Chớp mắt đã qua nửa tháng, Tôn Thành tự mình đem lễ phục tiến cung qua Mai Uyển, lại an bài ma ma dạy lễ nghi cùng quy củ trong cung cho Hứa Diệc Hàm. Lúc này hội kiến Thái tử Đoan quốc là một chuyện lớn, Hoàng thượng rất coi trọng, Kiều Vũ Mặc vì thế cũng dốc sức chuẩn bị, toàn bộ Mai Uyển công việc vì vậy cũng tăng thêm.Toàn bộ Hầu phủ cũng chỉ có Lan Uyển quỷ dị mà yên lặng, từ lúc Lan Hương bị đuổi ra khỏi phủ, Thanh Yên liền sinh khí, từ hạ nhân quét dọn cho đến nha hoàn đều im miệng không nói chuyện, sợ chọc cho Hầu gia tức giận, liên quan đến mọi người cũng không tốt.
Thanh Yên nghe nói Hầu gia muốn mang theo Hứa Diệc Hàm tiến cung, tức giận đến nổ phổi, mấy năm nay, tuy nói nàng là trắc thất được Hầu gia sủng ái, nhưng thực tế Kiều Vũ Mặc chưa bao giờ mang nàng tham dự vào những loại yến hội này. Trước kia còn đỡ, tuy không mang theo nàng, nhưng cũng không cho Hứa Diệc Hàm đi cùng, mà hiện tại… Thanh Yên thấp thỏm bất an, trái lo phải nghĩ, trong lòng cảm thấy Hầu gia là vì chuyện Lan Hương mà giận chó đánh mèo với nàng.
Lan Hương nha đầu này, việc làm không thành, ngược lại còn bị người ta tính kế, làm liên lụy đến nàng, Thanh Yên nghĩ đến đây, đối với Lan Hương cũng có oán niệm, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lan Hương thấy Thanh Yên một mình sinh hờn dỗi, một bên giúp nàng chải đầu, một bên khuyên nhủ: “Phu nhân hà tất phải rước bực vào người? Hầu gia bất quá chỉ nhất thời hồ đồ, nếu nàng ở trong cung làm trò cười cho thiên hạ, đến lúc đó chắc chắn hoàn toàn sẽ bị Hầu gia ghét bỏ.”
Thanh Yên nghe lời này, đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại trầm xuống, ảm đạm nói: “Ta không được tiến cung, chẳng lẽ chỉ có thể ở đây tâm tâm niệm niệm mong nàng xử sự vô phép?”
Lan Hương nhẹ giọng cười, nói kẽ bên tai nàng: “Phu nhân như thế nào cũng hồ đồ, trong cung có Lưu ma ma bên người Hiền phi nương nương, bà ấy không phải mẹ nuôi của người sao? Nàng là lão bà có thể nói chuyện trước mặt Hiền phi nương nương, hiển nhiên sẽ nói giúp phu nhân.”
Thanh Yên tròng mắt chuyển động: “Vẫn là ngươi lanh lợi, ta ấy vậy mà quên đi. Kêu Đông Tử phu thê tiến vào, ra phủ mua vài món đồ, theo ta tiến cung một chuyến.”
Lan Hương vội vàng tuân mệnh, chủ tớ hai người nhìn nhau cười.
Ngày Đoan quốc Thái tử cùng Thái tử phi ghé chơi rất nhanh đã đến, Kiều Vũ Mặc ngồi cùng xe cùng hai người vào thành, gặp mặt Hoàng thượng. Lúc sau liền mở yến tiệc, các quý tộc hậu duệ hoàng thất, triều đình trọng thần nữ quyến đều được tham gia, để cùng đón gió tẩy trần.
Đế vương Đoan quốc rất xem trọng việc liên bang, hai bên cũng rất thân mật, Đoan quốc Thái tử Đoạn Hạo lại được Đoan quốc Hoàng đế sủng ái, bởi vậy Hoàng thượng phá lệ coi trọng.
Yến hội được cử hành ở Ngự hoa viên, lúc chạng vạng tất cả nữ quyến liền tiến vào, từng người nói chuyện với nhau. Hứa Diệc Hàm chờ mãi lại không thấy mẫu thân nàng.
Phụ thân Hứa Diệc Hàm chính là trọng binh võ tướng, hàng năm trấn giữ ở Tây Bắc biên thùy, cùng Kiều Vũ Mặc địa vị ngang nhau. Hai năm trước Hứa Diệc Hàm đối với Kiều Vũ Mặc nhất kiến chung tình, cực kì say mê, nhưng hoa rơi có tình nước chảy vô tình, thiếu nữ yêu say đắm dần dần tích tụ thành tâm bệnh, bệnh nặng không dậy nổi, nằm liệt giường. Mẫu thân ngày ngày rơi lệ, phụ thân bất đắc dĩ, rốt cuộc lập chiến công lớn cầu xin Hoàng thượng tứ hôn. Hoàng thượng rũ lòng thương, rốt cuộc được như ý nguyện.
Nhưng tình yêu này, rốt cuộc là cưỡng cầu không tới, hai năm vào phủ lại bị lạnh nhạt, Kiều Vũ Mặc cũng chưa bao giờ nhìn Hứa Diệc Hàm.
Đối với việc này, hiện giờ, Hứa Diệc Hàm đối với mẫu thân, cũng chỉ có cảm thán tấm lòng cha mẹ.
Hai mẹ con gặp nhau, hỏi han cuộc sống trong phủ, thấy Kiều Vũ Mặc thế nhưng đem Hứa Diệc Hàm tham gia yến hội thì thập phần vui mừng, luôn mãi dặn dò nàng đạo làm thê, lấy phu làm trời, không thể ghen ghét.
Hứa Diệc Hàm cười cho qua.
Quay người lại, lại thấy một cái cung nữ đi tới, đối với hai người thi lễ, cười nói: “Phu nhân, Hầu gia nói yến hội khai thượng sớm, dặn nô tỳ trước mang nàng ăn vài thứ trước. Thỉnh hai vị đi cùng nô tỳ.”