Buổi học đầu giờ chiều hôm sau, tôi ngồi tí toét với bọn K mập về vụ con cán sự hóa A2 dạo này nó cứ đá lông nheo tôi mỗi lần đi ngang qua.
-Thế là thế nào nhỉ? – Tôi vờ không hiểu.
-Hông lẽ em nó lại kết mày nữa sao ta? – K mập liếm môi.
-Cũng đúng, chắc mấy hôm bên A2 tao nhá xèng dữ quá nên con nhỏ đó …hâm mộ luôn rồi! – Tôi vung tay chém thật lực lên bàn.
-Lạy thánh, đi đâu cũng gieo rắc tai họa cho con gái nhà lành! – Thằng L đang ôm cuốn English nằm dài trên bàn mà than.
-Hề hề, cái hay của thánh mà lị! – Tôi cười khoái chí tử.
-Cơ mà…..ớ….! – Đang nói K mập đột nhiên ngưng bặt.
-Gì thế? – Tôi ngạc nhiên khi thằng L cũng thất thần mà cắm mặt vô cuốn sách.
Tôi ngẩng mặt lên, hóa ra Tiểu Mai đang ôm sách đứng trước mặt tôi, nhìn nàng sao mà nghiêm nghị quá, tôi đâm chột dạ.
-Sao thế Mai? – Tôi thấy trống ngực đập binh binh.
-N ôn bài cho kiểm tra 1 tiết Anh ngữ chưa? – Nàng hỏi lạnh lùng.
-Ừ….ôn rồi, à…mà còn tí chút nữa là xong thôi! – Tôi lúng búng đáp, hơi dóc tổ vì thật ra tôi vẫn chưa ôn hết bài vở.
-Thế mình truy bài N vậy! – Rồi nàng ngồi xuống đối diện tôi.
-Ớ….sao lại thế? – Tôi quíu.
-N liệt kê cho Mai 15 động từ bất quy tắc ở cả 3 thì đi! – Nàng ra đề ngay lập tức.
Tôi méo xệch nhìn bọn thằng K thằng L xem có đứa nào giúp được không, chứ cái đề này oái ăm quá, tôi tưởng Tiểu Mai kêu ghi công thức các thì English còn đỡ được, dè đâu 2 thằng trong hội Tam hoàng cứ nhìn đâu đâu, và bên trên thì em Vy ra chiều nhấp nhổm lắm nhưng lại không giúp được, rất đơn giản, đây là giờ truy bài của Tiểu Mai.
-Đây nè! – Tôi hồi hộp đưa tờ giấy viết được vỏn vẹn có 7 từ, và cũng chưa chắc nó đúng.
-Kiểm tra 1 tiết quan trọng mà N học vậy sao được, hở? – Nàng nhìn tờ giấy tôi đưa rồi lắc đầu ngao ngán.
-Thì…học rồi đó! – Tôi cố phản kháng.
-Tối qua N ko có ôn bài, phải không? – Nàng nhìn tôi sắc lạnh.
-Có…có chứ! – Thật ra tối qua Tiểu Mai vừa về là tôi tót lên lầu xem tivi đến khuya.
-Đây gọi là có hở? 15 từ ghi được 7 từ, sai hết 4 từ, N muốn mấy điểm English đây? – Hổng dè nàng gay gắt đến vậy.
-Èo…muốn cho nhiêu cho! – Tôi xuôi xị cười trừ.
-2 điểm nhé? – Tiểu Mai cười lạnh.
-Cái gì? Không thuộc động từ bất quy tắc mà chỉ được 2 điểm kiểm tra thôi á? – Tôi thiếu điều ngã bổ ngửa luôn ra đằng sau.
-À, vậy là cũng còn học những cái khác nhỉ, thế giờ N điền vào chỗ trống 5 câu này cho Mai nhé! – Nàng nói dịu dàng mà tôi nghe như từng nhát búa đập bang bang vô đầu.
-Ớ….ờ….! – Tôi á khẩu nhìn nàng ra đề, mồ hôi bắt đầu túa ra.
Thế quái nào mà mấy câu điền vô ô trống hôm nay khó qua thể, tôi ngồi nhìn mãi mà chả hiểu mô tê gì sất, nhắm mắt xua tay điền đại vô, viết chưa đến chữ cái thứ 3 của từ Library thì Tiểu Mai gõ gõ xuống mặt bàn, rồi lắc đầu.
-Thế đủ rồi, N chẳng học môn này chút nào cả! – Nàng nhún vai.
-Thì…thấy…cũng ko quan trọng lắm! – Tôi gãi đầu cãi cùn.
-Ừ, khống chế xuống học sinh trung bình cho biết! – Tiểu Mai nhún vai cười nhạt.
-Bạn nói ai học sinh trung bình?
Em Vy đứng ngay sau lưng Tiểu Mai, giọng bất nhẫn.
-Mình nói người ko chịu học bài tử tế, sao, có gì sai à? – Tiểu Mai đáp tỉnh rụi.
-Hừ, để xem! – Rồi em Vy lấy tờ giấy tôi đang làm bài.
Và ngay sau đó em ấy thở dài, quay sang nhìn tôi vẻ cảm thông, nhưng tôi thì nhìn thấy rõ nộ khí xung thiên ở trong mắt em nó.
-Từ mai mình sẽ kiểm tra bài của N thường xuyên, liệu mà học đi! – Rồi Tiểu Mai đứng dậy, và trước khi đi còn buông lại 1 câu – Còn Vy, bạn bênh người ta cũng đúng nơi đúng chỗ thôi!
-Bạn bảo ai….! – Em Vy chưa nói dứt câu, tôi đã níu tay em ấy lại, lắc đầu ra ý bảo ko cãi nữa.
Cãi sao được mà cãi, Tiểu Mai nói đúng quá rồi, tôi ko học thì tôi tiêu tùng, chứ trời xuống cứu cũng ko được, thương mỗi em Vy, cắn môi nhìn tôi vẻ ái ngại.
-N ơi là N, học vầy sao mà kiểm tra? Hồi thi học kỳ 1 N bảo sẽ ôn luyện anh văn thường xuyên mà! – Em ấy trách móc.
-Thì…cũng có ôn đó, mà…chẳng vô! – Tôi thú thật. – Mấy vụ này ngày càng khó lên rồi!
-Haizzz, để người ta nói mình vậy đó, nghe được hông? – Em Vy lắc đầu.
-Thôi, qua bữa kiểm tra này N học lại anh văn! – Tôi hứa cho qua chuyện.
-Chẳng tin, từ mai ông vác vở sang nhà tui, để tui kèm lại, đến chiều còn trả bài với người-ta! – Em ấy gằn giọng ý chỉ Tiểu Mai.
-Ừ….cũng được! – Tôi thở dài ngao ngán, thế là lại phải quay về với những buổi học tù đày.
Tuy nhiên bài kiểm tra anh văn hôm đó tôi làm ko đến nỗi tệ, dù đúng là tôi có yếu về mặt này nhưng ko phải là dốt, ít ra còn biết học theo đề mà làm, chỉ ác nỗi sao mà Tiểu Mai đùng 1 cái lại thay đổi 180 độ vậy ko biết, chăm chăm mỗi tôi mà kiểm tra vào những giờ truy bài sau đó.
Thế là chiều nào tôi cũng bất đắc dĩ có mặt ở nhà em Vy, hôm thì vò đầu bứt tai chia thì, hôm thì toát mồ hôi hột mà dịch nghĩa, và hôm nay thì tôi đang buồn thườn thượt cầm bảng danh sách các động từ bất quy tắc mà tụng như tụng kinh ko-ran.
-Haizz, sao mà khó nuốt vậy trời? – Tôi ngửa mặt than thở.
-Dễ mà, mấy từ đó hao hao giống nhau thôi! – Em Vy nhìn sang.
-Vậy mới khó, chứ khác nhau 100% thì dễ nuốt hơn rồi! – Tôi nhăn nhó nói bừa.
-Đừng có xạo, muốn khác nhau thì chuyển qua học từ mới đi nè! – Em ấy bĩu môi.
-Èo….thôi cho xin đi! – Tôi ôm mặt thở dài – Haizzzz………!
-Mà sao Trúc Mai cứ nhè N mà dò bài nhỉ? 2 người đang giận nhau gì à? – Vy tò mò hỏi tôi.
-Chả biết, cũng chẳng có giận hờn gì sất! – Tôi nói theo chủ quan mình tôi.
-Thế sao lại lạ vậy nhỉ? – Em ấy nhăn mặt.
-…………………..! – Tôi hết biết bình luận gì luôn.
-Hay là….ghen? – Rồi em Vy vỗ vỗ trán, đưa ra 1 cái kết luận không ngờ.
-Sặc…ghen ai chị hai? – Tôi giật mình.
-Dám lắm, thái độ này quen lắm nè, có khi….Mai cũng thích N đó! – Em ấy nheo mắt.
-Bậy bạ, chứ ko nhớ hôm mùng 1 tết, người ta đi chung với bạn trai à? – Tôi chối bay biến ngay, mà lại nói nhanh như máy.
-Ừ…ha, cũng đúng! – Vy cười cười.
-Cơ mà dẫu là ghen thì có ích gì, N với Vy….vầy rồi! – Tôi mạnh bạo nói.
-Hì hì, chà, dốt anh văn nhưng giỏi mồm thiệt nha! – Em Vy cười rạng ngời.
Cả 2 đứa tôi ngồi nghĩ ngợi lung tung, quả thật là Tiểu Mai bây giờ chẳng biết đường nào mà lần, đúng y như lời bọn thằng T đang bàn luận.
-Sao tao điểm anh văn cũng thấp tè mà ko thấy nàng ta đến kèm như thằng N ta? – Thằng T rầu rĩ thắc mắc.
-Mày có phải là thánh đâu! – Thằng D nhún vai nói tỉnh khô.
-Chắc mày làm gì phải tội với người đẹp rồi con giai à! – K mập vỗ vỗ vai tôi.
-Làm gì là làm gì, bố trẻ? – Tôi nhăn nhó, bọn này chả giúp được gì, toàn bơm đểu.
-Sao mày hỏi tao? Đi mà hỏi chính chủ ấy! – Thằng K xua tay.
Ờ, nó nói cũng đúng, giờ thà tôi muối mặt mà đi hỏi thẳng Tiểu Mai một lần cho xong, có gì còn biết mà rút kinh nghiệm, chứ cứ lò dò trong đêm thế này thì ngày nào cũng đau não với nàng mất.
Nói là làm, giờ ra về, nhân lúc ko ai để ý tôi mon men dắt xe lại gần Tiểu Mai.
-Tiểu Mai nè! – Tôi cố gắng nói thật nhẹ nhàng.
-Hở? – Hổng dè nàng chẳng buồn quay mặt lại mà tiếp chuyện như buổi nào.
-Ừ…thì…sao mà bữa giờ toàn dò bài mỗi mình N không thế? N có làm gì…thì nói chứ….! – Tôi cũng chột dạ vì điệu bộ Tiểu Mai lúc này.
-Chẳng có gì, ghét quá rồi! – Nàng nói lạnh lùng và dắt xe đi thẳng, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần nào.
-Ớ……! – Tôi á khẩu, đứng chôn chân tại chỗ, mặt ngu ra.
Tôi chở em Vy về, mặt mày méo xệch, chẳng biết nên nói gì.
-Lậm quyền, vậy là lậm quyền, ghét ai thì truy bài người đó à? – Em Vy phản ứng gay gắt khi nghe tôi kể lại.
-Thôi, giờ ráng học chứ biết sao giờ! – Tôi thở dài.
-Ờm, mà chuyện này ko thể để yên được! – Em ấy kịch liệt nói.
-Èo, có gì đâu, cũng đúng mà, chỉ cần N khá hơn tiếng anh là hết bị vầy thôi! – Tôi đâm hoảng khi nghĩ đến viễn cảnh 2 nàng chiến tranh một lần nữa.
-Hic, đợi N khá thì …..! – Vy nói nửa vời.
-Thì sao? – Tôi ngạc nhiên.
-Thì…có mà đến hết năm, môn gì giỏi mà sao môn này ông học chậm quá! – Em ấy nhăn mặt.
-Cố chứ biết sao giờ! – Tôi tặc lưỡi đáp.
Tôi chỉ cố nói cứng vậy cho em Vy khỏi bùng nổ chiến tranh một lần nữa thôi, chứ tự biết giỏi Anh văn đối với tôi là một điều xa vời quá sức tưởng tượng, và nếu Tiểu Mai cứ thế này hoài thì tôi chắc chỉ cầu cho thằng H.N nó hứng chí về lại A1 để thầy hiệu trưởng bốc tôi lại qua A2 mất thôi!
Những tưởng học kỳ còn lại trong lớp 10 của tôi sẽ phải tiếp diễn cảnh cứ sáng nào cũng phải lò dò ôm tập sang nhà em Vy để được phụ đạo, và đến đầu giờ chiều sẽ phải ngồi căng não với Tiểu Mai, nhưng cơ hội tháo gỡ tình trạng này đã đến, và cái giá tôi phải trả cũng không gọi là nhỏ