Trân thoáng bối rối, lảng tránh ánh nhìn của tôi:
– Thì……!
– Là sao? – Tôi hỏi, có phần ngờ vực, bỗng dưng cảm thấy có điều gì đó không rõ ràng trong chuyện này, nhất định là có liên quan đến Khả Vy.
– Em… đoán! – Con bé nói trớ đi.
– Đoán mà trúng cả tên? – Tôi thắc mắc.
– Thì… chuyện của anh chị ai ở trong trường lại không biết chứ! – Trân nói nhanh.
– Thật à? – Tôi ngẩn người ra.
– Ừa, thầy của em nổi tiếng lắm mà, hì hì! – Nói rồi con bé lại nhoài người sang tôi.
– Này… thôi…! – Tôi khiếp vía đẩy chân ghế xoay lùi ra.
– Hì, vậy thì làm bài đi chứ! – Trân cười lỏn lẻn.
Vậy đấy, ưa nịnh và khoái được khen là tính phù phiếm của tôi, và chỉ bằng một câu nói rằng tôi đang “ nổi tiếng “ toàn trường mà Trân đã đánh ngay điểm yếu chí mạng đó, khiến tôi hết ham thắc mắc rằng tại sao Trân lại biết về Vy trong khi tôi chưa hề mở miệng nói ra lần nào.
Tạm bỏ qua khúc mắc đó, sáng hôm sau tôi lò dò đến trường mà hai mắt cứ lờ đờ vì tối qua lại là một đêm khó ngủ khi vật lộn với mớ công thức Toán đến nhũn cả não. Giờ đọc báo tường cho lớp, tôi đang gục mặt xuống bàn chuẩn bị ngủ gật đến nơi thì thằng Luân lay vai tôi lia lịa:
– Dậy… dậy Nam!
– Hả? – Tôi giật thót người ngẩng mặt lên.
Khả Vy tay cầm tờ báo tường đứng ở trên bục giảng đang nhìn thằng Luân bằng ánh mắt toé lửa, bất chợt thấy tôi ngẩng dậy thì em ấy vội giấu ánh nhìn vào lại trong tờ báo:
– Là…là sao? – Tôi hãy còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
– Là mày ngủ gật chứ sao cái thằng ngu này, cờ đỏ nó trừ điểm rồi kìa! – Luân khùng lấm lét nói.
– Hự…..chết tao….! – Tôi hoảng vía than trời.
– Ngủ cho lắm vào, sao tối mày không ngủ? – Nó thì thào khi nhìn thấy con nhỏ cờ đỏ vẫn còn đang nghía xuống dãy bàn bọn tôi.
– Tao toàn thức khuya học mày không thấy sao! – Tôi làu bàu.
– Rồi, ráng tí ra chơi xuống làm lon bò húc cho tỉnh! – Nó phất tay ngán ngẩm rồi quay lên.
Thật vậy, dạo này ngày nào tôi cũng học từ sáng sớm đến tối mịt, buổi sáng học ở trường đến trưa, đầu giờ trưa học trên nhà Tuấn rách và Luân khùng đến chiều, ra biển họp với Sơn đen một tí rồi lại phóng qua nhà bé Trân học anh ngữ, có hôm thì đi dạo với Tiểu Mai đến gần 10 giờ đêm. Về nhà tôi lại bâu đầu vào luyện toán đến quá nửa đêm, ngày nào tính ra cũng trắng mắt.
Giờ ra chơi, khi cái đầu tôi nó đã sắp rụng luôn ra khỏi cổ vì gật gù thì Khang mập vỗ vai cái oành chát chúa:
– Tỉnh chưa, ra căn-tin, thằng trời đánh! – Nó nhăn nhó nhìn tôi.
– Ờ…ờ….! – Tôi dụi mắt rồi đứng dậy đi theo cả bọn ra ngoài sân.
Xuống đến căn-tin, bọn Khang mập đồng loạt kêu ra toàn là bò húc vàng óng:
– Bọn mày cũng buồn ngủ à? – Tôi ngạc nhiên.
– Ờ, hai tiết sử – địa liền nhau mà không ngủ mới lạ! – Tuấn rách than thở.
– Thằng Chiến đâu? – Luân khùng nhìn quanh.
– Nó ở trên lớp, đang bám thằng Huy mà! – Tôi giải thích.
– Chà… thiệt thân thế, tí mua nước lên cho nó luôn! – Dũng xoắn cười cười.
Thế nhưng Dũng xoắn vừa dứt lời thì bọn tôi đã thấy thằng Chiến đang từ xa lò dò đi tới:
– Ớ…sao bảo….? – Bọn tôi đần mặt ra.
– Bảo gì? Nó xuống căn-tin rồi! – Thằng Chiến hậm hực nói. – Biết vậy nãy xuống theo tụi mày cho đỡ phí năm phút vàng ngọc của tao!
– Thằng Huy cũng xuống á? Nó đâu? – Thằng Quý tò mò hỏi.
– Kìa, đi chung với hai thằng đệ nó đó! – Nói rồi thằng Chiến hất đầu về phía góc sân bên phải.
Nhìn theo chỉ dẫn của thằng Chiến, trước mắt bọn tôi lúc này là thằng Minh Huy đang tán hươu tán vượn với hai thằng đệ Bin Bon của nó.
– Chắc lại đang bàn kế hoạch hốt xác mày đó Nam! – Khang mập quệt mũi nói.
– Uầy, kệ nó! – Tôi nhún vai đáp.
– Ê, ra đằng sau nghe lén tụi nó đi! – Luân khùng hiến kế.
– Điên, vụ hôm bữa là nó để ý rồi đấy! – Tuấn rách nhăn mặt.
Thật vậy, sau cái hôm vạ mồm với tôi và Khang mập ở cửa toa lét, cộng thêm vụ thằng Chiến bữa trước xem đểu giải bài, thì thằng Minh Huy bây giờ đã luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ, lúc nào cũng đề phòng hội bàn tròn bọn tôi.
Thế nhưng khi đưa mắt dòm về phía bọn nó, tôi chợt nghĩ ra một ý:
– Đằng bọn nó đứng là mặt sau căn tin, một thằng nữa đi với tao, tới đó dựa vào tường mà nghe ngóng, ngay cửa sổ đó, không bị thấy đâu! – Tôi hạ giọng thì thào.
Nói rồi đứng dậy ngay lập tức, tôi với thằng Luân vội rảo bước về phía mặt sau căn tin, hồi hộp đánh một vòng thật xa khỏi tầm mắt tụi thằng Huy rồi mới nép mình vào sát cửa sổ. Áng chừng tình hình êm ả và tụi kia vẫn chưa phát giác ra, hai thằng tôi mới dỏng tai lên thám thính:
– Nản, vậy mà cũng không được! – Là cái giọng tép nhảy thằng Huy.
– Cũng khó nhỉ, mà nó làm gì mày chưa? – Thằng Bin lên tiếng.
– Sao không? Độp lại tao vậy mà mày bảo chưa à? – Thằng Huy nóng nảy nói ngay.
– Ý tao là nó chủ động làm gì mày chưa kìa? – Vẻ như là thằng Bon.
– Nó đang chơi tao hôm giờ rồi! – Thằng Huy hậm hực đáp.
– Thế tính sao?
– Kệ nó, ê mà cái chuyện kia sao? Tao rủ được em nó đi chơi riêng thì tụi mày mất mỗi đứa 100 ngàn đúng không?
– Ờ, nhỏ Mai này khó xơi đó nha!
– Tụi mày coi, tao mời là em nó đi liền!
Đến đây tôi nghe máu nóng dồn lên não, nắm tay thu chặt lại…
– Được, thế tối nay à?
– Chứ sao, tí vô tao tranh thủ nói ngay!
– Rồi sao tụi tao biết mà có rủ được không?
– Hề hề, tối nay tao gọi cho tụi mày, cứ đi theo tao là biết chứ gì!
– Ờ, lần thứ hai rồi đó nghe mày!
– Yên tâm, lần này sẽ được!
Quyết định không nghe nữa, tôi ngoắc tay ra dấu bảo thằng Luân rút êm, về đến chỗ ngồi tường thuật lại tình hình hết rồi tôi mới tức tối mà phun luôn thỏi đá ra ngoài.
– Khốn thiệt mà, nó xem con gái như trò cá cược! – Tuấn rách đập bàn.
– Giờ phá nó sao đây? – Dũng xoắn thở gấp.
Thằng Dũng hỏi câu này xong thì cả đám đều quay sang nhìn tôi, đầu sỏ trong toàn bộ kế hoạch tác chiến lần này.
– Sao mày? – Luân khùng dò hỏi.
– Kệ, cứ để nó mời! – Tôi hừ mũi đáp.
– Hả? – Cả đám đồng loạt thắc mắc.
– Để nó mời Trúc Mai đi! – Tôi xác nhận lại một lần nữa.
– Lỡ… Mai nhận lời rồi sao? – Tụi nó đơ mặt ra vì chả hiểu tôi đang nghĩ gì.
– Thì vậy chứ sao! – Tôi thở dài đánh thượt.
Thực ra chuyện thằng Huy mời Tiểu Mai đi chơi thì tôi đã có tính đến trong kế hoạch tác chiến ở mặt trận thứ ba rồi, từ lâu điều này đã là không ngoài dự đoán, phương pháp chống trả thì tôi có thừa. Chỉ là lúc này tôi đang tức vì cái cảm giác Tiểu Mai như thế mà bị tụi nó đem ra làm trò cá cược như một món hàng không hơn không kém.
– “ Lần này thì tao chơi mày sát ván, ranh con! “ – Tôi nghiến răng.
Hết giờ ra chơi, bước vào lớp là bọn Khang mập hồi hộp ngóng lên trên dãy bàn tổ 1, và y như kết quả do thám, thằng Huy đang tỉ tê to nhỏ gì đó với Tiểu Mai. Đâu đó xong xuôi thì nó cười mãn nguyện mà quay lại lên trên.
– Chết chưa, nó mời được rồi kìa! – Luân khùng đẩy vai tôi lia lịa.
– Bình tĩnh đi! – Tôi thở hắt ra nói.
Phải, bất cứ tình huống nào cũng phải bình tĩnh mới mong giành được kết quả thuận lợi. Tôi nói thật nếu không phải là có kế hoạch trước thì có thể tôi cũng đã nhấp nhổm như tụi thằng Luân lúc này rồi. Sở dĩ tôi để thằng Minh Huy nó mời Tiểu Mai trước cũng là một phần trong ý đồ của tôi, nàng không nhận lời cũng không sao, mà nàng nhận lời nó thì… càng tốt!
Tại sao lại nói là Tiểu Mai nhận lời thằng Huy lại là chuyện tốt? Bởi khi đó, khi mà thằng Huy đã mời được nàng rồi thì mới đến lượt tôi ngỏ lời mời. Và nếu Tiểu Mai chấp nhận lời mời của tôi thì tôi sẽ xác nhận được rằng vị thế giữa tôi và thằng Huy là ai hơn ai. Chứ không như cái mưu lược sơ cua ban đầu của tôi là… chạy xộc đến và hỏi thẳng nàng:
– Giữa tôi và nó, ai quan trọng hơn? – Tôi gằn giọng, vung tay ngang mặt.
– Nhưng…..! – Tiểu Mai lộ rõ vẻ khó xử.
Và tôi thì chẳng hề muốn người con gái tôi yêu phải khó xử chút nào cả, thế nên dẹp béng đi cái kế hoạch sơ cua tầm xàm “ tấn công trực tiếp “ đó. Tôi âm thầm chờ đợi thằng Huy mở lời trước, sau đó mới đến lượt của tôi.
Giờ ra về hôm đó, chờ cho Tiểu Mai đạp xe khuất góc đường trường học rồi tôi mới hộc tốc phóng theo phía sau, và chạy ngang bằng với nàng:
– À….Tiểu Mai ơi! – Tôi gọi với theo.
– Hở? – Nàng ngạc nhiên chạy chầm chậm lại.
– Ừ… tối nay qua nhà mình ăn tối nha! – Tôi lúng búng ngỏ lời.
– Tối nay? – Tiểu Mai sửng sốt.
– Ừ… tối nay, 6 giờ, nhà mình! – Tôi nói luôn thời gian, địa điểm.
– ……..! – Nàng thoáng lưỡng lự.
– “ Con lạy thánh thần………! “ – Tôi nghe tim mình đập binh binh.
– Ăn tối như hôm bữa ấy hở? – Tiểu Mai hỏi giọng trêu chọc.
– Bữa nào? – Tôi đần mặt ra.
– Bữa mình sang nấu cho Nam ăn ấy! – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
– Không… không… lần này khác….! – Tôi lắc đầu lia lịa.
– Ừa, vậy đúng 6 giờ mình qua! – Tiểu Mai gật đầu mỉm cười.
– Vậy… vậy nha…..! – Tôi mừng hết lớn.
– Ừm, về trước! – Nói rồi nàng chạy xe lên trước tôi.
Dạo gần đây, tôi hay nở nụ cười tự mãn với một câu nói quen thuộc, lại một lần nữa….
– “ Thắng rồi! “
Tôi biết mà, vị thế của tôi quan trọng hơn thằng Huy mà, lời mời của nó thì sao bằng tôi đích thân đến nói được chứ. Yes! Phải thế chứ!
Hớn hở đạp xe về nhà, tôi nhẩm tính lại trong đầu, và dường như là ông trời cũng giúp tôi, bởi hôm nay là… thứ sáu của tuần.
– Mẹ ơi! – Vừa dắt xe vào nhà tôi đã gọi oang oang.
– Gì thế? – Giọng mẹ tôi từ nhà dưới vọng lên.
– Tối nay ấy, mẹ có sang ngoại không? – Tôi hỏi.
– Ừ, có chứ! – Mẹ tôi trả lời.
– Vậy, tối nay mẹ nấu cho con thêm vài món nha!
– Chi vậy? Mình con ăn sao hết?
– Dạ được mà, con có rủ bạn về tối nay!
– Bạn à? Đứa nào đấy?
– Thì bạn chứ sao, về bàn vụ truy bài trên lớp tí!
– Ừm, để chiều mẹ nấu, con về nha thì cứ lấy thức ăn trên bếp xuống!
– Dạ, con biết rồi!
Thế đấy, cứ hễ tối thứ sáu là mẹ tôi lại sang ngoại chơi đến hơn 10 giờ mới về, và cứ ngày đó là mẹ tôi lại nấu trước cơm tối để học về tôi sẽ ăn một mình. Vậy nên bữa nay nhờ được mẹ nấu một bữa thịnh soạn, sau đó là đợi Tiểu Mai đến nhà dùng “ bữa cơm riêng tư “, đó là kế hoạch hoàn hảo của tôi.
Đưa tay nhấc điện thoại lên, tôi định gọi sang nhà bé Trân bảo rằng tối nay không sang học anh văn được thì thấy đèn máy không sáng như mọi khi:
– Ủa? Điện thoại bị sao vậy mẹ?
– Hư rồi, lúc sáng có mấy ông thợ sửa điện nhà kế bên thế nào mà cắt nhầm đường dây, chắc ngày mai mấy ổng mới đến sửa lại!
– Trời… đất!
Tôi thở hắt ra dập máy xuống, lẩm nhẩm thôi thì nghỉ học không phép một bữa chắc chả sao, con bé Trân chắc cũng… chẳng làm gì mình đâu, bất quá thì bỏ của chạy lấy người vậy!
Nghĩ bụng thế nên buổi chiều sau khi họp với quân sư Sơn đen ngoài biển xong là tôi phóng vội về nhà, tắm rửa thơm tho đâu đó rồi ngửa cổ nhìn lên bếp. Ối chà toàn là món ngon, mẹ tôi đúng là biết ý con trai cưng ghê, thế này thì tha hồ mà có một bữa tối thịnh soạn, Tiểu Mai cứ mặc sức mà ngạc nhiên nhé.
– Tí nữa có cần đốt nến lên cho giống trong phim không nhỉ? – Tôi bần thần tự hỏi. – Thôi, nhỡ Tiểu Mai xúc động quá hất đổ cây nến lại cháy nhà thì khổ!
Vậy đấy, chiều hôm đó tôi cứ ngồi trong nhà mà tưởng tượng đủ thứ trên đời có thể xảy ra trong bữa tối chỉ có riêng hai đứa, tôi và Tiểu Mai, mà không để ý rằng bầu trời mây đen đang kéo tới ngùn ngụt, gió thổi ầm ầm.
5 giờ 30 phút chiều, bầu trời tối sầm lại, gió mạnh thổi ngược từng cơn, tiếng cửa đóng của những nhà xung quanh vội vàng như chính họ lúc này vậy.
5 giờ 45 phút chiều, tôi bất lực nhìn lên đám mây đen bên trên, thầm nghĩ chắc mưa sẽ to lắm đây, thế này là ông trời muốn chơi tôi thật rồi mà!
Đúng 6 giờ tối, vần vũ mây gió một hồi cuối cùng bầu trời cũng đổ mưa, ầm ầm và đì đoàng như tiếng pháo nổ mãnh liệt và dữ dội.
Tôi ngồi vật ra chiếc ghế bành, thầm nghĩ chắc Tiểu Mai sẽ không đến đâu, trời mưa to thế này kia mà, ai mà dám chạy ra đường kia chứ!
Thế nhưng… tôi không nghĩ nàng sẽ như thế, nhất là nàng lúc nào cũng luôn đúng hẹn, tôi không nghĩ Tiểu Mai đã nói lại không làm được.
– “ Ừa, vậy đúng 6 giờ mình qua! “
Giờ đã là 6 giờ tối rồi mà Tiểu Mai vẫn chưa thấy đâu, mưa thì vẫn ầm ầm bên ngoài như trút nước, tôi tự dưng lại cảm thấy một nỗi bất an vô hình đang đè nặng trong tim. Nhổm người dậy định gọi điện sang nhà nàng bảo rằng đừng qua thì tôi ngớ người nhớ ra rằng điện thoại đã bị hư từ sáng rồi.
– Giờ sao đây? Mưa to mà… Tiểu Mai chắc không qua đâu nhỉ?
– Nhưng… nàng nói là giữ lời đó, biết đâu từ lúc 6 giờ kém là đã rời khỏi nhà thì sao?
– Ừ…phải rồi… biết đâu lại đang mắc mưa ở đâu đó…!
Mà mưa to như vậy thì nàng sẽ trú mưa ở đâu? Mặt đường thiếu điều còn ngập đến nơi rồi kìa, gió thì mạnh như bão giật…. lỡ như…..phải chi có cái điện thoại, trời à!
– Không đâu… chắc Tiểu Mai phải biết trời sắp mưa chứ….có áo mưa mà…!
– Nhưng mưa to vầy có mặc cũng vô ích… gió giật mạnh mà….!
Từ chỗ đang độc thoại một mình, tôi bỗng dưng đâm ra sợ sệt cho chính những gì mình đang nghĩ, rồi sau đó nghĩ đến đâu là quýnh quáng cả lên đến đấy, đâm ra hối hận biết vậy lúc trưa đừng mời Tiểu Mai ra ngoài vào hôm nay!
Rồi quyết định không nghĩ ngợi thêm một phút giây nào nữa, tôi ngồi bật dậy bước vội ra nhà sau, đóng tất cả cửa nẻo lại rồi dắt xe ra ngoài. Cửa chính vừa đóng lại, tôi nghe lạnh cả sống lưng khi bước ra bên ngoài, gió giật từng cơn dữ dội, những hạt nước to đùng đập chát chúa vào mặt bất cứ ai đang ở bên ngoài.
Có thể nói đó là cơn mưa to nhất của mùa thu năm nay!
Không một tin tức, không thể liên lạc, tôi khoác vội chiếc áo rồi phóng xe lao ra màn mưa dày đặc trước mắt…
– “ Đừng xảy ra chuyện gì nhé… Tiểu Mai! “