Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cuộc phẫu thuật của cha Mạc Khinh Hàn làm xong, trái tim vọt lên cổ họng của mọi người cuối cùng cũng rơi xuống.
Cuộc phẫu thuật vô cùng thành công! Về sau còn phải xem có bị bài trừ hay không, phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng, quan sát một tháng.
Mạc Khinh Hàn không có thời gian đi học, suốt một tháng, ban ngày cô ở bệnh viện chăm sóc cha, buổi tối gõ chữ, có thời gian còn phải đến công ty quảng cáo quay quảng cáo.
Số tiền quảng cáo này, cuối năm mới có thể trả cho cô. Quay quảng cáo khó hơn cô tưởng tượng.
Giờ mới là tháng 11, còn cách Tết hơn hai tháng.
Mạc Khinh Hàn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đặt trọng tâm trên tiểu thuyết. Cô phải kiếm được chi phí trong hai tháng này.
Cho nên, cô chỉ có thể in bản thảo số lượng lớn.
Cô viết tiểu thuyết không để ngày đêm.
…
Mạc Khinh Hàn có cảm giác như tay đã mất đi cảm xúc. Cô quá mệt mỏi… ngày ngày gõ bàn phím, ngón tay đau như thể vừa chạm vào bàn phím đã như bị kim đâm…
Buổi tối cơm nước xong xuôi, Mạc Khinh Hàn tiếp tục viết, đến tận 11 giờ tối.
“Còn chưa ngủ à…” Diệp Thần nhắn tin tới.
Mạc Khinh Hàn đưa mắt nhìn đồng hồ, đã muộn vậy rồi à…
“Lập tức đi ngủ đây, ngủ ngon.” Ôm quần áo đi tắm rửa, cô mơ mơ màng màng gãi đầu, chợt phát hiện ra chuyện không hợp lý… Sao anh biết cô còn chưa ngủ… Cô luôn tắt QQ, sao có thể biết được.
Đầu óc căng phòng lên. Quá mệt mỏi, không nghĩ nữa… cô cần nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, chim cánh cụt rung lên lia lịa.
Biên tập Hoa Hoa đang liều mạng nhắn tin cho cô.
Hoa Hoa: em gái em gái! Tin tức cực kỳ tốt đây! Tin tức cực kỳ quan trọng! Đứng thứ nhất bảng xếp hạng đặt mua rồi! (vỗ tay) ngày mai là thứ hai, sắp xếp cho em đứng đầu trang web luôn ——-
Hoa Hoa: Nhìn thấy em lại thêm ba vạn chữ! Quả nhiên là trọng chữ tín! Ha ha ha —— ngày mai thì sao? Ngày mai có ba vạn không?
Hoa Hoa: Em đâu rồi?
Tay nhỏ đỏ bừng: được, ngày mai ba vạn, không có vấn đề.
Hoa Hoa: (rơi lệ) em thật sự quá tốt! Em cứ yên tâm gõ chữ, sau này sẽ không ai dám gây phiền toái với em nữa. Ai dám đến, chị sẽ là người đầu tiên cầm dao chém họ!
Tay nhỏ đỏ bừng: dạ.
Hoa Hoa: đúng rồi, chị đã để cho em vị trí đề cử tốt nhất. Cả tuần lễ này em phải tập trung viết, không được nghỉ ngơi nhé!
Tay nhỏ đỏ bừng: được.
Hoa Hoa: ai da! Sao em nhắn cho chị mỗi chữ vậy! Đại thần, em không muốn phản ứng nô gia đúng không?!
Tay nhỏ đỏ bừng: Ha ha —– không có…
Hoa Hoa: (rơi lệ) huhuhu… quá cảm động! Tận bốn chữ! Vì sao lại viết ít vậy?
Mạc Khinh Hàn cười cười, nhắn lại: hôm qua liên tục viết 18 tiếng, buổi sáng hôm nay 5 rưỡi đã dậy, lại viết ba tiếng. Ngón tay đau, gõ chữ tốn sức.
Hoa Hoa: (kinh dị)
Hoa Hoa: Tay nhỏ à ~ em quá cực khổ! Mau nghỉ ngơi thêm đi! Hôm nay đừng viết, ngày mai 3000 hoặc 6000 thôi cũng được. Thật đấy, đừng ép bản thân như thế!
Tay nhỏ đỏ bừng: Ngày mai ba vạn, xong buổi chiều em sẽ nghỉ ngơi.
Hoa Hoa: (rơi lệ), (ôm một cái) Tim của Hoa Hoa mềm như kẹo đường, tác giả chăm chỉ lại hiểu chuyện như vậy, cô rất thích! Nhưng, thành công cũng không phải ngẫu nhiên a, có mấy tác giả có thể như cô bé này, ngày đầu tiên vào VIP, thêm 26 vạn chữ? Liên tục một tuần lễ, mỗi ngày ba vạn chữ. 18 tiếng, gõ chữ không gián đoạn! Ngón tay không đau mới là lạ.
Ôi ~ Có lẽ, đứa nhỏ ngày cần một bàn phím siêu cấp.
‘Bàn phím siêu cấp’ là chuyên dùng cho đại thần viết lách, không giống bàn phím bình thường của chúng ta.
“Bàn phím siêu cấp” chỉ cần khẽ nhấn, sẽ hiện ra chữ, không giống bàn phím bình thường, phải dùng sức ấn xuống mới hiện ra chữ.
Hoa Hoa thầm nghĩ… việc này sẽ giúp ích cho Mạc Khinh Hàn, bèn đi tìm chủ biên.
Ngón tay Mạc Khinh Hàn… thật sự rất đau.
Cô viết liên tục không ngừng, đại não liên tục hoạt động với cường độ cao, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô tính toán số chữ, hôm nay tổng cộng viết ba vạn chữ, lại thêm hôm qua có hai vạn, cô đã có năm vạn chữ.
Ôi! Nghỉ ngơi!
Nhất định phải nghỉ ngơi!
Mạc Khinh Hàn suy nghĩ, làm sao sử dụng số tiền này…
Cô mở tài liệu ‘Hóa đơn’ ra, tính toán xem trong nhà còn bao nhiêu tiền.
Tháng này, trả Diệp Thần tiền máy tính, trừ đi phí thuốc của cha, còn 6318!
Nhưng, nhà cô còn nợ bên ngoài…
Mạc Khinh Hàn lại trừ thêm 5000 – đây là tiền đưa cho Mạc Ninh Ba!
Người bác này của cô rất tốt bụng, chỉ là bác gái rất hà tiện!
Trừ đi 5000, chỉ còn lại 1300…
Tiền… chỉ trong chớp mắt… đã không còn.
Như nước chảy.
Ngày sinh nhật Mạc Khinh Hàn, Diệp Thần bất ngờ nhắn tin cho cô: “Lát nữa có người chuyển phát nhanh, nhớ ký nhận.”
Mạc Khinh Hàn cười, hỏi anh: “Có quà cho em à? Thứ gì vậy?” (icon: tò mò)
Diệp Thần “cười thần bí”, anh nói: “Không có gì, chỉ là vật dụng hàng ngày thôi.
“Vật dụng… hàng ngày?” Mạc Khinh Hàn (icon: ngớ người)
Diệp Thần: “…”
Anh cảm thấy buồn cười, anh nói: “Đúng, là búp bê bơm hơi.”
Mạc Khinh Hàn kinh dị: “Đánh anh giờ!”
Diệp Thần: “Còn có gậy đấm bóp.”
“Đánh chết anh!” Mạc Khinh Hàn tê cả da đầu!
Diệp Thần: “Lúc ký nhận, nhớ đừng để bị người khác trông thấy.”
“A a a! Mẹ em ở nhà đó!” Mạc Khinh Hàn xù lông.
“Ha ha ha——-“ Diệp Thần cười xấu xa nói: “Cô gái tuổi 18 cần dùng đến.”
Mạc Khinh Hàn muốn đến nhà anh, bóp chết anh!
Diệp Thần cười như động kinh. Chuyển phát nhanh của Mạc Khinh Hàn tới, cô nói: “Chuyển phát nhanh đến rồi, em không muốn đi lấy đâu, mẹ em còn ở nhà!”
Diệp Thần giục cô: “Mau đi lấy đi, bên trong không có gì đâu, anh đùa em thôi.”
“Đánh anh!” Mạc Khinh Hàn ra ngoài nhận chuyển phát nhanh, cầm về mở ra xem… bên trong là một bàn phim vô cùng ngầu màu đen!
Cảm xúc siêu tốt! Chỉ khẽ nhấn đã ra chữ.
Có nó, cô gõ chữ… tay sẽ không đau.
Mạc Khinh Hàn rất muốn khóc.
“Anh Thần. Thật sự không lừa em. Đúng là vật dụng… hàng ngày.”
Diệp Thần: “Ha ha, thích không?”
Đầu ngón tay Mạc Khinh Hàn run run: “Thích lắm! Quá quý giá, rất thích, thích đến nỗi ban nãy đi vào nhà, suýt đập đầu vào tường.”
Diệp Thần: “Xoa đầu nào, sau này dùng nó đánh chữ, ngón tay sẽ không đau nữa.”
Ngón tay Mạc Khinh Hàn run run, đặt trên bàn phím, nhẹ nhàng ấn mấy chữ: “Anh Thần, yêu anh.”
Cô ấn gửi.
Bên kia Diệp Thần im lặng mười mấy phút, cô lại nhắn tiếp: “Icon: hôn hôn.”
Mười lăm phút sau, Diệp Thần mới nhắn lại: “Thực tế chút đi.”
“Cái gì?” Mạc Khinh Hàn sửng sốt.
Tin nhắn của anh lại tới: “Thực tế chút đi, anh đang đứng ở cửa nhà em.”
“Ôi…” Mắc cỡ chết đi được.