Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Nam nhân trung niên phía trước cô mang giày da, đeo kính gọng vàng, nhìn qua có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng cũng có một loại khí thế bức áp làm người khác không dám nhìn thẳng.
“Ba, con muốn tự mình nói chuyện với bọn họ.” Hứa Diệc Hàm nhìn vào người đàn ông.
Nam nhân sủng nịch xoa đầu cô: “Được, vậy con vào đi. Ba ở bên ngoài chờ con.”
Hứa Diệc Hàm cười ngọt ngào, ôm lấy ông, rồi xoay người bước vào phòng khách.
Gian phòng này không lớn, nhưng mọi thứ lại được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Trên ghế sô pha hiện giờ đang có một nam một nữ trẻ tuổi lo sợ bất an đang ngồi, bàn tay nắm chặt tựa hồ như lộ ra cả khớp xương trắng bệch.
Hứa Diệc Hàm với thân váy dài màu đen yểu điệu đi đến trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi nha, Tiết chủ biên. Tôi tới chậm rồi.”
Tiết Lệ nhanh chóng đứng bật dậy từ trên ghế, nhìn cô. Biểu tình mất tự nhiên, phiền muộn, sợ hãi, hối hận đan xen không cam lòng, oán hận của hắn rơi hết vào đáy mắt Hứa Diệc Hàm, Hắn đưa tay ra muốn chào hỏi, nhưng cô làm như không nhìn thấy, thản nhiên mà ngồi xuống ghế đối diện bọn họ.
Tiết Lệ có chút xấu hổ mà quay về, nữ nhân hiện đang ngồi bên cạnh hắn không ai khác chính là Hàn Tố Cẩm.
Hứa Diệc Hàm thản nhiên mà uống trà, không mở miệng nói chuyện. Ngược lại, Tiết Lệ bên đây đã đứng ngồi không yên, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về cánh cửa phía sau cô, ngữ khí dò hỏi: “Lâm tiểu thư…”
“Tôi họ Hứa.” Hứa Diệc Hàm không nhanh không chậm mà cắt đứt lời của hắn, nhàn nhạt liếc mắt một cái.
“Hứa, Hứa tiểu thư… Vị kia, Lâm tiên sinh…” Tiết Lệ có chút nghi hoặc mà lẩm bẩm.
“Làm sao? Họ của tôi và ba tôi là gì có liên quan tới anh sao?” Cô không chút khách khí hỏi hắn.
“Không, không phải.” Tiết Lệ dù gì cũng không phải là đứa ngốc. Thiên kim tiểu thư duy nhất của Lâm gia lại không phải họ Lâm, mà hắn lại còn dám chính nam nhân của vị tiểu tổ tông này đến thân bại danh liệt, đều là do con tiện nhân Hàn Tố Cẩm này! Khẳng định là ả ta ghi hận việc Kiều Tiểu Duy lạnh nhạt với ả thế nên mới chạy tới nhờ mình trả thù giúp. Vốn dĩ hắn cho rằng chỉ là tùy tiện dìm chết một tên tác giả truyện tranh nho nhỏ mà thôi, thế nhưng không ngờ rằng lại đắc tội đến ông nội của Diêm Vương! Mẹ nó, nếu không phải con tiện nhân kia chạy đến trước mặt hắn khóc sướt mướt, rồi nhào vào lòng hắn…
Hứa Diệc Hàm không cho hắn nhiều thời gian, trầm ngâm một lát liền nói: “Tiết chủ biên, ở đây cũng không có người ngoài, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề luôn. Về chuyện sao chép tác phẩm, tôi muốn anh công khai giải thích chuyện này, thừa nhận là “Châm Mạn Mê” dùng thủ đoạn ti bỉ, dơ bẩn để ăn cắp bản thảo của Kiều Tiểu Duy, cũng đã lên kế hoạch trước mà đem tác phẩm bán ra thị trường, mục đích là hủy hoại hắn, làm cho hắn thân bại danh liệt. Ngoài ra, còn phải khôi phục lại danh dự của Kiều Tiểu Duy, cho hắn một lần nữa trở lại với tư cách là tác giả truyện tranh Duy Nhị.”
Cô nói xong, cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, không chút nào để ý đến hai con ruồi muỗi trước mắt này.
Trên trán Tiết Lệ toát ra mồ hôi lạnh, còn chưa biết nên trả lời thế nào thì đột nhiên Hàn Tố Cẩm bên cạnh sớm đã bất mãn trong lòng, khó chịu mà hét lớn: “Cô có chứng cứ gì mà nói là do chúng tôi hãm hại hắn?”
Hứa Diệc Hàm hơi hơi mỉm cười, nhìn đến sự giả tạo của cô ta, trong mắt chỉ toàn chán ghét: “Cô muốn chứng cứ? Được thôi.”
Cô búng tay một cái, rất nhanh, người thư ký đã đưa tới một cái USB, Hứa Diệc Hàm mân mê nó trong lòng bàn tay, rồi nói: “Các ngươi lén lút xâm nhập máy tính của Kiều Tiểu Duy, lấy đi bản phê duyệt của hắn gửi cho biên tập, còn đem lịch sử gửi bản thảo của hắn và bên nhà xuất bản toàn bộ xóa hết đi. Sau khi có bản thảo thì chỉnh sửa lại một chút, suốt đêm in ấn, lặng lẽ đưa đến một tiểu khu hẻo lánh bán ra, chờ đợi thời gian thích hợp, sự việc liền bắt đầu, bức bách Kiều Tiểu Duy vào đường cùng. Các người nghĩ như vậy là không ai biết sao?”
Cô dừng một chút, thưởng thức biểu tình thiên biến vạn hóa của hai người, lại tiếp tục cười: “Thật là, người của bên tôi đã tìm được những bằng chứng đó rồi. Nhưng quan trọng là bên trong này còn có một đoạn video, hai người muốn xem không?”
Cô đưa USB cho thư ký cắm vào máy tính, một lát sau đoạn video liền hiện lên.
Trong hình là một nam nhân đáng khinh, hắn đang nhìn thẳng vào máy quay, tròng mắt bởi vì chột dạ mà chuyển động lung tung: “Tôi là “Châm Mạn Mê”, là tác giả của bộ truyện tranh [Nhiệt Huyết Mê Tình] vừa ra mắt tháng 11 này. Thật ra tác phẩm này không phải do tôi vẽ. Vào rạng sáng ngày 21 tháng 10, chủ biên tập đưa cho tôi bản phác thảo của đại thần Duy Nhị, sau đó kêu tôi chỉnh sửa một chút và vẽ thêm vào một ít. Ngoài ra còn có một nhóm người nữa cùng làm với tôi. Chúng tôi làm suốt đêm hôm đó, biên tập lập tức lấy đi ngay khi hoàn thành, nói rằng muốn giao cho bên in ấn. Hắn đưa tôi 2 vạn, kêu tôi không cần nói chuyện này với ai khác…”
Những lời sau cùng đều nói là lương tâm hắn bất an thế nào, hắn không đành lòng nhìn thấy đại thần hắn ngưỡng mộ bị chịu oan ức nên phải đành nói sự thật ra.
Tiết Lệ vừa xem được một nửa, sắc mặt đã trắng bệch lên, đợi đến khi Hứa Diệc Hàm vừa dừng lại, Hàn Tố Cẩm đã vỗ bàn đứng lên: “Cô, là cô mua chuộc hắn ta! Có phải hay không? Lấy tiền mua chuộc họa sĩ chịu tội thay cho Kiều Tiểu Duy…”
Bắt gặp ánh mắt sắc bén của cô quét qua, Hàn Tố Cẩm bỗng nhiên không nói nên lời.
Cô hừ lạnh một tiếng: “Hàn Tố Cẩm! Ngày đó cô đến nhà chúng tôi, thừa dịp chúng tôi không để ý thì liền lén nhìn vào hộp thư tư mật của hắn. Sau đó nhờ vả Tiết Lệ trả thù Kiều Tiểu Duy giúp cô. Cô cho rằng việc này không ai biết à? Chỉ cần tôi muốn biết, cho dù cô có che che dấu dấu cỡ nào, Lâm gia đều có khả năng tra ra hết.
Sắc mặt Hàn Tố Cẩm lúc đỏ lúc trắng, đang muốn phản bác, Tiết Lệ nãy giờ im miệng không nói bỗng nhiên lớn tiếng quát cô: “Cô, con mẹ nó, cô còn muốn nói cái gì nữa? Nếu không phải do cô, tôi sẽ làm việc này sao? Tôi bị cô hại đủ thảm rồi, câm miệng đi! Thứ tiện nhân!”
Hàn Tố Cẩm không dám tin mà nhìn hắn, vành mắt đỏ lên, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Hứa Diệc Hàm ngồi đó xem trò hay.
Tiết Lệ không rảnh mà lo cho người bên cạnh, khi hắn quay mặt lại thì biểu tình cực kỳ ôn hòa: Hứa, Hứa tiểu thư, tôi nguyện ý bồi thường tổn thất kinh tế cho Kiều Tiểu Duy. Chỉ mong chuyện này, chúng ta giải quyết riêng…”
“Giải quyết riêng?” Hứa Diệc Hàm cười lạnh, “Tiết Lệ, là do anh muốn dồn chúng tôi vào đường cùng, anh đem Kiều Tiểu Duy vào trong cái vòng luẩn quẩn này, bây giờ lại muốn dùng tiền giải quyết, anh đây là muốn cho Kiều Tiểu Duy mang sự sỉ nhục như vậy cả đời sao? Có phải do tôi quá nhân từ với anh hay không, hay là anh cho rằng, Tiết gia của anh có thể tùy ý mà ị phân trên đầu Lâm gia chúng tôi?”
Tiết Lệ bị ánh mắt kịch liệt của cô dọa cho trong lòng sợ hãi.
“Nếu anh đã không biết quý trọng cơ hội này, vậy thì, tôi đây cũng không cần thiết phải khách khí đối với Tiết gia các người nữa.” Hứa Diệc Hàm để chén trà trong tay xuống, giọng nói càng thêm lạnh lùng, “Thật tiếc cho ba anh vẫn luôn cố gắng làm việc hơn vài chục năm nay. Nếu bây giờ ông ấy mà biết được công sức gầy dựng bao lâu nay bị anh phá hủy trong chớp mắt thế này, thì ông ấy sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”
Tiết gia cũng được coi là có chút tài sản, Tiết Lệ này lại suốt ngày không làm được việc gì. Hắn chỉ lo đầu tư tài nguyên cho “Châm Mạn Mê”, chính hắn lại không hiểu quy tắc vận hành, lại không biết khôn khéo mà chọn người, thế nên qua nửa năm vẫn dậm chân tại chỗ, hiện giờ lại còn đắc tội với Lâm gia của cô…
Lúc này thì mới than vãn không nên trêu chọc đến những nhân vật lớn như thế.
Sắc mặt hắn liên tục biến đổi, nghĩ đến chuyện hắn phải công khai lên tiếng thừa nhận, quả thật là không còn mặt mũi nào. Nhưng nếu hắn không làm, cái video trong tay Hứa Diệc Hàm sợ là sẽ bị tung ra, cũng mất mặt như nhau cả thôi. Huống chi vị Lâm gia chân chính kia, trên thương trường chính là một tay ác ma tàn nhẫn, số tập đoàn bị lụi bại trên tay hắn đã là con số không thể đếm được.
Mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì đây! Ai mà biết được một con ả họ Hứa, lại là viên ngọc quý trên tay lão già Lâm gia kia? Nhưng chuyện đã đến mức này, hắn không thể không khuất phục cúi đầu. Hắn cuối cùng vẫn ấp úng nói: “Tôi biết rồi.”
Ngày kế tiếp, “Châm Mạn Mê” công khai thừa nhận việc ăn cắp tác phẩm, vu hại cho Kiều Tiểu Duy, hướng hắn xin lỗi cũng như sẽ đứng ra chịu hết mọi tổn thất. Tiết Lệ ngoan độc đem hết mọi tội lỗi mà đẩy đến trên người tiểu họa sĩ kia. Sự kiện sao chép vừa mới lắng xuống nay lại bị khuấy động lên, dẫn đến một cuộc chiến ác liệt mới nữa trên Weibo và diễn đàn tạp chí.
Lâm gia đã thuê người xoay chuyển chiều hướng của dư luận, đem nước bẩn hắn hết lên người của Tiết Lệ và đồng bọn của hắn. Một lòng chứng minh Kiều Tiểu Duy vô tội, không chỉ bị oan ức mà còn bị mất hợp đồng với công ty, lại còn bị chửi rủa hơn nửa tháng, thật là ủy khuất cho hắn mà. Cứ như thế, đội quân bao gồm những người theo dõi nhiệt huyết và một phần người xem hóng chuyện sôi nổi mà biểu đạt sự thương tiếc cho Duy Nhị, đồng thời cũng lên án mạnh mẽ “Châm Mạn Mê” vì đã sử dụng những thủ đoạn vô sỉ. Tóm lại, bọn họ rất mong Duy Nhị một lần nữa trở lại.
Không lâu sau đó, có một người gửi thư nặc danh đem Hàn Tố Cẩm cũng đẩy ra ánh sáng. Ngoài ra còn nói rõ việc cô ta giả mạo thành người hâm mộ mà tiếp cận Kiều Tiểu Duy, lì lợm la liếm không thành thế nên ghi hận mà trả thù.
Dư luận lại nhanh chóng chuyển sang mắng chửi Hàn Tố Cẩm không thương tiếc.
Bên phía nhà xuất bản cũng đăng lên thông báo chính thức hủy hợp đồng với Hàn Tố Cẩm. Trong lúc nhất thời, danh tiếng của cô ta đã xấu đến mức thấp nhất.
Ngoài ra, nhà xuất bản cũng tuyên bố muốn tái hợp tác với Duy Nhị, biểu đạt sự xin lỗi vì những hiểu lầm trước đây. Mong Duy Nhị trở về lại và tiếp tục đồng hành cùng nhau.
Hứa Diệc Hàm đang theo dõi diễn biến của câu chuyện thì Lâm Tư Thành mở cửa bước vào.
“Ba.” Hứa Diệc Hàm đứng dậy.
Hắn xua xua tay, hỏi: “Mọi việc thế nào rồi?”
“Không sai biệt lắm, nhà xuất bản cũng đã mời hắn trở lại rồi.”
Lâm Tư Thành gật gật đầu, biểu tình cũng không phải rất vừa lòng: “Ngay cả nhân viên của mình còn không bảo vệ tốt, cớ gì mà phải quay lại nơi đó? Chú Lý của con cũng có một công ty xuất bản, doanh số đứng đầu cả nước, hắn có muốn vào không?”
Hứa Diệc Hàm cười cười: “Anh ấy đối với bên kia có cảm tình hơn… Chuyện này tuy rằng là do bên họ chưa giải quyết tốt, nhưng có lẽ cũng do quyết định ở phía trên. Quan hệ của anh ấy cùng với những người trong công ty cũng khá tốt, người hâm mộ cũng tập trung ở đó, nơi đó cũng là nơi anh ấy khởi nghiệp, con nghĩ anh ấy cũng sẽ muốn xuất phát lại một lần nữa từ nơi đã vấp ngã. Quan trọng nhất là…” Cô dừng một chút, ý cười trên mặt càng thêm sâu, “Anh ấy nuôi cái tên áo choàng kia cũng không dễ dàng lắm.” (Cái nick mà Tiểu Duy tạo ra để tự khen mình á ~~)
Lâm Tư Thành nhìn nụ cười ngọt ngào của con gái, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, hắn dù cho là đầu sỏ tàn nhẫn trên giới thương trường nhưng giờ phút này không có nửa phần áp bức, sủng nịch cười nói: “Dù cho thế nào đi chăng nữa, con nguyện ý dùng đến năng lực của gia tộc để xử lý những kẻ tiểu nhân đó, ba cũng rất vui rồi. Lâm gia vĩnh viễn là hậu thuẫn của con, con gái của Lâm Tư Thành ta đây, kể cả người mà con gái ta yêu thích, ta quyết không để cho kẻ nào khinh nhục.”
Cô cảm kích mà nhìn ông: “Ba…”
“Khi nào trở về?” Lâm Tư Thành tiếp tục truy hỏi.
“Không vội, con còn có chuyện cần phải làm.”
“Chuyện gì?”
“Sửa lại họ tên.” Hứa Diệc Hàm nắm lấy bàn tay to ấm áp của ông.
Trong mắt Lâm Tư Thanh thoáng chốc có tia kinh hỉ, nhưng rồi lại nghĩ tới điều gì đó, có chút tức giận mà nói: “Con không cần phải báo đáp thứ gì cả, thứ mà ba cho con, ba không cần con phải báo ơn.”
“Không, không phải. Con là con gái của ba, đương nhiên phải theo họ Lâm. Ở trong lòng con, ba đã sớm là ba ruột của con.”