Rồi một lần 2 thằng đang ngồi gặm xúc xích trong ổ bánh mì, ổng mới hỏi tôi:
– Đố mày xúc xích làm bằng gì?!
– Thì làm từ con heo! – Tôi ngơ ngác, nhìn vào cái vỏ xúc xích rồi đáp.
– Nhưng là làm từ cái gì mới được? – Ổng nhăn mặt.
– Thì…thịt! – Đó giờ toàn ăn thịt, nên hỏi gì tôi cũng bảo thịt.
– Sai, xúc xích được làm từ…da, lông, móng, sừng! – Ổng gật gù phán! – Chứ thịt người ta đem kho với chiên ày ăn hết rồi, còn mấy đồ còn lại thì nhồi vào làm thành xúc xích, nhớ chưa?
– À, ra vậy…nhưng con heo làm gì có sừng? – Tôi chỉ vào cây xúc xích heo đang ăn.
– Ơ….! – Ông anh tôi giật mình, nhìn sang cái xúc xích bò đang cầm trên tay, rồi lật đật chữa thẹn. – Mày ngu quá, chỉ có những con heo cực quý hiếm mới có sừng, người ta lấy sừng heo làm…thuốc hết rồi, nên những con heo tầm thường mày ăn chỉ được làm…xúc xích thôi!
– Đại ca giỏi quá, gì cũng biết! – Tôi trố mắt nhìn ổng thán phục.
– Chứ sao mậy, hề hề! – Ổng cười khoái chí.
Tôi mắt sáng rỡ như chợt khám phá ra chân lý mới về xúc xích, và tự nhủ phải khắc cốt ghi tâm câu nói cực kỳ bố láo này của ông anh. Mãi đến khi lớn lên tôi cũng chả thèm tra cứu lại, vì cái gì đã có ấn tượng sâu sắc với bạn rồi thì hiển nhiên bạn luôn tin nó là đúng, và tôi cũng vậy, thế nên bây giờ đây tôi, thằng N đã học lớp 10 dõng dạc đang nói lại câu nói của ông anh quý hoá:
– Dạ, xúc xích được làm từ da, lông, móng, sừng của các loại gia súc! – Tôi tự tin nói.
Một tràng cười khủng bố nổ ra khắp lớp, thằng K mập cười lăn lộn, thằng C thì đập bàn rần rần mà ôm bụng, thằng L xem chừng còn quệt cả nước mắt nước mũi, và tôi thì hoảng hồn đồ rằng mình vừa chốt 1 câu hết sức bậy bạ.
– Sao em biết? – Cô Thương cố nín cười, tủm tỉm hỏi tôi.
– Dạ…..! – Tôi gãi đầu, nhưng bây giờ tôi không còn là thằng nhóc ngày xưa nữa, tôi đã lớn rồi, trình phét cũng tăng cao rồi, nên ngần ngừ rồi lại tiếp – …Dạ tại em tham quan nhà máy làm xúc xích rồi cô ơi!
Đến đây bọn trong lớp cười càng dữ dội hơn nữa, thằng Q phá ra cười sằng sặc, mấy nhỏ con gái chả thèm ý tứ gì, cứ ngoác miệng ra mà…tiếu ngạo giang hồ.
– Con lạy thánh, sau On your mark tuyệt kỹ là đến Da lông móng sừng bí kíp! – Thằng K chắp tay vái tôi.
– Đấng cứu thế lại thăng nữa rồi! – Đến lượt thằng D vờ ngửa mặt lên trời than thở.
Tôi ngượng ko để đâu cho hết, chỉ mong có cái lỗ dưới chân để chui xuống trốn ánh mắt châm chọc của bàn dân thiên hạ đang nhìn chằm chằm vào mình, và thầm rủa tôi già đầu đến thế này rồi còn dám đi tin một câu vớ vẩn của ông anh từ cái thời nhỏ nhít.
– Xem ra em cần kiểm tra lại kiến thức phổ thông của mình rồi! – Cô Thương cười cười, lắc đầu bó tay với ông thần này. – Vậy Vy có ý kiến gì?
– Dạ, theo em biết thì xúc xích làm từ thịt đỏ và mỡ xay nhuyễn cùng các loại gia vị rồi sau đó nhồi vào ruột heo thành phẩm! – Em Vy vừa trả lời vừa khúc khích cười nhìn tôi.
– Ừm, còn Trúc Mai, sao lại lắc đầu vậy, em có ý kiến khác à? – Cô Thương gật đầu.
– Dạ, em nghĩ là xúc xích được làm từ thịt và mỡ turkey xay ra và thêm bột gạo, sau đó đóng bọc nylon rồi cột dây thiếc ở 2 đầu, còn theo bạn Vy mô tả thì được gọi là lạp xưởng của người Hoa! – Tiểu Mai đứng dậy đáp.
– Hơ, mình thì lại nghĩ là cả hai đều được gọi là xúc xích, đều từ thịt nhuyễn mà ra thôi! – Vy tranh luận.
– Không đâu, nhắc đến xúc xích thì Mai nghĩ đó là từ mang ý nghĩa công nghiệp, người ta thường sẽ liên tưởng đến thịt nguội và đồ hộp nhiều hơn, còn lạp xưởng là món của người Hoa vì thành phần chế biến và có thêm phẩm đỏ, nên hiếm khi được gọi là xúc xích, hầu như là không! – Tiểu Mai lắc đầu đáp.
– Haizz, mình thì nghĩ là Mai quá chú trọng tiểu tiết rồi! Em Vy cười nhạt.
– Mai thì nghĩ là Vy đã sai cơ bản còn cố cãi cùn thôi! – Tiểu Mai thở hắt ra đáp.
– Như thế nào gọi là cãi cùn? – Vy gay gắt.
Cả lớp chẳng buồn cười tôi nữa mà ngơ ngác nhìn Tiểu Mai và Vy lại đấu khẩu với nhau, và quên luôn đầu têu chuyện này là tôi đang rón rén ngồi xuổng tỏ ra mình vô can.
– Thôi được rồi, 2 em đừng tranh luận nữa, cả hai đều đúng, khác nhau là cách nhìn nhận vấn đề và cách gọi thôi! – Cô Thương khoát tay cho cả 2 ngồi xuống vì nhận thấy nếu không dừng 2 nàng lại thì tình hình sẽ theo chiều hướng xấu đi cũng nên.
Giờ chơi, bọn trong hội A1 kéo đến mà bủa vây tôi tấn công tới tấp:
– Anh giai, anh ăn sừng heo sừng bò rồi à? – Thằng T cà khịa.
– Tao đập mầy à nha! – Tôi sửng cồ.
– Hề hề, thôi, có tật có tài! – K mập vỗ vai tôi.
– Cơ mà tại mày nên Mai với Vy lại cãi nhau nữa, đẹp mặt chưa con! – Thằng D gợi lại vấn đề.
– Tao chẳng liên quan gì sất! – Tôi gân cổ cãi lại.
– Tao thì dự cảm có chuyện chẳng lành, vụ sinh hoạt 15 phút lần trước còn nhẹ, vụ này thì thấy bắt đầu có lửa rồi! – Thằng C cảm khái.
– Dù gì tao cũng ủng hộ Trúc Mai tới cùng, hehe! – Thằng T cười đểu.
– Tao cũng rứa! – Thằng D hưởng ứng.
– Còn thánh đây thì biết là phải bênh ai rồi! – K mập chuyển sang đá đểu tôi.
Nhưng tôi thì cứ gục mặt xuống bàn giả điếc nghĩ ngợi, quả thật là đợt trước tưởng 2 nàng xong xuôi với nhau rồi chứ, dè đâu bữa nay “ nhờ “ tôi mà ngọn lửa lần trước đang le lói nay đã chực bùng lên, thế này thì chả như những gì tôi mong đợi, nhưng lại đúng theo cái lý thuyết “ Khi điều xui xảy ra thì nó sẽ xảy ra “, tôi ngán ngẩm thở dài chẳng biết rồi sẽ còn những gì tiếp theo đây, sao cả 2 người ko chịu dĩ hoà vi quý cho rồi đi?
Tối hôm sau tôi sang nhà em Vy rủ đi chơi, ngồi cạnh mà em nó cứ trách tôi mãi về cái vụ “ da lông móng sừng “, làm tôi lại thêm 1 phen chết ngượng.
– Ông ơi, nghĩ sao mà đồ mình ăn lại làm bằng mấy thứ đó?! – Vy vỗ nhẹ lưng tôi.
– Èo…tại ông anh N hết! – Tôi thở dài đáp.
– Là sao?! – Em nó ngạc nhiên.
– Ko có gì! – Tôi lảng đi, nghĩ chuyện này kể ra cũng chẳng hay ho gì.
– Kể nghe đi mờ, N ơi! – Vy giật giật tay áo tôi giãy nảy.
– Quê lắm, ko để được! – Tôi lắc đầu cười khổ.
– Không kể tui giận! – Em ấy khoanh tay bĩu môi, trông cái bộ chẳng thể nào từ chối cho được.
– Èo…thì vầy…! Tôi kể sự tích bí kíp Da lông móng sừng từ ông anh mà ra bằng cái giọng rầu rầu, vậy mà em Vy thì cười nghiêng ngả.
– Hồi nhỏ N khờ tới vậy đó hở? Hi hi! – Vy che miệng cười khúc khích.
– Lúc nhỏ ai chả vậy!- Tôi chống chế.
– Mà dạn quá, làm vậy lỡ gãy răng chết! – Em ấy rụt cổ.
– Thì có biết gì đâu, ổng bảo sao nghe vậy thôi! – Tôi nhún vai đáp.
– Thế giờ còn khờ nữa không? – Vy nheo mắt tinh quái hỏi.
– Không, hết rồi! – Tôi đáp ngay vì dự cảm không lành.
– Èo, tưởng còn để Vy bắt nạt, hì hì! – Em ấy phụng phịu.
– Dễ ăn hả? Này thì bắt nạt! – Đoạn rồi lại búng chóc ngay trán em nó rồi cười hể hả.
– Ui da, đau nha! – Vy xoa xoa trán nhăn nhó.
– Hề hề, ai bảo cười quê N chi! – Tôi lật đật cười tình.
– Tự nhiên, mình làm mình chịu chứ, nói vậy ai ko cười cho được! – Vẫn còn nhăn mặt, hình như nãy tôi hơi quá tay.
– Thôi, cho búng lại này! – Tôi vờ hối lỗi, kê sát trán vô mặt em nó.
– Xê ra, kỳ quá, tui nổi điên à nha! – Vy trừng mắt doạ.
– Èo…, hung dữ thế! – Tôi kinh hãi lùi ra, rụt cổ đáp, nhưng nói vậy chứ tôi thấy em nó càng giận càng xinh, trông yêu không tả được.
Rồi tôi lại tựa lưng vào ghế mà thở dài, thầm nghĩ từ giờ chắc ko dám tin ông anh nữa, chơi tôi vố này từ nhỏ mà mãi đến lớn tôi mới lãnh hậu quả, đúng là mưu sâu kế xa. Nhưng mà dạo này lão cũng bù đầu bận ôn thi đại học, chẳng buồn giỡn nhây nữa, lâu lâu học quá stress thế là tôi phải kiếm đường né ngay, lảng vảng quanh đó có mà ăn chửi. Thế nên hôm qua tôi tức vụ xúc xích lắm, định về nhà hỏi tội ổng ngay, vừa vào thấy cái mặt ổng hầm hầm ngồi nhà trong thì tôi xuôi xị ngay tắp lự, lạng quạng vừa buông câu đầu thì có khi bị đạp văng ra ngoài ngay câu sau cũng nên.
– Sao im ru dzạ? Giận hở? – Thấy tôi ngồi im ko nói, Vy quay sang khẽ hỏi.
– Ừ, ai bảo dữ quá làm gì! – Tôi chớp ngay cơ hội, đâu dám bảo là đang nghĩ vẩn vơ.
– Hồi nào đâu? – Em nó lắc đầu phụng phịu.
– Vừa nãy, rồi chiều hôm qua nữa! – Tôi cười cười.
– Chiều hôm qua làm sao?! – Em ấy tự nhiên đổi thái độ, quay sang nhìn tôi hỏi.
– Thì…thì vụ cãi nhau với Mai ấy! – Tôi giật thót người.
– Vy ko sai, chẳng có gì phải làm dữ! – Vy nhún vai đáp.
– Nhưng cãi nhau vậy trước mặt cô giáo cũng ko tốt, cơ mà cũng có gì to tát đâu mà phải tranh luận, thôi thì 2 người làm hoà đi! – Tôi ngần ngừ phân tích.
– Chẳng cần N nhọc công can ngăn đâu, Vy tự biết phải làm gì! – Em nó cười nhạt.
Chẳng hiểu sao lúc đó tôi thấy lạnh gáy quá chừng, y như là dự cảm trước được cái vụ này sẽ không yên ổn mà dừng lại ở đây vậy. Con gái sao mà thâm trầm khó đoán quá, trước mặt nhau thì cười nói bình thường mà chẳng biết trong lòng lại có như vậy ko nữa? Chẳng bù như con trai, đơn giản bộc trực, có chuyện thì cứ y luật giang hồ, đè đầu ra mà đập, đứa nào thắng thì đứa đó đúng, vậy có phải dễ hoà bình hơn không?
Nhưng hoà bình thì chẳng dễ gì đạt được, mà dẫu có được thì cũng phải kinh qua vài lần chiến tranh hung tàn đầy khốc liệt.
Giờ Văn hôm đó, Tiểu Mai đang trả bài về Văn nghị luận, cô Hằng yêu cầu nàng nêu một dẫn chứng ngắn gọn nhưng bao quát về thể loại này, lẽ tất nhiên Tiểu Mai nghĩ giây lát rồi đáp ngay, và có vẻ hầu hết lớp đều đồng ý với dẫn chứng ấy, nhưng tôi thì cảm thấy có chỗ không ổn, tôi thấp thỏm đưa mắt sang nhìn em Vy, và Tiểu Mai thì đang đợi cô nhận xét:
– Thưa cô, dẫn chứng vừa rồi của bạn Mai em cảm thấy không ổn lắm! – Vy đứng dậy phát biểu.
– Vậy em có ý kiến gì? – Cô Hằng mỉm cười nhìn cô học trò cưng.
– Theo em ở phần kết bài vừa rồi bạn ấy chỉ rút ra kết luận và nhận xét, nhưng lại thiếu đi thao tác cuối cùng của Văn nghị luận là phải bình luận, xem xét những khả năng hoàn toàn nhất trí, chỉ đồng ý một phần hoặc bác bỏ, và rõ ràng là bạn Mai thiếu đi ý này! – Em Vy nói y như những gì tôi đang nghĩ.
– Ừm, chính xác! – Cô Hằng gật đầu vẻ hài lòng rồi quay sang Tiểu Mai – Em có ý kiến gì không?
– Dạ, em nghĩ là thời gian cho phần dò bài thì có hạn, nên em chỉ nêu 1 dẫn chứng ngắn gọn thôi, còn nếu phân tích đầy đủ các thao tác theo dàn bài thì em nghĩ khá là khó được như bạn Vy nói! – Tiểu Mai từ tốn đáp.
– Mình thì lại nghĩ chẳng có gì khó nếu như bạn chuẩn bị kỹ hơn! – Vy cười lạnh đáp.
– Hì, Vy thì giỏi văn nhất lớp rồi, nói gì chẳng được chứ! – Tiểu Mai đưa ánh mắt nhìn sắc lạnh.
– Thôi được rồi, ai cũng có lý cả, cô cho Mai điểm 7, lần sau rút kinh nghiệm nhé! – Cô Hằng khoát tay, hình như cô cũng lờ mờ đoán ra có gì đó giữa 2 nàng, nên cô lắc đầu rồi kết thúc giờ trả bài.