Dù đang gọi là trong tình trạng đắm say mấy hôm nay nhưng tôi cũng xác định mình phải quay trở lại trạng thái tỉnh táo để đánh giá lại tình hình chiến sự của thời gian qua. Đứng trước tấm bảng, tôi lấy bút lông khoanh tròn lại những gì đã đạt được và tính toán cho những việc tiếp theo.
Ở mặt trận thứ nhất, tôi với thằng Minh Huy vẫn còn kình nhau, lợi thế của nó là đang học giỏi và lại vừa kiêm luôn chức cán sự Toán của tôi. Thế nhưng kiếm đã tung ra là kiếm chết, vì vậy tôi có ưu thế phản đòn hơn hẳn nó. Muốn được như vậy, tôi phải tăng cường độ học lên đến mức tối đa để sớm ngày giành lại những gì đã mất, chứ không thể mất luôn những gì đã có được.
Ở mặt trận thứ hai, tôi lúc này có thể gọi là… đã gần như chiến thắng hoàn toàn rồi, bởi tôi cảm nhận rõ tình cảm của Tiểu Mai dành ình. Tuy vẫn còn đang ở giới hạn ngại ngùng nhưng được như vậy đã là một bước tiến khá dài.
Và mặt trận cuối cùng, là những tình huống ngoài ý muốn giữa Tiểu Mai với Minh Huy, đó chính là chuyện tập văn nghệ. Tôi muốn giành thắng lợi thì vừa phải cân bằng chuyện học ặt trận thứ nhất, vừa phải tiếp tục phát huy ưu thế ở mặt trận thứ hai, và còn phải phá bĩnh ngăn không cho thằng Huy tiếp cận Tiểu Mai ở mặt trận thứ ba.
Thế nhưng tôi lúc này lại chẳng thể làm được chuyện đó, bởi tôi cùng với Khang mập, Dũng xoắn đã bị gạt ra khỏi danh sách tập văn nghệ rồi, nên chả có cách nào để tôi có thể chen chân vào giữa được. Chính vì vậy, giờ giải lao của ngày hôm sau, tôi ngoắc hai thằng Luân khùng và Tuấn rách lại chuẩn bị kế hoạch:
– Ê, tao không được tập văn nghệ! – Tôi mở đầu chủ chiến.
– Kệ mày chứ! – Thằng Luân chưng hửng.
– Là sao? – Tuấn rách thắc mắc.
– Tụi mày… giỡn mặt tao hả? – Tôi trợn mắt.
– Giỡn gì? Tự nhiên mày đi nói cái chuyện cả lớp biết rồi làm gì? – Hai thằng kia cũng phồng mang trợn má cự lại.
– Trời, là tao.. bị cách ly khỏi vòng chiến rồi, vụ Trúc Mai đó!
– À….hiểu rồi, giờ sao?
– Thì tụi mày chưa bị gạt ra, nên lúc tao không có ở đó, thằng Huy mà giở trò gì thì dập nó dùm tao đi!
– Ơ… bọn tao dập kiểu nào, nó là phó bí thư đó, có mà tao bị dập ngược thì được!
– Không phải, thì ý là thấy nó mon men tán tỉnh Mai thì bọn mày cũng bay vô mà kéo Mai ra chỗ khác, giả vờ hỏi han từa lưa cho nó khỏi có cơ hội tiếp cận chứ sao!
– Ờ… để nghĩ đã!
– Nghĩ gì nữa, cứ vậy đi!
– Chứ mày làm gì?
– Tao… tao… học bài!
Nghe tụi nó hỏi mà tôi đâm ra ngắc ngứ, ừ ha, chuyện của tôi mà trông cậy vào mỗi bọn nó thì cũng không ổn lắm, vì tụi nó chỉ giúp vài lần được chứ đâu thể muối mặt mà phá bĩnh liên tục chứ. Giờ phải có cách nào mà dằn mặt thằng Minh Huy kìa!
– Mà tập hát ở nhà đứa nào?
– Nhà tao, như hồi làm trại đó! – Thằng Luân trả lời.
– Từ mấy giờ đến mấy giờ? – Tôi hỏi tiếp.
– Thì khoảng 2 giờ chiều đến tầm 5 giờ là vừa! – Nó đáp.
– Bây giờ bận tập hát hò rồi, tụi tao không dạy bài ày được nữa đâu đấy! – Tuấn rách tiếp lời, nói trúng ngay nỗi lo của tôi.
Vậy là chiều ngày hôm sau, tôi ngồi tự học ở nhà suốt từ 1 giờ đến tận gần 4 giờ mà trong lòng cứ bất ổn không yên, vì chả biết chiều giờ thằng Huy nó có giở trò gì không.
– Giờ sao trời? – Tôi gãi đầu liên tục.
Cứ thế tôi biết mình sẽ chẳng tập trung học tiếp được nữa, nghĩ tới lui một hồi tôi quyết định… dắt xe ra ngoài và ôm theo cặp sách mà chạy thẳng đến nhà thằng Luân. Đến đầu đường nhà nó, tôi vờ chạy ngang qua rồi nhìn vào bên trong, đúng là đám bạn bè lớp tôi đang túm tụm lại trong sân nhà thằng Luân. Nhưng tôi lại chẳng thể chạy xộc thẳng vô, vì không phận sự miễn vào mà, suy đi tính lại rồi chạy lòng vòng cả mười mấy phút đồng hồ mà chả biết làm gì, tôi ngắc ngứ dừng xe đứng từ ngoài nhìn vô, căng mắt xem thử Tiểu Mai đang ở đâu.
Và rồi cứu tinh của tôi đã tới, vừa nhác thấy mặt tôi ở ngoài là thằng Chiến đã hét toáng lên:
– Ê vô chơi mậy, Nam!
Ngay sau tín hiệu của thằng Chiến là gần hai mươi cái đầu cùng đồng loạt quay ra bên ngoài, rồi tụi nó bắt đầu nhao nhao cả lên khi thấy tôi bối rối dắt xe vào trong:
– Ớ… nó làm gì tới đây thế?
– Chắc là lo sốt ruột, hè hè!
Nhỏ Phương còn chơi ác, quay vô trong kêu lớn:
– Trúc Mai, chồng đón nè!
Tôi nghe đến đó thì giật mình mà tim muốn vỡ tung thành ngàn mảnh, lúng búng chả biết nói gì, chỉ cố ra vẻ tự nhiên mà cười trừ lấy lệ:
– Tao.. học về chạy ngang qua thôi!
Và đưa mắt nhìn theo hướng tụi bạn chỉ, tôi thấy Tiểu Mai ở bên trong đang ngồi trên ghế, nàng đang đệm Guitar ấy đứa khác hát theo. Nghe tiếng nhỏ Phương gọi thì nàng cũng quay ra ngoài và nhìn tôi đang đứng gãi đầu ấp úng. Vẻ như tụi bạn tôi cũng hiểu ý, chúng nó hết ham soi mói mà quay trở lại với việc tập hát và đùa giỡn. Chỉ có thằng Minh Huy là nhìn tôi như muốn lao ra ăn thua đủ, nhưng tôi mặc kệ, và cũng phớt lờ luôn ánh nhìn của Khả Vy mà đi lướt qua em ấy, bởi tôi với Vy bây giờ chẳng còn chút gì cả, tôi bước đến chỗ Tiểu Mai cười toe:
– Hì…..! – Rồi tắc tị.
Nàng cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi buông đàn ra, đứng dậy nói:
– Mình nghỉ tay chút, mấy bạn tập sau nha!
Rồi nàng khẽ nói với tôi:
– Ra chỗ ghế đá kìa!
Một chốc sau, Tiểu Mai ngồi ở ghế đá, tôi thì ngồi trên yên xe dựng kế cạnh nàng, hai đứa cùng nhìn bâng quơ mà chẳng biết nói gì. Khoảng lặng quen thuộc lại xuất hiện, và tôi… lại mở lời trước:
– Tập có vui không?
– Không! – Nàng nhún vai đáp gọn lỏn.
– Sao vậy? – Tôi thắc mắc.
– Hỏi hoài… mà Nam đến đây… ừm, chi vậy?
– Thì.. học xong nên chạy ngang qua xem thử ấy mà!
– Xạo, bữa Nam kể là giờ này học ở nhà Luân, mà Luân thì đang tập hát rồi, Nam học gì mà chạy qua đây chứ!
– Ừm… tự học ở nhà!
– Nhà ở ngược hướng mà bảo là chạy ngang, rõ là dối, hi!
Tiểu Mai tủm tỉm nhìn tôi đang ngố mặt ra mà cười nhẹ, tôi thì tự rủa thầm mình sao mà cứ gặp nàng là đầu óc tôi lại đâm ra mụ mị, chữ nghĩa cứ bay đâu hết ra ngoài!
Nhận thấy có ngồi đây cũng chẳng làm ăn được gì bởi đám bạn ồn ào quá chừng, tôi bạo gan mở lời luôn:
– Ra ngoài uống nước chút đi!
– Bây giờ hở? – Tiểu Mai ngạc nhiên.
– Ừ, đi chút rồi về! – Tôi gật đầu.
– Cũng được, đợi Mai chút! – Nàng nói rồi đi vào trong chỗ tụi bạn.
Tranh thủ lúc đó tôi cũng len lén dẫn xe ra ngoài để tránh lời thị phi từ phía dư luận sẽ đàm tiếu là tôi dụ dỗ con gái nhà lành, bỏ ra ngoài mà đợi Tiểu Mai cho yên phận thủ thường:
– Rồi, đi nào, ngài ta- xi! – Nàng ngồi sau yên xe tôi, nhoẻn miệng cười.
– Ừ, hi! – Tôi mừng hết lớn vì cứ tưởng hai đứa sẽ đi hai xe, ai dè…. Hề hề!
Khu phố nhà thằng Luân vừa được quy hoạch và xây lại nên đường sá hơi trống, chiều mát gió thổi lồng lộng, nhờ vậy mà tôi với Tiểu Mai lại cảm thấy thư thái hơn, và thời gian ở cạnh nhau cũng vì vậy mà kéo dài ra theo. Đến một quán nước nhỏ, nàng ngồi phía đối diện, chỉ nhìn tôi chứ không gọi nước:
– Mai uống gì vậy? – Tôi thắc mắc.
– Cho một ấm trà đào! – Nàng nháy mắt nói.
– Hả? Ở đây… làm gì có…! – Tôi ngớ người vì bất ngờ.
– Giỡn đó, cho em cốc nước lọc nha chị! – Nàng quay sang người phục vụ.
Tôi định gọi món uống quen thuộc là Sting dâu, thế nhưng đó là khi uống một mình, còn đi với người mình đang cưa cẩm thì lại khác. Bạn phải gọi món uống giống người ta, để tạo ấn tượng là hai người có cùng sở thích tương đồng nhau, nhờ vậy mà cuộc nói chuyện có thể thoải mái hơn:
– Vậy cho hai nước lọc! – Tôi gọi luôn.
– Chà… Nam thích uống nước lọc tự bao giờ thế? – Tiểu Mai phì cười trêu tôi.
– À… thích đó giờ rồi, Mai không biết thôi! – Tôi cũng nói ngay.
Và không dè nàng lại bĩu môi làm mặt dỗi, trông cứ như… trẻ con:
– Nhớ nhé, vậy mà bảo thích trà đào của tôi!
– Ấy… thích chứ… mà ở đây không có mà! – Tôi điếng hồn chữa lại.
– Hứ, giỏi nói! – Nàng nguýt dài rồi quay đi, nhìn vu vơ ra bên ngoài.
Tôi chẳng biết làm gì hơn là cũng nhìn ra ngoài theo nàng trong thời gian đợi nước, nhưng bên ngoài thì có gì mà xem đâu. Cũng chỉ là hàng cây cảnh, rồi những dãy nhà cách nhau vài khoảng đất trống, rồi bọn trẻ con chạy chơi rượt nhau trên những dải đường vắng vẻ thôi, đằng xa xa phía chân trời là đàn chim trời đang vỗ cánh bay lên từ phía những ruộng lúa.
Chán phèo, thế là tôi lại quay ra… nhìn Tiểu Mai, bởi cũng lâu lắm rồi tôi chưa có dịp mục kích nàng một cách đối diện như thế này. Tiểu Mai tay tựa cằm nhìn ra bên ngoài, đôi làn tóc khẽ xao động theo gió, và rồi nàng chợt… mỉm cười ẩn ý:
– Nam nhìn gì mình vậy?
– À… không!
– Rõ là có nhé, đừng chối!
– Thì… nhìn người đẹp có gì là sai!
Yes, tôi nói quá hay, vừa khen lại vừa bào chữa, hề hề!
– Nói điều hiển nhiên, hứ!
– Ừm…..!
– …………….!
– À mà… sao Nam thấy cây Guitar lúc nãy tụi lớp mình cầm chơi thử ấy, đâu phải là cây đàn mà Nam tập hồi trước đâu?
– Thì mình vừa mua hôm qua mà!
– Mua á? Nhà có đàn sẵn sao lại phải mua?
– Đâu phải ai cũng cầm được Lakewood chứ, ngốc!
– Lakewood thì sao cơ? Thấy cũng chỉ đẹp hơn cây hồi nãy thôi mà!
– Ôi… Lakewood mà hôm bữa Nam tập là 2600 USD đấy!
– Hả? Cái gì dữ vậy? – Tôi nhảy dựng lên.
– Chẳng biết gì hết, đàn của hãng Lakewood là phải có gỗ thật tốt, và tự đặt làm, nên giá thành hơi đắt! – Tiểu Mai trả lời.
Tôi nghe đến đó thì toát mồ hôi hột, hoá ra tôi đã từng cầm 2600 USD ở trong nhà mình gần cả tháng mà không biết, nhớ lại có mấy lúc tôi cầm tay gõ ầm ầm vào mặt thùng đàn Lakewood mà như gõ trống. Giờ nghĩ dại chứ hồi đó tôi mà làm hỏng thì có mà đền ốm:
– Vậy… cây Guitar lúc nãy là bao nhiêu? – Tôi lắp bắp hỏi.
– Có hơn vài trăm ngàn thôi, không là bao! – Tiểu Mai nhún vai đáp.
– Sang quá vậy? Mua mới 1 cây chỉ để tập cho lớp thôi à?
– Thì vậy nên mình mới yên tâm để lại nhà Luân ấy bạn chứ, một lần đi đâu đeo sau vai thì phiền lắm!
– Ừ… hèn gì… cây Lakewood đẹp vậy!
– Âm thanh tốt mới là quan trọng chứ, đàn đẹp thì phải kể đến hãng Taylor kìa!
– Ừm… một cây Guitar mà đến cả ngàn đô, èo…!
– Nam thích thì mình tặng Lakewood cho nhé?
Nàng nháy mắt nhìn tôi và nói như trêu, khiến tôi nghe đến chữ “ tặng “ mà giật thót người:
– Thật.. thật á…?
– Ừ, thích không?
– Thì… thích, nhưng để mình dùng thì phí lắm, Nam có biết đàn đâu….!
– …………!
Và Tiểu Mai chợt im lặng, ừ, tôi cũng hiểu, và tôi cũng im lặng, bởi chính tôi đã trả lại nàng quyển sổ Guitar thay cho lời nói chính thức không học đàn nữa rồi. Nhắc lại chuyện này cũng là một kỉ niệm buồn của hai đứa, tôi nghe lòng mình chùng xuống, và khoảng lặng lại trỗi dậy:
– …………..!
– ………………….!
Rồi tôi chợt biết mình phải làm gì một điều gì đó, có điều gì đó trong tâm can đang thôi thúc tôi phải nói, dù là tôi không biết phải nói gì, tôi vội mở lời, xem như là trái tim đang nói, chứ không phải là lí trí đưa đường nữa:
– Nhưng …Nam…muốn…ừ, muốn được…..!
Nhưng Tiểu Mai không để cho tôi nói hết câu, nàng đưa ngón tay lên môi ra dấu ngừng lại, và mỉm cười nhìn tôi:
– Chưa đến lúc đâu, mình muốn một lời ngỏ chính thức hơn là như thế này!
– Là…là sao? – Tôi nghe tim mình thắt lại.
Nàng không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ khẽ nói:
– Về thôi, Nam!
Tôi ngẩn người ra mất vài giây, nhìn Tiểu Mai đang cười thật hiền, thật sự tôi không hiểu vừa rồi là nàng đang nói gì. Rồi tôi cũng gật đầu và đứng dậy:
– Ừ… về thôi!
Tôi đưa nàng về lại nhà thằng Luân, trên cung đường vắng vẻ của một buổi chiều tắt nắng, cả hai đều không nói gì, chỉ có tiếng gió đưa những nhành cây lá ven đường rì rào êm dịu. Đến đầu đường, tôi dừng xe và dắt bộ:
– Đến đây được rồi! – Tiểu Mai nói.
– Ừa…. vậy về nhé! – Tôi gật đầu.
Rồi tôi nhìn nàng, lưu luyến chưa muốn phải về trước vào lúc này, và Tiểu Mai lại dứt khoát hơn cả, nàng chỉ nhoẻn miệng cười, và thủ thỉ:
– Mình đợi… đấy!
Và nàng quay bước vào trong, chỉ còn tôi ngẩn ngơ đứng nhìn mãi đến khi bóng hình nàng khuất sau hàng cây nhà thằng Luân rồi mới quay xe đạp về nhà.
Bầu trời đã tắt nắng, ngả đường chỉ có vài người qua lại, đâu đó qua những hàng cây cao vút, tôi thấy trong thinh không là những làn mây trôi lãng đãng về chiều, những cánh chim trời đã thôi lẻ bóng, giờ đang ríu rít gọi nhau về tổ, phố biển đã dần buông ánh đèn. Một buổi chiều êm đềm như chính những gì giữa tôi với Tiểu Mai vậy!
Một chút thanh bình… và yên tĩnh!