Đầu lưỡi ấm nóng linh hoạt men theo tiểu huyệt, quét qua cửa động, tham nhập vào trong đó, bắt chước côn thịt thọc vào rút ra động tác ra ra vào vào, Hứa Diệc Hàm cảm giác một trận nhiệt huyết xông thẳng vào não, tức khắc trong đầu trống rỗng.
“Không được… Ô, sắp không được rồi… Muốn tiểu…” Hứa Diệc Hàm khóc nức nở, đôi tay dùng sức đẩy Kiều Vũ Mặc ra, mà bất kể dùng sức ra sao cũng không thành. Trong đầu thoáng hiện lên một hình ảnh, vô số pháo hoa nổ tung, thân thể ngay lúc này đạt đến cao trào…
“A—“
Một lượng ái dịch nóng bỏng từ huyệt nhỏ phun ra, cuồn cuộn không dứt, phun đầy trên mặt Kiều Vũ Mặc.
Hứa Diệc Hàm cả người xụi lơ nằm trên giường, dư vị cao trào chưa dứt, sắc mặt ửng hồng, môi đỏ khẽ nhếch, thấp thấp mà thở dốc.
Kiều Vũ Mặc xoa xoa mặt, phủ lên người nàng, đem đôi tay hữu lực mở ra, ôm nàng vào trong ngực, đôi môi còn ma xát vành tai nàng.
Hứa Diệc Hàm dùng sức mà hưởng thụ cái ôm của hắn, cao trào qua đi làm nữ nhân khát vọng được an ủi, ngực dày rộng làm nàng cảm giác kiên định ấm áp.
Cảm nhận được hạ thân Kiều Vũ Mặc cứng rắn, trong lòng liền mềm xuống. Một người nam nhân vì áp chế dục vọng để an ủi chính mình, hắn thật sự là động chân tình đi?
Đang cảm động, lại thấy Kiều Vũ Mặc không thành thật mà cắn lên vành tai nàng, đó là vị trí mẫn cảm của nàng a, vừa mới qua cao trào thân thể lại không thể chịu nổi dụ hoặc, lại lần nữa run rẩy lên.
Trốn tránh không bằng tấn công, Kiều Vũ Mặc bú liếm vành tai nàng, mút vào, chốc lát sau, chỉ thấy nàng vừa rồi còn kháng cự nay lại mềm nhũn, khát vọng bị cắm vào càng thêm lộ ra.
Hai má đỏ ửng, Hứa Diệc Hàm bị hôn đến mơ mơ màng màng, cảm nhận thân thể Kiều Vũ Mặc nóng bỏng, nhục bổng đã bành trướng đến cực đại, mật huyệt lại không nhịn được mà chảy ra dâm thủy, hòa với ái dịch vừa mới phun ra, tẩm ướt cả ga giường.
Hứa Diệc Hàm rốt cuộc kìm nén không được, nhìn thẳng vào hai mắt Kiều Vũ Mặc, sóng mắt lưu chuyển, ý vị tình trường, thanh âm nàng mang theo cao trào qua đi cùng một chút nũng nịu: “Hầu gia, làm ta.”
Bốn chữ vừa ra, Kiều Vũ Mặc cảm thấy nữ nhân này thật đáng chết, trong đầu suy nghĩ, đều bị dục vọng thay thế, thú tính áp đảo hết thảy, chỉ nghĩ làm chết nàng.
Nhục bổng cương cứng đầy gân xanh vừa to vừa dài, đầu nấm bị dâm thủy thấm ướt, dễ dàng mà ở vách mị thịt tìm được cửa động, không kịp nghĩ ngợi, bản năng thân thể đã đi trước, thô to quy đầu đẩy ra tiểu huyệt, vách thịt bên trong hút chặt tứ phía, Kiều Vũ Mặc chỉ cảm thấy như có hàng nghìn cái miệng nhỏ hút thật chặt, cảm giác vui sướng lan tỏa toàn thân, kích thích đến ừng tế bào trong cơ thể hưng phấn thét chói tai.
Thân thể này một tháng trước vừa khai bao, cứ nghĩ lần đầu tiên sẽ nhẹ chút, nhưng lại có thể chứa toàn bộ gậy thịt của hắn.
“A… Ấn… Quá to…” Hứa Diệc Hàm mày đẹp nhăn lại, bị khoái cảm sung sướng cùng với đau đớn hành hạ, cảm thấy khó có thể kiềm chế mà đắm chìm trong đó.
Kiều Vũ Mặc thấy nàng có chút khó nhịn, đang muốn nói cái gì đó trấn an, nhục bổng lại sớm không thể nhịn tiếp tục dùng sức đâm vào, cúi đầu nhìn, chỉ thấy côn thịt thô to đã đi vào một nữa, còn một nữa ở bên ngoài. Duơng vật như vậy liên tiế ở bên nhau, trời sinh phù hợp, làm người ta vui mừng.