Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh kéo tay cô…
Tim của Mộ Khinh Hàn đập rộn lên, tiếng tim đập phát ra tiếng động rất lớn!
“Thình thịch… “ Trong bóng đêm yên tĩnh, đều chỉ có tiếng tim đập như tiếng trống của cô vang lên.
Cô đỏ ửng mặt, hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn anh.
Anh nắm bàn tay của cô vào trong lòng bàn tay, nắm thật chặt.
Hai người sóng vai nhau tản bộ ở bên bờ sông, bóng dáng anh tuấn đi ở bên cạnh, làm trong lòng cô tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Ngay cả không khí cũng lộ ra vị ngọt.
“Tối hôm nay nhiều sao ghê!” Mộ Khinh Hàn từ từ ngẩng đầu lên, chỉ ngón tay về phía bầu trời. Diệp Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vầng trăng rất sáng, nhưng phủ một lớp đỏ, tựa như một màu đỏ mang vòng sáng.
Anh đột nhiên nói: “Em có thấy trăng hôm nay có màu đỏ không, đúng là quỷ dị… ánh trăng thế này, thích hợp để quỷ hút máu đi qua đi lại nhất. Đặc biệt là, ở những nơi như bờ sông nhỏ này, cực kỳ dễ đụng phải quỷ hút máu.”
Mộ Khinh Hàn hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Anh nói bậy! Anh đừng hù dọa em, gan em nhỏ lắm!”
Diệp Thần nắm lấy tay cô, thì thầm ở bên tai cô: “Sợ cái gì, quỷ hút máu có đáng sợ bằng anh không?”
Mộ Khinh Hàn nghi thần nghi quỷ nhìn khắp nơi, nói thật ra… trang viện này rất lớn.
Trống vắng, dọa người!
“Chúng ta vẫn nên trở về ngủ đi, em hơi sợ.”
Diệp Thần ôn hòa gật đầu, kéo cô trở về. Đi tới cửa, bọn họ phát hiện ra toàn bộ lâu đài tối thui, ngay cả một ngọn đèn cũng không có!
Diệp Thần đẩy cửa ra, cửa không khóa. Cửa “Két” bị đẩy ra, bên trong tối thui như mực, không nhìn thấy gì cả.
Anh đưa tay ra bật đèn, kết quả đèn —— không sáng!
Mộ Khinh Hàn lập tức ôm chặt lấy cánh tay anh, anh vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô, tỏ ý bảo cô đừng sợ: “Có thể là điện áp bị nhảy, đừng sợ.”
Anh lấy điện thoại ra bật đèn pin: “Anh đưa em trở về phòng.”
Sự tỉnh táo của Diệp Thần, làm cô từ từ yên lòng. Anh nắm tay cô, đi vào phòng khách.
Đột nhiên —— Mộ Khinh Hàn nhìn thấy một bóng đen, một bóng đen có cái sừng nhọn dài, không biết là thứ gì, thoáng một cái đã không thấy tăm hơi!
Hai người Lăng Vi và Kaya núp ở gần phòng bếp, Lăng Vi mặc quần áo quái thú, đeo một cái sừng nhọn ở trên đỉnh đầu, cô thấy có vẻ như Hàn Hàn đã nhìn thấy mình, vội vàng ra dấu tay cho Kaya.
Kaya mặc một bộ trang phục màu trắng, tóc tai bù xù để xõa sượi, hù chết người…
Cô ấy đi lảo đảo lắc lư một vòng quanh cửa phòng bếp, lúc thấy Mộ Khinh Hàn nhìn về phía bên này, cô ấy lập tức lùi về phòng bếp.
Cô ấy muốn cho Hàn Hàn thấy thoáng qua là được, nếu nhiều toàn bộ, sẽ phản tác dụng, không còn mang đến cảm giác sợ hãi nữa.
Bởi vì, bên cạnh Mộ Khinh Hàn còn có một Diệp Thần, thằng nhóc kia cũng không phải là người dễ bị gạt!
“A ——” Mộ Khinh Hàn bỗng thấy một bóng trắng thoáng lướt qua cửa phòng bếp, chỉ một khoảng khắc, người đã mắt tăm!
Cô cho rằng mình hoa mắt, trong lòng thầm sợ hãi. Cô không ý thức được ôm chặt lấy eo của Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn về phía cô, toàn bộ người cô đều đang dán vào bên người phải của anh.
Anh giơ cao điện thoại di động trong tay lên, ánh sáng đèn pin trong điện thoại di động có công suất khá rất mạnh, làm anh không nhìn thấy cái bóng trắng đó.
Mộ Khinh Hàn bất ngờ “Nhiệt tình” thế này, làm tâm tình của anh lập tức nhảy nhót.
Anh vòng tay ôm lấy bả vai của cô, cho rằng bởi vì phòng khách quá tối, nên cô mới sợ hãi nép vào trong ngực anh.
Hai người từ từ bước lên cầu thang xoắn ốc. Đột nhiên —— vách tường cầu thang đi lên tầng hai, in một cái bóng quỷ hút máu!
Đó là Hạ Tiểu Hi… cô ấy nhát gan, không dám lộ mặt, nên đứng yên ở đầu = hành lang không dám động đậy.
Ai có thể nghĩ rằng, đúng lúc này ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt cô ấy, làm cái bóng quỷ hút máu có răng nanh thật dài, in vào trên vách tường, vừa lúc bị Mộ Khinh Hàn và Diệp Thần nhìn thấy!”A —— “
Mộ Khinh Hàn kêu thét lên: “A ——” Hạ Tiểu Hi cũng kêu thét lên, Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy: “Gào khóc” chạy.
Người ta còn chưa có phản ứng gì, Hạ Tiểu Hi đã bị dọa sợ chạy mất dép.
Hạ Tiểu Hi chạy trở về phòng của mình, chui đầu nhỏ vào trong ngực Lôi Tuấn, lúc này…
Lôi Tuấn mặc trang phục cương thi, mặt hóa trang trắng bệch: “A ——” Hạ Tiểu Hi “Oh…” Bị Lôi Tuấn chặn miệng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ vào bóng một con cương thi đang hôn một con quỷ hút máu…
Hình ảnh rất đẹp, rất nóng mắt.
Diệp Thần che chở Mộ Khinh Hàn lên tầng. Mộ Khinh Hàn run rẩy hai chân, hơi không dám đi lên, Diệp Thần ôm chặc lấy bả vai cô nói: “Không cần phải sợ, chắc chắn là mấy người điên kia giở trò đùa dai.”
Từ nhỏ đến lớn, anh cũng đã quen rồi.
Mộ Khinh Hàn treo toàn bộ người ở trên người Diệp Thần, giống như chú gấu kaola ôm thân cây vậy.
Lúc bọn họ đi lên đến tầng hai: “Bịch——bịch——bịch—— “
Sau lưng đột nhiên truyền tới… tiếng thứ gì đó giật giật. Mộ Khinh Hàn không dám quay đầu lại, nhưng cô thật sự tò mò không nhịn được…
Như sợ cô không quay đầu lại, vật kia muốn nhảy vượt qua cô, cô quay đầu lại nhìn: “Á! Cương thi —— “
Một con cương thi nữ, duỗi thẳng cánh tay ra… Nhảy từ cuối hành lang về phía bọn họ. Mặt cương thi trắng bệch, cực kỳ dọa người! Lôi Niểu Niểu vừa nhảy, vừa hối hận, đóng giả làm… cương thi mệt quá! Tại sao mình lại đổi với chị Chính Hiền chứ! Đóng giả làm quỷ lưỡi dài cũng tốt mà, hu hu…
Đóng giả làm cương thi, cánh tay phải duỗi thẳng, chân phải nhảy!
Cô ấy mới nhảy được mấy bước, đã mệt đến mức muốn hộc máu…
“Anh Thần…” Mộ Khinh Hàn trợn to hai mắt, ôm chặt lấy Diệp Thần. Diệp Thần híp mắt lại, an ủi cô nói: “Đừng sợ, là đám người điên kia đóng giả.”
“Chúng ta mau đi đi, em sợ!” Mộ Khinh Hàn nhanh chóng nghiêng đầu, ôm Diệp Thần chạy “bịch bịch bịch” về phía trước, mặc dù trong lòng đoán có lẽ là có người giả thần giả quỷ, nhưng cô không dám tin tưởng mấy chú, dì lớn tuổi kia, lại làm chuyện ngây thơ thế này?
Con của bọn họ cũng đều 16, 17 tuổi cả rồi!
Diệp Thần hiểu… quá… rõ đám người này! Đầu của những người này, không chứa thứ gì bình thường cả!
Bọn họ tuyệt đối… tuyệt đối… có thể làm ra loại chuyện này!
Cá…10000% không… sai!
Anh ôm Mộ Khinh Hàn bước nhanh về phía phòng của bọn họ, đột nhiên —— cửa căn phòng trước mặt mở ra, Lôi Tuấn đóng giả làm cương thi nam, nhảy từ bên trong ra.
“Bịch——bịch——bịch—— “
Lôi Tuấn béo bụng, lúc nhảy bụng run lên.
“Ha ha…” Mộ Khinh Hàn bật cười, thật ra thì cô vẫn rất sợ, nhưng… bụng của cương thi này, thật sự quá buồn cười!
Lôi Tuấn cũng cảm giác được, bụng của mình đang nhảy lên “Bình bịch”, anh ta lấy một tay ôm bụng, một tay vẫn duỗi thẳng, nhảy “Bịch——bịch——”về trước.
“Ha ha ha ——” Mộ Khinh Hàn cười đau bụng, cô ấy thật sự không nhịn được, cười đến nỗi nước mắt đều muốn rớt xuống.
Lúc này, Diệp Thần bỗng khom người, đưa tay nắm lấy thảm đỏ trên hành lang.
Anh dùng sức kéo: “Soẹt” thảm bị lôi đi, Lôi Tuấn vẫn còn đang nhảy “Bịch… bịch“…
Đột nhiên, chân trượt một cái: “Vèo, bụp——” Lôi Tuấn ngã theo dáng chó gặm cứt! ĐM, đau muốn chết luôn!
“Á… thằng nhóc thúi, cháu dám ám toán chú ruột của mình! Lỗ mũi đau quá!”
“Phốc ——” Mộ Khinh Hàn cười ngồi ở trên hành lang, ôm bụng lau nước mắt, cô sắp cười như phát điên rồi.
Tiếng cười bên ngoài, còn cả tiếng Lôi Tuấn ngã mạnh xuống, kéo tất cả mọi người đi ra.
Sau đó, Mộ Khinh Hàn nhìn thấy tất cả cửa phòng đều mở ra…
Rồi, cô thấy “Ngưu quỷ xà thần”, chậm rãi đi ra từ trong phòng.