Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ – Chương 1889: Mọi chuyện rồi sẽ ổn – Botruyen

Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 1889: Mọi chuyện rồi sẽ ổn

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nửa xấp giấy nháp, mắt cô trắng trợn ——

Ngô Tiểu Lỵ thật muốn tức chết! Cô gọi điện cho Lữ Tâm Tâm nguyền rủa Khinh Hàn.

Lữ Tâm Tâm lập tức nổi giận: “Nữ nhân đê tiện này thật là lòng dạ độc ác, nhất định là cô để cho Lâm Nghệ Phong làm như vậy! Cô chờ đấy, xem tôi xử lý cô như thế nào!”

Lữ Tâm Tâm cúp điện thoại, từ điện thoại bổn tìm kiếm số điện thoại của ký giả, lái xe sang, ở nhà sang trọng, còn nói không phải Diệp Thần!

Điện thoại có người bắt máy, Lữ Tâm Tâm lập tức nói: “Này, anh có muốn biết bí mật về Diệp Thần hay không? Diệp Thần vừa rồi bức bách bạn học tôi phải ăn nửa xấp giấy nháp, anh mau mau đưa tin này cho tất cả mọi người biết!”

“Cô tỉnh lại đi!” Tên ký giả tiểu báo trơ tráo “Hừ” một tiếng“. Ăn giấy nháp, cô có nhìn thấy không? Có chụp hình gì không? Không có bằng chứng bảo tôi đưa tin gì chứ! Hơn nữa, người ta tại sao bắt bạn ăn giấy nháp? Không phải là do bạn học cô quá ngốc sao, đánh thua cuộc người ta. Chuyện thua cuộc, trường học của cô cũng truyền khắp, chớ nghĩ tôi là kẻ ngốc! Huống chi, người ta cũng không ép buộc cô ta ăn a, người ta chẳng qua là đem giấy nháp ném cho cô, là cô ta tự nguyện ăn!”

Lữ Tâm Tâm nổi giận: “Ai có thể tự nguyện ăn giấy nháp? Cô lại nổi nóng! Xe của Diệp Thần ngăn bạn tôi tại đầu hẻm, cô ấy dám không ăn sao?”

“Được rồi! Đừng có lớn tiếng với tôi! Nói thật cho cô biết, để cho cô ta ăn giấy nháp là còn tôn trọng cô ta biết không? Lần trước mấy tên côn đồ cắc ké internet kia, biết kết quả là gì không?”

Lữ Tâm Tâm chợt run: “Kết quả gì?”

Ký giả tiểu báo hừ hừ cười nói: “Mấy thằng nhãi ranh đó, sau này không còn nhìn thấy ở Lương Thành nữa! Cả nhà cũng dời đến chỗ khác. Tôi nói cho cô hay, đây đều là người ta giàu rồi thiện tâm, giàu rồi từ bi! Cô cũng tỉnh lại đi, người ta nhìn các cô là học sinh, không thương động các ngươi. Làm tất cả điều này, chớ không biết điều!”

“Đô đô ——” ký giả tiểu báo cúp điện thoại. Ngủ tiếp đi, anh ta còn muốn sống thêm hai năm… Trước kia ngu ngốc muốn điều tra thân thế Diệp Thần, người tốt không tính toán với anh, Emma, suy nghĩ lại cũng cảm thấy sợ.

Người ta có thế, có thể so sánh với sao trên trời. Người ta thế lực sau lưng có thể thần bí! Người ta sáng lập công ty liền có tài sản mấy triệu.

Diệp Thần làm tài tử, căn bản là chơi, anh ta và người khác không giống nhau, Diệp Thần không dựa sao sáng để ăn cơm, người ta tự do phóng khoáng, nói không làm tài tử là không làm tài tử, người khác ai có thể được như vậy?

Người ta không cần nịnh hót, không cần cậy thế quyền quý, chính người ta đã là quyền quý.

Vốn là anh không biết những chuyện này, là anh họ anh làm chủ bút ở Giang Thành nói cho anh biết.

Bí mật thân thế của Diệp Thần, đây tuyệt đối là chuyện mà bọn họ không có cách nào tưởng tượng nổi. Ngay cả những lão ký giả lăn lộn bảy tám năm trong nghề này, cũng đào không ra thân thế của Diệp Thần.

Ai… Hay là tắm một cái rồi đi ngủ, nghĩ quá nhiều, dễ dàng cụt tay, gãy chân…

Ngô Tiểu Lỵ và Lữ Tâm Tâm tức giận đến phát điên, nhưng là, cũng không có cách nào đối phó với Mạc Khinh Hàn.

Lữ Tâm Tâm cực kỳ hoài nghi “Lâm Nghệ Phong” chính là Diệp Thần, nhưng là không có cách nào vạch trần anh ta.

Nhắc tới cũng kỳ lạ… Một công tử thân thế như vậy, tại sao lại xuất hiện ở nơi nhỏ bé của bọn họ, lại không dẫn tới cái gì hỗn loạn…

Tại sao a? Không khoa học! Những ký giả tạp chí kia không muốn tìm ra thân phận anh ta sao?

Lúc chủ nhiệm tiến vào lớp, thông báo với mọi người: “Ngày mai trường học tổ chức hoạt động ngoại khóa. Tám giờ sáng tập trung tại trường học.”

Bởi vì, ở rừng Phong Diệp ở Lương Thành bọn họ, đến mùa sương phủ hết rừng phong, trường học sẽ tổ chức dã ngoại.

Mặc dù Lương Thành không lớn, nhưng là nằm sát núi Phong Diệp, đặc biệt ở chỗ Phong Diệp nơi đây rất lạ. Phong Diệp chỗ khác là 3 cái sừng, 5 cái sừng, 7 cái sừng vân vân.

Lá Phong Diệp nơi đây, phổ biến là 11 cái sừng, còn có 13 cái sừng, có thể nói hết sức hiếm thấy.

Nhất là “Thập sát phong vương”, có lá đỏ sớm nhất, lá rơi trễ nhất, lá nhiều màu sắc nhất, lá có nhiều góc cạnh nhất mà nổi tiếng.

Đến mỗi mùa thu tháng mười, là lúc cả rừng phong diệp đỏ nhất, du khách khắp nơi sẽ kéo về sát chân núi để thưởng thức.

Nhiệm vụ ngày mai của bọn họ là, viết một luận văn đề đề tài rừng phong diệp.

Bọn học sinh oán thán: “Chơi thì chơi thôi, còn phải làm nhiệm vụ, để cho người chơi cũng không thoải mái!”

Mạc Khinh Hàn ngược lại là không có cảm giác gì, đi xem phong diệp một chút cũng tốt, có thể để cho cô suy nghĩ rộng hơn một ít.

Buổi trưa tan học, không ít bạn bè bắt đầu chuẩn bị đồ cho chuyến dã ngoại ngày mai.

Mạc Khinh Hàn đem 2 ngàn 200 tiền nhuận bút giao cho mẹ, còn mình một phân tiền cũng không giữ.

Khương Mai nắm tiền này, chỉ cảm thấy phỏng tay…

Khinh Hàn… Mới 17 tuổi… Đã phải gánh vác gánh nặng gia đình!

Những ngày qua, cô nhìn nắm tiền, đều do Khinh Hàn mang mề.

Trong lòng Khương Mai rất khó chịu, nhưng là khó chịu hơn khi con gái cô lại tỏ ra vui vẻ yên tâm… Tiền đồ con gái, cô rất biết đủ!

Sáng sớm hôm nay, chị gái Khinh Hàn cũng mang tiền lương về. Bởi vì hàng ngày cô làm việc ban đêm, cho nên tiền lương so trước kia cũng nhiều hơn.

Trong lòng Khương Mai, thật giống như bị xoa thành một đoàn.

Hai cô con gái cũng quá hiểu chuyện, khiến cho cô thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Mạc Khinh Hàn đưa tiền cho mẹ cất giữ, để cho bà tích góp chữa bệnh cho ba.

Khương Mai cầm tiền này, trong lòng rất khó chịu…

Thật là ngũ vị tạp trần.

Con cái của nhà khác suốt ngày vòi tiền ba mẹ, nhà cô, lại là cầm tiền của con cái

Trong lòng vừa chát lại vừa khổ.

Buổi chiều, Mạc Ninh Viễn gọi Khương Mai vào phòng, cầm ra 650 đồng: “Tiểu Mai, đây là tiền anh làm điện báo cho người ta. Bây giờ cũng sắp vào mùa đông, mấy đứa nhỏ ngay cả quần áo cũng không có. Chúng ta nghèo đi nữa, cũng không thể để cho mấy đứa nhỏ phải thua thiệt.”

Khương Mai nói: “Chớ xài bậy, giữ lại chữa bệnh đi.”

Mạc Ninh Viễn kiên quyết nhìn chằm chằm cô nói: “Không sao, không có tiền, anh có thể nhịn!”

Vành mắt Khương Mai ửng đỏ, muốn nói cái gì, nhưng không nói ra được. Rốt cuộc không cưỡng được anh, hai người ngồi xe đi thành phố, mua cho Mạc Khinh Hàn một cái váy lông dê màu hồng.

Lại mua con gái lớn một cái áo khoác màu xanh nhạt.

Sáng sớm ngày thứ hai dã ngoại, Mạc Khinh Hàn định đi tới trường, Khương Mai mắt đầy ôn nhu kéo Khinh Hàn.

“Khinh Hàn, con nhìn xem, đây là gì…”

Mạc Ninh Viễn từ phòng ngủ đi ra, tay giơ lên chiếc váy giũ ra…

Khương Mai cười nói: “Là ba con mua, ba làm điện hạn toàn. Mua cho chị con cái áo khoác.”

“…” Mạc Khinh Hàn nghẹn ngào, không nói ra lời. Hốc mắt lại cay xè: “Cám ơn, ba —— “

Mạc Khinh Hàn cầm quần áo ở trong tay, trở về phòng thay đồ.

Khương Mai lại đưa cho cô một đôi giày công chúa màu trắng, Mạc Khinh Hàn mặc vào, trong nháy mắt trở nên xinh đẹp, hoạt bát, thật là đẹp giống như sao sáng đi xuống trong ti vi. Khương Mai vừa bẻ cổ áo cho con gái, vừa nói: “Thật là đẹp.”

Mạc Khinh Hàn lại nói: “Rất ấm áp…”

Lúc này, chị gái Khinh Hàn vừa tan ca trở về, Khương Mai cầm ra áo khoác màu xanh nhạt cho cô: “Thế nào, là ba con mua cho con.”

Nước mắt Mạc Tâm Vũ “Bá” rơi xuống.

“Đứa nhỏ này, đã lớn như vậy, khóc gì? Mau thay đồ, xem thử có hợp hay không.”

Mạc Tâm Vũ cởi xuống áo khoác cũ nát, Khương Mai cẩn thận mặc vào cho cô.

Mạc Khinh Hàn hít mũi, nói: “Chị, chị thật đẹp…” Thật ra thì, dáng dấp của Mạc Tâm Vũ rất đẹp, trước kia nhà bọn họ cũng được coi là gia đình bậc trung tài nghệ, hai cô con gái ăn mặc đẹp vô cùng, dáng dấp cũng trắng nõn, thanh tú.

Cho nên, từ lúc ba bị bệnh tới nay, tất cả mọi người trong gia đình đã không còn hình dạng con người.

Bây giờ đã khá hơn, Mạc Khinh Hàn mỉm cười, nhìn ba mẹ và chị, cảm khái nói: “Rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.