Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái – Chương 92 – Botruyen

Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Chương 92

Chiều nay là chiều thứ năm, chỉ học có 2 tiết tự học rồi được về sớm, tôi khoái trá định rủ K mập ra net làm thêm vài ván Gunbound.

– Ê chú, tí học xong ra net ko? – Tôi đề nghị.

– Chi? Tối rồi đi! – K mập ngạc nhiên.

– Thì đi tới tối luôn, bữa nay tao có hứng, ra dạy ày vài đường cơ bản! – Tâm trạng tôi hãy còn lâng lâng sau bữa sáng nay được oai lây vì em Vy.

– Chà, Vy vừa nghỉ thì mầy lộng hành quá hả? – Thằng L hóng chuyện xen vào.

– Hề hề, phải biết tận dụng chứ! – Tôi cười đểu đáp trả.

– Chắc bữa khác đi, tí kẹt đấy! – K mập lắc đầu.

– Kẹt gì nữa? – Tôi trố mắt.

– Mày cũng kẹt, thằng L cũng thế luôn! – K mập nói.

– Ớ, là sao? – L đội trưởng thắc mắc.

– Tí ra về rồi biết! – K mập ra vẻ bí hiểm.

Hoá ra là bữa nay sinh nhật thằng C, nó định ra về rủ bạn bè thân quen về nhà nó ăn chơi sa đoạ một bữa cho thả giàn, hèn gì K mập bảo thể nào tụi tôi cũng bận. Giờ ra về, băng bọn còn ở lại trong phòng là những người được C chủ xị mời, K mập khoác vai thằng L bàn bạc xem ăn gì, thằng D đang đấu láo với thằng T và nhỏ Y ù về vụ nên uống gì, tôi thì khẽ liếc về chỗ ngồi đang trống của em Vy, thở dài tiếc thầm giá như em nó có ở đây thì vui hơn rồi.

– Ở lại Mai ơi, chơi chút rồi về! – Nhỏ H níu kéo.

– Chắc mình….! – Tiểu Mai định lắc đầu từ chối.

– Qua nhà C chơi đi, có mấy bạn nữ nữa mà! – Thằng C ám chỉ nhỏ H và Y ù.

– Đi luôn đi Mai, về sớm làm gì! – Tôi cũng góp phần.

– Ừm…ừ, okie! – Nàng gật đầu chấp thuận.

Thế là cả bọn lục tục kéo nhau sang nhà chủ xị, và hết thảy đều bất ngờ khi nhà thằng C cũng ở gần biển Đồi Dương luôn, cách một khoảng là đến ngay chỗ rừng thông, và cũng chỉ cách Tiểu Mai chừng 2 dãy nhà là cùng. Nhà nó đơn sơ nhưng khá rộng theo kiểu cũ, có hiên gạch cực mát trước sân nhà dưới hàng cây sơ-ri trĩu quả, chỉ nhìn là đã thấy thích mê tơi rồi.

Nhưng thằng C là cái thằng trời đánh thánh vật, đúng là ăn chưa no nên lo chưa tới.

– Sặc, bố tưởng mày nấu ăn sẵn rồi chứ? – K mập ngã bổ ngửa ra sau.

– Không, giờ đi chợ rồi về nấu, còn sớm mà! – Nó nhún vai đáp tỉnh khô.

– Ừ, tao thấy cũng được đấy, vậy vui hơn là ăn sẵn với ra quán, cơ mà mày định nấu món gì đãi bọn tao thế? – Thằng D bênh vực chủ xị.

– Tao…có biết nấu gì đâu! – Thằng C thật thà đáp.

– Tổ bà chú chơi anh à! – Và thằng D tráo trở, vừa bênh xong nó quay lại chửi xối xả.

– Hoá ra ông rủ bọn tui tới để nấu ăn hở? – Nhỏ H nheo mắt.

– Đâu có, tui..nghĩ vậy sẽ vui hơn mà! – Nó lúng búng đáp.

– Ừa, cũng được mà, nấu nhanh thôi! – Tiểu Mai nói.

– Thế nhà mày đã có gì sẵn chưa? – L đội trưởng hất hàm hỏi.

– Có…sò đá! – Thằng C gãi đầu.

– Là cái quái gì? – Công nhận động đến ăn uống thì K mập hung hăng thật.

– Là sò đá ấy, ăn ngon lắm! – Thằng C đáp.

– Sò đá cứng như đá, ăn vô rụng răng chứ ngon nỗi gì! – Tôi cà khịa.

– Bậy, thử chưa, tui ăn rồi nè, cũng được lắm! – Nhỏ Y ù phản đối.

Đứng cãi nhau chí choé một hồi, K mập thở phì phò vì mệt, thằng C quệt mồ hôi vì liêntục bị bức cung, bọn tôi lắc đầu ngán ngẩm, cuối cùng theo thương nghị hoà bình của Tiểu Mai, thì tốp nữ sẽ đi chợ mua thêm vài thứ về nấu, tốp nam chia làm 2 nhóm, tôi – K mập – thằng C sẽ ở nhà lột sò ra khỏi vò để lấy thịt trước, bọn thằng D – thằng T và L đội trưởng sẽ đi mua đồ uống, tất cả nhất trí rồi xuất phát.

Tôi ngồi trơ ra như đá, K mập mặt ngu thấy rõ, và thằng C thì thẫn thờ, cả 3 thằng tôi đang ngồi nhìn nguyên cái thau sò đá bự chảng.

– Giờ làm sao mở nó ra mà lấy thịt đây? – Tôi bực mình hỏi.

– Chả biết! – K mập quệt mồ hôi, xoa xoa tay vì nãy giờ ngồi dùng móng mà tách 2 vỏ sò đến xước từa lưa mà chẳng làm được gì sất.

– Chứ mọi khi nhà mày làm sao? – Tôi sẵng giọng hỏi thằng C.

– Chả biết, lúc ăn tao mới mò xuống mà! – Nó nhún vai đáp.

– Hay là tụi sò này chưa chết? – K mập liếm môi.

– Nó núp trong vỏ sao mày biết chưa chết? – Thằng C lắc đầu.

– Thì tách vỏ ra xem thử! – K mập quệt mũi.

– Tách kiểu gì! – Thằng C chán nản.

– À, có cách! – Tôi tự nhiên có phát kiến mới.

K mập bày vài con sò đá ra nền đất, thằng C nhấp nhổm ngồi cầm xoong hứng, tôi cầm búa oai như Thiên lôi.

– Ổn không mày? – K mập rụt cổ.

– Đảm bảo, vỏ cứng mấy cũng không chịu được đâu! – Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

Tôi mím môi, cầm búa giáng thật lực từng nhát mạnh bổ xuống đám sò đá đang cứng đầu khép miệng dưới nền nhà.

– Bốp…bình…bình….Này thì…bốp….cứng…đầu…bình….này! – Tôi vừa đập vừa thở.

Y chóc, vỏ sò đá đã nát bét ra, và thành công ngoài dự tính, phải nói là quá sức tưởng tượng, phần thịt sò cũng bị tôi đập…banh chành luôn, nền nhà toàn vỏ sò với nước dơ văng tung toé.

– Mấy ông làm cái gì vậy? – Nhỏ H dựng xe trước nhà la oai oái.

– Thì…tách thịt sò! – K mập xám mặt.

– Điên à, ai tách kiểu đó, ông kia cầm búa làm gì nữa? – Y ù nhìn sang tôi đang giơ búa lên cao, mặt ngu ra y như thằng khùng.

– N ơi, phải rửa sạch rồi bắc nước sôi đem luộc, vậy sò mới chết mà há vỏ ra chứ! – Tiểu Mai khẽ lắc đầu.

– Thế…thế..à! – Tôi hạ búa xuống.

– Mấy ông ra ngoài chơi đi, phiền ghê! – Nhỏ H nhăn nhó để giỏ đi chợ xuống đất.

Ba thằng tôi líu ríu nghe lệnh, chạy ra giữa sân ngồi tự kỷ y như mèo con vừa bị chủ nạt, chẳng dám hó hé gì sất, chỉ biết nhìn 3 bạn nữ trổ tài nữ công gia chánh.

Bọn thằng D về, tươi cười hớn hở dắt xe vô nhà.

– Hàng về, hàng về! – Thằng D la lớn.

– Mua gì đấy? – Tôi ngóc mặt lên hỏi.

– Đây, pepsi cho các quý cô, 7up loại thường và hảo hạng cho các quý ông! – Nó vung tay giới thiệu.

– 7up cũng có loại thường với hảo hạng à? – K mập trố mắt.

– Khà khà, loại thường có vị ngọt, còn loại hảo hạng cũng ngọt mà lại nồng, cay cay nữa! – Thằng T khoái chí chìa cái chai 7up hảo hạng ra.

– Sặc, rượu đế à? – Thằng C bật ngửa.

– Hề hề, đàn ông mà chú, làm quen dần đê! – Thằng D cười đểu.

– Tao bảo rồi mà 2 đứa nó ko nghe, mới cấp 3 đã rượu chè, chậc! – L đội trưởng tặc lưỡi.

4h chiều, các món ăn đã được dọn ra thơm phức trên thềm hiên nhà, nào là ốc sa tế, rồi thịt bò xào cay, tôm chiên bột với thịt nem nướng, tất nhiên không thể thiếu món sò đá thần thánh nấu cà ry, pepsi và 7 up hai loại, không gian mát mẻ thoáng đãng trước sân, bàn ăn thịnh soạn, bạn hiền ngồi quanh, thật chẳng còn gì bằng.

– Dzô, chúc mừng sinh nhật anh C! – Thằng D nâng ly.

– Dzô, hấp pì bớt đầy! – K mập chu mỏ giả như thổi nến.

– Dzô đêeeeee! – Thằng T vận động.

– Mày chưa gì ham ăn thế N? – L đội trưởng là oai oái.

– Hề…ực…tao thử vị tí! – Tôi cũng nâng ly.

– Ăn vụng à? Tui đạp ông giờ! – Nhỏ Y ù hăm doạ.

9 đứa học trò 10A1 ăn uống thả giàn, cười nói ỏm tỏi, khuấy động cả nhà thằng C.

– Leng keng, bây giờ tới màn chính đây! – Thằng T gõ gõ chén.

– Ăn no chết bỏ rồi còn màn gì nữa? – K mập xoa bụng thở.

– Đây, đây! – Thằng D lôi chai rượu đế từ sau lưng ra.

– Ặc…7up hảo hạng! – Tôi rụt cổ.

– Rót, đây, ly đầu em mời thánh! – Thằng D rót rượu ra cái ly thuỷ tinh nhỏ xíu.

– Thôi, đừng uống rượu! – Nhỏ H can ngăn.

– Lâu lâu chơi vui thôi mà, ai ép mấy bà uống đâu! – Thằng T phản đối.

– Mấy ông uống vô xỉn say quậy lắm! – Y ù nhăn mặt.

– Quậy gì, chai có chút ét chả bõ nhét bụng ấy chứ! – Thằng D sừng sộ.

– Tao cũng ko muốn uống, bọn mày bạo quá! – L đội trưởng phản pháo.

– Đây, thánh, ly này thánh mở màn đi, đàn ông mà! – Thằng D chìa cái ly cho tôi.

Nó chơi quá hiểm, đụng ngay cái tính sĩ diện của tôi, chả sao, đúng, nam nhi mà, ly rượu ít ỏi này bõ bèn gì!

Tôi cầm cái ly nhỏ đang sóng sánh rượu trong đó, mùi khá là nồng, tôi nhăn mặt, tự nhiên lại đưa mắt nhìn sang Tiểu Mai, nàng cười cười không nói gì.

– Hự….! – Tôi hít thật sâu rồi nhắm mắt nốc hết cả ly. – Khà….!

Đúng là rượu đế, mùi nồng mà lại cay xé lưỡi, tôi nuốt thẳng xuống bụng luôn chứ chả dám ngậm họng, thở ra cái phì.

– Đúng là thánh, bây giờ xoay vòng, nữ miễn uống, từ thánh tính qua trái, tới thằng L, thằng K, thằng C, thằng T rồi tới tao lại! – Thằng D phân luật.

– Tao không uống rượu, dẹp mày đi! – L đội trưởng nhăn mặt.

– Uống, mày ko thấy thánh à? – Thằng T nạt.

– Kệ nó, tao ko thích nhậu! – Thằng L cương quyết.

Nhưng L đội trưởng cũng là cái thằng ôn thần trời dập, nói một đằng làm một nẻo.

– Dzô đi các chú…khà….yếu thế…vòng mới đi! – Thằng L nâng cái ly cạn sạch lên.

– Ớ…tao vừa xong…mà! – Thằng D hoảng vía, mặt đã ngà ngà say.

– Kệ, quất tới bến, dzô, lâu lâu lâu người ta…mới….! – Nó bắt nhịp.

– Lâu lâu lâu người ta…ợ,…mới nhậu một lần…lâu lâu..! – Thằng T vung tay từa lưa, thở phì phò như trâu.

– Uống đi…ực…thánh..! – Thằng D chuyền ly sang tôi.

Tôi nốc xong ly cuối, rồi ly cuối nữa, rồi cứ cuối cuối, cuối cùng…thấy trước mắt mờ dần, rồi nằm vật ra ngủ luôn lúc nào không hay.

– Ớ…típ…! – K mập nói mớ, đập tay vô mặt tôi – Bốp!

Tôi giật mình choàng tỉnh, mở mắt dậy mà cái đầu nó cứ váng vất, định nhắm mắt ngủ tiếp thì lại thấy trước mặt quay cuồng, mà mở mắt ra thì lại thấy buồn ngủ, nhìn đồng hồ thì đã 9h đêm hơn. Bãi chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, thằng D nằm vật vạ gác cả chân lên người thằng C mà ngáy, L đội trưởng thì lăn cù ra dù cho thằng T đang ôm chân nó ngủ, K mập cái mồm cứ chốc chốc lại nhóp nhép.

Tôi nhìn lên trời đã tối thui, bầu trời đêm cao vợi đầy sao, gió thổi mát rượi qua hàng cây sơ-ri đang rì rào, không gian tĩnh lặng. Tôi hít 1 hơi dài rồi vươn vai đứng dậy, định ra sân rửa mặt thì chân đi loạng choạng không vững, cứ quờ quạng mà mò ra lu nước gần giếng, chưa kịp làm gì thì đã mửa ra xối xả vô gốc cây. Thật đúng là ăn nhậu chi ệt mà hại cái thân tàn!

Chốc sau chừng đã mửa xong, tôi rửa mặt rồi lảo đảo bước ra hiên nhà ngồi trên bậc tam cấp, thở phì phò, đầu vẫn còn nhức mà lại khát nước quá thể.

– Ủa, N ko ngủ nữa à? – Tiểu Mai từ trong nhà bước ra.

– Ừ…N vừa dậy…ợ….! – Tôi nhăn nhó, vẫn còn buồn nôn.

– Đừng ngồi N, đứng dậy au tỉnh! – Nàng nhắc nhở.

– Hic…khát nước! – Tôi thều thào.

– Vậy….N đi bộ được ko? – Nàng hỏi.

– Chắc…được, mà chi vậy? – Tôi quệt mắt ngạc nhiên.

– Ra ngoài uống nước mía, giải rượu bia tốt lắm! – Tiểu Mai đáp.

Quả thật là công hiệu, sau khi nốc liên tục 3 ly nước mía ở quán ngoài đường dọc theo hướng biển thì tôi đã thấy khá hơn, đã đỡ cơn khát và bớt nhức đầu, dù còn hơi hơi buồn nôn.

– Giờ đi bộ dạo mát chút là tỉnh hẳn thôi, ra mồ hôi sẽ đỡ bớt đấy! – Tiểu Mai cười.

– Ừ, giờ bảo sao N nghe vậy thôi à! – Tôi gật đầu ngay tắp lự.

Đường biển giấc tối thế này, mọi hôm tôi toàn chạy xe đạp chứ chẳng hề đi bộ, đúng là dạo bộ khúc này cũng có cái thú của nó, gió mát lồng lộng thổi đến tỉnh hẳn cả người.

– Nãy N ngủ lúc nào vậy? – Tôi thắc mắc hỏi.

– Lúc cuối N nốc hết chai rượu D đưa rồi ngủ luôn đấy! – Tiểu Mai đi cạnh bên.

– Ớ…có à? – Tôi sững người giật thót.

– Ừ, N với L thách nhau ai uống hết chai thì thắng, hì hì! – Nàng tủm tỉm cười.

– Bậy quá, nhậu vô chẳng nhớ gì sất! – Tôi lắc đầu ngao ngán.

– Mà cái chai lúc đó còn ít thôi! – Nàng nói.

– Rồi ai uống hết? – Tôi tò mò.

– Thì N uống xong đến L, mà lúc đó L chạy ra ngoài nôn ra luôn rồi, nên lúc dọn H đổ đi rồi! – Tiểu Mai nhún vai đáp.

– Ừ…..! – Tôi xấu hổ, rốt cuộc 2 thằng tôi chả ăn nhậu ra cái gì sất.

Thoắt cái 2 đứa tôi đã đi ra đến tận rừng thông gần biển, tôi thong thả dạo bước, Tiểu Mai sóng đôi bên cạnh.

– Mà nay vui thật N ha! – Tiểu Mai hấp háy mắt.

– Ừ, sinh nhật tự túc kiểu này thích hơn, cơ mà cũng hơi mệt! – Tôi gật đầu đáp.

– Do N uống rượu chưa được nên mệt vậy thôi! – Nàng nhìn sang tôi cười.

– Ừ, xưa giờ có uống đâu! – Tôi rụt cổ.

– Thế ý là nếu N uống nhiều chắc ghê lắm nhỉ, hì hì! – Tiểu Mai cười tủm tỉm.

– Được vậy…thì tốt quá! – Tôi lúng búng đáp, nhìn nàng cười mỉm trong gió, đôi làn tóc mai khẽ nhẹ đưa, quả tình là…đẹp một cách ma mị, tôi ngẩn người ra mất một lúc.

– Gì thế N? – Nàng ngạc nhiên.

– À…ờ…ko, gió …gió ấy, mát! – Tôi vội ngó lơ chỗ khác.

– ………..!

Tôi giả khùng ngó sang bên phải, ngắc ngứ cả lúc mà chẳng nói được câu nào, Tiểu Mai vẫn cũng chẳng nói gì, thế rồi tôi định bụng quay qua nói đại câu bá láp nào đó thì…cứng họng, cảm thấy như sét đánh giữa đêm rất mực đang yên bình.

Trước mặt 2 đứa bây giờ là em Vy đang chung nhóm các bí thư bên trường, đúng là sáng nay em ấy có bảo tối sẽ đốt lửa trại sinh hoạt ngoài bãi biển, và tôi sau chầu nhậu say bí tỉ lúc chiều nay đã quên khuấy đi mất, cứ đăm đăm đi ra hướng biển.

Gió biển vẫn thổi mát rượi, nhưng tôi thấy như lạnh buốt từng cơn, tim đập bình bịch từng hồi cứ như muốn vỡ ra.

Cả hai nàng đứng lặng yên nhìn nhau, trân trối!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.