Trưa hôm sau, tôi làm bộ chảnh, ăn cơm xong phóng xe ngay sang nhà K mập.
– Nhanh đi học mập ơi! – Tôi gọi với vào trong nhà.
– Ớ…ớ…đang ăn..thằng nào đấy? – Nó quần đùi áo thun ôm chén cơm chạy ra ngoài.
– Thánh đây, hề hề! – Tôi cười tự mãn.
– Ặc, mày tự chạy xe đến đây à? – K mập suýt nữa phun cơm ra đường.
– Chứ tao đang ngồi trên cái gì đây? Xe tăng à? – Tôi chỉ chỉ vô chiếc xe đạp.
– Hôm qua còn…đi bác sĩ rồi à? – Nó nuốt vội chén cơm.
– Ờ, xong xuôi, giờ tao khoẻ như voi! – Tôi chống nạnh vênh mặt. – Mà nhanh lên!
– Ừ, ừ, ra liền! – Nó gật gật rồi chạy bắn vào trong.
Năm phút sau, trên đường tới trường, tình thế đảo ngược trở lại so với hôm qua.
– Chạy chậm …thôi mày..ộc! – K mập than thở chạy tụt lại phía sau xa lắc.
– Trễ học sao chú? – Tôi giảm tốc đợi xe nó lên, cười đểu cáng.
– Tao…mới ăn xong…muốn mửa quá! – Nó nhăn nhó.
– Èo, thôi nể mặt chú, anh đợi, hề hề! – Tôi khoái chí tử.
Lên đến lớp, tôi như thằng cuồng loạn, hết lăng xăng giúp nhỏ H lau bảng rồi lại láu táu xếp ghế giùm thằng X quét lớp, tất cả chỉ nhằm…chứng tỏ tôi đã bình phục trở lại. ( hic, giờ nghĩ lại cứ thấy chuối quá cỡ thợ mộc!)
– Ơ, N…bình thường rồi à? – Em Vy ngồi dưới lớp ngạc nhiên.
– Ừ, hì hì, hết đau rồi! – Tôi thích thú vì em nó đã nhận ra.
– Vậy là đi bác sĩ rồi hở? – Nhỏ H tò mò.
– Không! – Tôi khoát tay.
– Chứ sao mà hết? – Vy thắc mắc.
– Hà hà, đêm nằm ngủ N tự vận công đề khí, chữa lành vết thương…chứ…sao…! – Tôi huênh hoang chơi trò bố láo, và rồi ngượng chín người khi thấy Tiểu Mai đang lắc đầu tủm tỉm cười ý nhị.
– Xạo quá! – Em Vy nhăn mũi.
– Ừ…thì…đi bác sĩ mà! – Tôi lúng búng xác nhận, thầm rủa mình vừa giỡn dại quá thể.
– Dóc tổ vừa thôi ông hai! – Nhỏ H thè lưỡi.
– Ừ…ừ…! – Xuôi xị.
Tôi gãi đầu liên tục cứ như càng gãi thì sẽ càng chữa được thẹn, vừa mới khỏi chấn thương đã bị kê tủ đứng liên tục vào miệng, thật là quê không biết để đâu cho hết, và càng nhục hơn nữa khi thằng D vừa vào lớp thấy tôi thì đã chạy lại nói rõ to, làm cả bọn con gái tổ 1 được một phen cười như vỡ chợ.
– Thánh N, em nói thánh nghe nè, đem cho thánh chai rượu thuốc ở nhà em nè, thánh xoa bóp vô hông, rồi uống vài ngụm, tối ngủ thì bế khí luyện công, đảm bảo mai hết ngay!
Dạo này bài vở hãy còn thong thả, giờ ra về tôi đèo Vy chạy lòng vòng chứ chưa về nhà vội làm gì.
– Này, vài bữa nữa đi đâu chơi hen? – Tôi đề nghị.
– Là đi đâu? – Vy ngồi sau xe thắc mắc.
– Thì loanh quanh trong nội thành nè! – Tôi chột dạ, PT đúng là nhỏ bé thật.
– Ừ, mà..chắc vài bữa thì ko được rồi! – Em ấy ngập ngừng.
– Sao thế? – Tôi ngạc nhiên.
– Ngày mai Vy đi học lớp cán bộ liên Đoàn rồi, ở trường cộng đồng ấy! – Vy thở dài.
– Ớ…là sao? – Tôi sững người.
– Là Đoàn trường cho các bí thư đi học lớp sinh hoạt Đoàn, thời gian này được nghỉ học trên trường luôn, vì nghe đâu là ở lại kí túc xá! – Em ấy giải thích.
– Ừm…mà còn bài vở trên lớp thì sao? – Tôi hỏi.
– Thì tự bổ sung thôi, mà chỉ học có 2 ngày chứ mấy! – Vy từ tốn trả lời.
– Ờ, mà học gì mà phải ngủ lại? – Tôi liếm môi tò mò.
– Thì nghe thầy nói là giao lưu với các Đoàn trường khác, nghe đâu đêm cuối còn có lửa trại ngoài biển nữa! – Em ấy tiếp lời.
– Chà, thích nhỉ, mà trường đó ở đâu vậy? – Tôi dừng xe lại.
– À, gần biển thôi, N chạy ra đường TQ đi! – Vy chỉ tay sang bên phải.
Tưởng đâu xa lạ, hoá ra là cái trường này, từ nhỏ chạy ra biển đá banh thì tôi đã thấy mãi rồi mà cứ ngờ ngợ đó hình như không phải là trường, vì toàn thấy học sinh không mặc đồng phục mà cứ mỗi người mỗi khác, nên cứ tưởng đó là cơ quan gì đó. Trường khá to, có đến 2 dãy lầu cao trước mặt, theo lời Vy thì đó là ký túc xá, nằm ngay sau khuôn viên trường, còn trước mặt trường là bờ biển Đồi Dương luôn.
Vậy nên chiều bữa học hôm sau, khi K mập viết tên Vy vào danh sách vắng 1 học sinh trên phần sĩ số ở góc bảng, chỉ có mỗi tôi với nhỏ H là không ngạc nhiên.
– Ớ, Vy bị sao thế mậy? – Thằng C thắc mắc.
– Chẳng biết, thầy giám thị bảo tao ghi vắng! – K mập lắc đầu.
Tôi ngồi lắc đầu cười khổ ở dưới, biết ngay là thể nào thằng C nó cũng lo quýnh lên là em Vy bị gì cho xem, may phước là nhỏ H vẻ như đang giải thích cho tốp trên biết rằng Vy chỉ tạm vắng cho học Đoàn thôi.
– Phu nhân mày bệnh vắng mà sao mày cười gì thế N? – Thằng L trố mắt nhìn sang.
– Bệnh cái đầu mày, đoán vớ vẩn! – Tôi sầm mặt nạt ngang, làm nó tắt đài ngay tắp lự.
Tối đó, ăn cơm xong tôi phóng ngay lên tiệm net “ gặp “ em Vy, hề hề, không hẹn hò trực tiếp được thì ta gặp qua Y!M thôi!
May thật, vừa onl nick lên đã thấy nick Ym em Vy sáng đèn, chắc là đợi sẵn rồi.
– Hi!
– Giờ này mới lên, hứ!
– Hì, bị ông anh bắt rửa chén, trễ tí!
– N cũng biết rửa chén à?
– Chứ sao, trùm rửa chén đấy!
– Vậy cũng tự hào cho được =))
– =.=! Mà đang ở đâu đấy?
– Phòng máy của trường, may mà vào YM được!
– Ừ, ngày nay sao rồi?
– Bình thường, cũng vui lắm, quen thêm nhiều bạn ^ _ ^!
– Ờm, thế…có quen thêm anh nào ko đấy? =.=!
– He he, có sao ko nhiều anh hỏi thăm lắm!
– Ặc:(
– Kệ mấy ổng, V chẳng quan tâm!
– Ừ, ngoan ^^!
– Có mấy lúc chia cặp boy-girl chơi trò chơi, V ko chơi chỉ ngồi 1 chỗ!
– Sao thế???
– Wish you were there
– Là cái gì? Nói tiếng việt đi >”