Quả thật là sáng giờ tôi đến là đau khổ muốn chết đi được với cái kiểu bị thương mập mờ này, chẳng biết bị gì mà một lần phát tác thì lại đau thấy mấy ông trời. Tan học, tôi nói em Vy về trước rồi leo lên xe K mập, chỉ mong au về đến nhà để hỏi ý kiến mẹ tôi xem có cách nào giúp được không, nhưng mồm thì luôn miệng bảo K mập chạy thật chậm mà tránh mấy chỗ gồ ghề ra, được cái lúc nãy K mập thấy tôi thê thảm quá nên giờ nó chạy êm ru hết mức có thể, vậy nên về tới nhà đã hơn 6h30.
– Sao rồi N? Còn đau không con? – Mẹ tôi ngồi ngay phòng khách, vẻ mặt lo lắng bước ra cửa khi thấy tôi vừa về.
– Bình thường thì không đau, nhưng lâu lâu lại nhói lên khiếp lắm! – Tôi nhăn nhó ngồi chầm chậm xuống ghế.
– Mà sao mày dại thế con? Nhảy không được thì thôi cố làm gì, 9 điểm là cao rồi! – Mẹ tôi thở dài, vẻ như ông anh tôi đã kể hết mọi chuyện cho bà nghe.
– Con lúc đó biết đâu, giờ sao đây mẹ, đi bác sĩ à? – Tôi nói méo xệch.
– Ừ, con thay đồ rồi mẹ chở đi! – Mẹ tôi đáp.
– Ủa mà đại huynh đâu rồi? – Tôi thắc mắc.
– Nó đi học rồi, con lên lầu đi! – Mẹ tôi giục rồi bà dắt xe ra ngoài.
Tôi ngồi sau xe mẹ tôi mà lo ngay ngáy, lạy trời cho đừng gãy xương gãy cộ gì, chứ không thì có mà bó bột cả tháng trời, cơ mà nghĩ lại chắc cũng chẳng phải gãy xương, làm gì gãy xương mà tôi còn đi đứng sáng giờ được.
– Gần lên cầu, mẹ tránh cái lằn giảm tốc ra nha, khúc đó dằn xóc lắm! – Tôi nhăn mặt.
– Ừ, mẹ biết rồi! – Mẹ tôi gật đầu.
– Mà bị thế này có sao ko mẹ? – Tôi lo lắng hỏi, cảm thấy mình y hệt như một thằng hãy còn con nít bám lấy mẹ.
– Cũng chưa biết, để bác sĩ khám thôi! – Mẹ tôi đáp.
Tôi thở dài ngao ngán, vừa nghĩ vừa tiếc nuối biết vậy hồi sáng đừng có anh hùng rơm làm gì, và lại cảm thấy ghen tị khi nhìn bọn nhỏ đang nhắng nhít đá banh bên lề đường, bọn nó thì chạy nhảy sung sướng, tôi thì giờ đến đi bộ bình thường còn không nổi.
– Ủa? Gì kì vậy mẹ? Nhà bác sĩ đâu ở đây vậy? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên, khi nhận ra mẹ tôi dừng xe trước…nhà Tiểu Mai, rõ là cánh cổng màu đen quen thuộc đây mà.
– Bé Mai lúc chiều gọi điện nói mẹ dẫn con qua cho ba con bé khám dùm, nghe nói thì ba bé Mai là bác sĩ mà, con cũng biết đúng không? – Mẹ tôi vừa dắt xe lên lề vừa giải thích.
– Thì vậy, nhưng ba Mai hay vắng….! – Tôi còn đang thắc mắc thì mẹ tôi đã bấm chuông cửa.
– Kính…coong!
Ít giây sau Tiểu Mai bước ra mở cổng khi nhận ra 2 người bọn tôi đang đứng trước nhà.
– Chào con, bác trai có nhà không? – Mẹ tôi gật đầu.
– Dạ có, con nói ba rồi mà, bác vào đi! – Nàng mở rộng cánh cổng ra.
– Ủa…sao lúc trước Mai bảo…! – Tôi đứng trơ như phỗng.
– Ba Mai về chơi hôm đầu tuần này rồi, vào thôi N, đi từ từ! – Nàng cười nhìn tôi.
Tôi rụt cổ đi e dè vào nhà Tiểu Mai, thầm hoảng khi nghĩ sắp phải đối diện với bác sĩ là ba của nàng, nhỡ lát có gì thì lại mất mặt chết. Tôi và mẹ ngồi ở ghế phòng khách, Tiểu Mai tất tả chạy lên lầu gọi ba xuống, rồi nàng ra bếp pha trà.
Trái ngược với tưởng tượng ban đầu của tôi, ba Tiểu Mai là một người đàn ông khá cao to, tầm bốn mươi hay năm mươi tuổi gì đó, khuôn mặt tươi cười vui vẻ có điều gì đó luôn tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện, dáng người rất có khí độ của một người dày dạn từng trải, hệt như người nước ngoài nhất là khi bác ấy cất giọng nói chào mẹ tôi, giọng khoẻ và sang sảng, nghe có âm hưởng phương Tây trong đó hay sao ấy.
– Vậy là sau khi cháu nhảy sào xong thì bị như vầy? – Bác ấy trầm ngâm.
– Dạ….! – Tôi lúng búng đáp.
– Nào anh bạn, lên ghế này ngồi để bác xem thế nào, nam nhi mà, đi thẳng lên! – Ba Tiểu Mai cười cười chỉ sang cái ghế cao trước mặt bảo tôi sang đó ngồi! – Uống trà đi chị, để tôi xem cậu nhà ra sao, nhanh thôi!
– Dà anh cứ để tôi! – Mẹ tôi gật đầu cầm tách trà Tiểu Mai mời.
Tôi cố đi thẳng đường hoàng đến ngồi xuống cái ghế inox trước mặt ba Tiểu Mai, rồi xoay lưng lại theo chỉ dẫn, bác ấy ấn tay vào rồi nắn phần hông bên phải, tôi cắn môi để khỏi kêu đau, dù thật ra là vẫn chưa đau tí nào cả, chỉ dự trước mà thôi, tí nhỡ có la còn kiềm lại được, không thì đến chết nhục với Tiểu Mai mất.
– Đau bên này à con? – Ba Tiểu Mai hỏi.
– Dạ…! – Tôi hồi hộp đáp.
– Xoay sang phải xem nào!
– Dạ……!
– Rồi, quay bên trái!
– ………!
– Chà, bị vẹo hông thôi! – Bác ấy kết luận.
– Dạ…rồi giờ sao bác? – Tôi run trong bụng, hú hồn chả phải gãy xương.
– Tha thuốc đặc trị là hết dần thôi, mà chắc cả ngày nay con chịu đau dữ lắm nhỉ? – Ba Tiểu Mai hỏi.
– Dạ…cũng ko đau lắm! – Tôi vờ khiêm tốn, dù khoái chí tử.
– Ừm, thật ra chuyện vẹo khớp với bong gân, bác cũng gặp trên thuyền mãi, mấy thuỷ thủ với hành khách hay bị vụ này lắm, ai lần đầu đi thuyền chưa quen cũng say sóng, đi lẩn quẩn thế nào cũng té! – Bác ấy kể.
– À…con thì chắc không bị say sóng! – Tôi gật gù đáp.
– Chưa đi chưa biết ấy chứ, con đã đi thuyền bao giờ chưa? – Bác ấy lại hỏi.
– Dạ…con chưa…..Rắc…Khục…ahhhhh….ặc….hơ…! – Tôi đau điếng hồn, còn chưa kịp định nghĩa mức độ cơn đau thì đã cảm thấy tỉnh táo hẳn ra, nhẹ nhõm cả người, dù mồ hôi vã ra như tắm.
– Okie, vậy xong rồi đấy, trật khớp thôi! – Bác ấy vỗ vỗ vai tôi cười.
– Ơ…vậy xong rồi à anh? – Mẹ tôi hãy còn ngạc nhiên.
– Ừm, cậu nhà do nhảy sai tư thế sao đó dẫn đến trật khớp hông, sửa lại là khỏi ngay rồi, chị đừng lo lắng! – Bác ấy gật đầu rồi quay sang bảo Tiểu Mai – Dẫn bạn ra sau rửa mặt đi con! –
– Dạ, cảm ơn anh nhiều, chứ nãy giờ thấy nó đau rên rỉ miết! – Mẹ tôi thở phào.
Tôi vốc từng bụm nước mát lạnh mà tạt lên mặt, ôi, cảm giác như vừa được hồi sinh, cái hông giờ không còn đau nữa mà chỉ hơi ê ẩm, tôi đã thử nhún chân rồi, hoàn toàn lành lặn trở lại như ban đầu.
– Hết đau rồi há N? – Tiểu Mai đưa tôi khăn lau mặt.
– Ừ, may ghê! – Tôi cười tươi rói.
– Hì, vậy tốt rồi! – Nàng gật đầu nhìn tôi.
– Cảm ơn Mai nhiều nha, nãy trước khi đi N cứ tưởng phải vô viện bó bột chứ! – Tôi hãy còn chưa hoàn hồn.
– Đâu có gãy xương mà phải bó bột? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên.
– Thì…tưởng gãy mà! – Tôi nhún vai đáp.
– Hic, gãy xương là lúc sáng N nằm luôn trên sân rồi, đâu có còn đi đứng được! – Nàng lắc đầu ngao ngán.
– Hì, sao cũng được! – Tôi khoái chí tử.
– À, lúc chiều làm bài được không N? – Tiểu Mai hỏi.
– Ừ, tốt lắm, nhờ bí kíp Mai đưa đó! – Tôi tự dưng thấy nàng thân thiết quá xá.
– Hì, trả vở ình làm gì, viết riêng cho N đó, cầm lại về mà học chứ! – Nàng vuốt tóc cười mỉm.
– Vậy à? – Tôi ngẩn người ra rồi tần ngần đáp – Thì…trả vở mới gửi lại…được chứ!
– Ừm…..! – Nàng cắn môi ngại ngùng.
– …..À, vậy cảm ơn Tiểu Mai lần nữa nha, thật đấy! – Tôi cảm thấy dù gì nói lời cảm ơn bao giờ cũng dễ hơn là lời xin lỗi.
– Có gì đâu, lần sau N cẩn thận hơn là được! – Nàng gật đầu.
– Hic, cũng đâu muốn vậy, chỉ muốn giật con 10 thôi! – Tôi lắc đầu tiếc rẻ.
– Eo ơi, cao quá ai mà nhảy cho nổi! – Tiểu Mai xua tay.
– Lần cuối N mém qua đó, tự dưng lúc đó đau quá, nên vung tay trúng sào luôn, uổng! – Tôi đấm 2 tay vào nhau vẻ bất nhẫn.
– Thôi, còn 2 năm học nữa mà! – Nàng nói.
– Èo, lần sau ko dám chơi dại nữa, 9 điểm cũng được! – Tôi lè lưỡi.
– Hì, biết đâu đấy, con trai mà! – Tiểu Mai hấp háy mắt – Mẹ N đợi kìa, ra trước thôi!
– Ừ! – Tôi giật mình, nãy giờ cứ ngỡ…đang trong nhà mình.
– Dạ, cảm ơn bác, con về! – Tôi lễ phép cúi đầu chào ba Tiểu Mai, thật sự rất thấy kính trọng và nể phục bác ấy.
– Vậy cảm ơn anh nhiều, cảm ơn con nhé Mai! – Mẹ tôi chào 2 người.
– Có gì đâu chị! – Bác trai cười nhã nhặn.
– Bác với N về cẩn thận! – Tiểu Mai chào mẹ tôi.
Dọc đường về tôi sướng mê tơi, cứ gọi là cười toe toét, thế là từ mai lại chạy nhảy thả giàn nữa rồi, không phải té xe nhảm nhí như lúc sáng nữa. Cơ mà sau này đúng thật là phải cẩn thận lại thôi, nhớ lại cú sửa khớp lúc nãy của ba Tiểu Mai tôi vẫn còn hoảng, đau kinh dị nhưng cũng hiệu quả kinh hồn, đúng là bác sĩ đi khắp thế giới có khác, từ phong cách khí độ đến chuyên môn đều khác người, hì hì!
Em à, anh cảm ơn em lần nữa nhé, từ dạo đó đến giờ mỗi lần trước khi vận động mạnh hay là đá banh, anh vẫn nhớ mãi bài học kinh nghiệm này, bao giờ cũng khởi động thật kĩ nhất là phần hông và eo, thế nên mỗi lần chúng bạn nhìn thấy cảnh đó đều phì cười, nhưng chỉ em là hiểu với anh thôi, nhỉ? ^^!