỏi chàng. Trừ phi ta chết.”
Ánh mắt nàng kiên định mười phần, hắn lười biếng mà nâng mặt lên, giương mí nhìn nàng. Hắn chăm chú quan sát, tựa như muốn nhìn thấu thâm tâm của nàng.
Trận giằng co gay gắt này dần dần cũng nghiêng về phía Hứa Diệc Hàm.
“Không sợ cuộc sống bất ổn sau này?” Hình Quyết hỏi.
Hứa Diệc Hàm hiếm khi mà nở nụ cười, tựa như bông tuyết trời đông, hay như hoa nở mùa xuân, nàng nói: “Không có chàng, bình yên đối với ta không có ý nghĩa.”
Hình Quyết sửng sốt.
Sau đó, Hứa Diệc Hàm từ từ bước đến, hô hấp nhẹ nhàng tựa cánh bướm thổi tới trên mặt hắn, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của nàng gần trong gang tấc, thân thể mềm mại lặng yên mà ngả vào người hắn, đầu dựa vào ngực hắn, vòng tay ôm lấy hắn.
Thời gian phảng phất như ngừng lại, đáy mắt hắn xẹt qua tia bất đắc dĩ. Một tay ôm lấy nàng, một tay vỗ về mái tóc nhu thuận thướt tha. Hai người đều lặng yên không nói, chỉ an tĩnh mà cảm nhận nhịp tim đập cùng với hô hấp lẫn nhau.
Hình Quyết dần dần có chút mềm lòng.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, lại có hương thơm nhàn nhạt không ngừng quanh quẩn nơi đầu mũi, làm hắn như đắm chìm vào. Thiếu nữ đã mười lăm tuổi, đã phát dục cực kỳ tốt, bảo bối của hắn trời sinh có một loại quyến rũ khó tả, câu dẫn người phạm tội.
Hình Quyết đột nhiên ý thức được nàng đã trưởng thành rồi. Nàng không còn là tiểu nha đầu hay ỷ lại vào hắn nữa, mà là một nữ nhân trưởng thành có thể làm chủ chính mình, là một cái vưu vật nữ nhân làm nam nhân thần hồn điên đảo.
Ý nghĩ này, làm trong lòng hắn dâng lên những cảm xúc phức tạp, hắn hiếm khi mà nôn nóng thế này. Nhẹ nhàng đẩy Hứa Diệc Hàm ra, hắn nói: “Nghỉ ngơi sớm chút, sáng ngày mai lại phải lên đường nữa rồi.”
Hứa Diệc Hàm cắn cắn môi, “Chúng ta đi đâu?”
Hình Quyết xoay người, vừa đi vừa trả lời, “Trường Nhạc, hắn ta ở nơi đó.”