Đời tôi có không ít lần hụt hẫng, đang vui thì đứt dây đàn, và lúc này là một trong số những lần đó. Bản River flows in you bằng Violin đang đến đoạn cao trào da diết, tôi lặng người đi vì giai điệu tuyệt hay của một bản nhạc vĩ cầm thì bỗng bên tai có tiếng gió xé:
– Viu….Choang…..!
Tôi hoảng hồn giật mình đánh thót cả người, định thần nhìn lại thì…bóng đèn tròn bên cổng phải nhà Tiểu Mai đã vỡ tan tành, và tiếp sau đó là quả bóng tròn bay thẳng tiếp dội vào tường nhà nàng và bắn ngược ra ngoài:
– Chạy mau! – Có tiếng trẻ con vang lên đằng sau lưng tôi.
Và từ đâu bỗng dưng có một ông mãnh nhỏ con vắt chéo áo ngang hông chạy vụt đến lụm trái banh, chả buồn nhìn tôi rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy ôm của chạy lấy người.
– Hơ…..! – Đến đây thì mặt tôi ngu ra.
Phải mất đến vài giây sau tôi mới hoàn hồn mà nhìn nhận lại sự việc, hoá ra trong lúc tôi đang ngẩn ngơ nghe Tiểu Mai chơi đàn trong nhà thì ở bãi đất trống kế bên là một đám nhóc tì cũng đang quần thảo với quả bóng tròn. Và hú hoạ làm sao mà lại có một thằng nhóc nào đó đã vô tình lặp lại đúng cú sút “ huyền thoại “ của tôi ngày xưa, và cũng vô tình làm bể đúng ngay vị trí cái bóng đèn tròn đó.
Và từ trong nhà Tiểu Mai giờ đang có tiếng dép loạt soạt từ trong đi ra, chắc là nàng đã nghe thấy âm thanh của sự việc không lấy gì làm tốt lành này. Ngay khi đó, theo một phản xạ tự nhiên, nháng lên trong đầu tôi là từ:
– “ Chạy! “
Vì sao phải chạy? Dĩ nhiên là rút êm rồi, chứ đứng lại thì khác nào tự tố rằng tôi là hung thủ phá nát bóng đèn, tình ngay lý gian chứ. Thế nhưng chả hiểu sao, đầu bảo chạy nhưng chân lại không nghe, thành thử ra tôi vẫn ngồi bất động trên xe đạp, mặt đần không thể tả. Tôi vừa nghe tiếng lách cách mở cổng, vừa nghe tim mình đập binh binh:
– “ Bỏ xừ rồi, mấy thằng oắt con chơi đê tiện quá! “ – Tôi toát mồ hôi hột.
– Ơ….!
– Hở……?
Và tròn 3 tháng hè, chúng tôi cuối cùng đã gặp lại nhau, và vẻ như tình cảnh lại không được đẹp cho lắm, khi những mảnh bóng đèn bị vỡ giờ đã văng tung toé trước sân nhà. Nhưng có lẽ lúc này, trong mắt Tiểu Mai chỉ có tôi, và trong mắt tôi… cũng chỉ có nàng. Tiểu Mai chiều nay cột tóc búi cao để lộ phần gáy tóc trắng ngần thanh tao, nàng mặc áo pull ôm dáng và váy hồng trông quyến rũ vô cùng. Khỏi phải nói, tôi dù đang buồn cũng phải thẫn thờ say đắm:
– Nam? – Và Tiểu Mai cất tiếng trước.
– Hở? – Tôi giật người tỉnh mộng.
– Hì…. Nam? – Nàng nghiêng mái đầu, bờ môi nở nụ cười tao nhã.
– Ừ, mình nè? – Tôi ngơ ngác chả hiểu nàng đang có ý gì.
Và rồi bất chợt Tiểu Mai chuyển sang làm mặt nghiêm, đưa mắt nhìn về phía mớ vụn thuỷ tinh của chiếc bóng đèn đang vương vãi trước sân nhà:
– Là sao nhỉ? – Nàng nheo mắt hỏi tôi.
– Không….! – Tôi ngắc ngứ một hồi rồi há miệng lắc đầu như cá đớp không khí.
– Mình hỏi là chuyện gì nè? – Tiểu Mai lại hỏi tiếp, nửa ngạc nhiên nửa đùa giỡn.
– Là…thì… bóng đèn bị vỡ nữa rồi! – Tôi lúng búng đáp.
– Ai chẳng biết là vỡ bóng đèn, ý mình hỏi là ai làm vỡ kìa?
– Không phải Nam đâu… là bọn kia kìa!
– Bọn nào?
– Thì……!
Tôi bối rối chỉ tay vào khoảng đất trống cạnh nhà Tiểu Mai, nhưng thánh thần ơi, tụi nhóc con sau khi phá làng phá xóm đã ôm banh bỏ chạy rồi còn đâu. Tôi điếng người quay lại, miệng méo xệch cười cầu tài với nàng:
– Tụi con nít ấy… tụi nó đá banh làm bể đèn xong, bỏ chạy luôn rồi!
– Sao Nam biết được chứ? – Đôi mắt Tiểu Mai ánh lên vẻ tinh nghịch khi hỏi tôi.
– Ừ, thì mình đứng đây nãy giờ mà! – Tôi đâu hay biết gì, chỉ cần được làm nhân chứng chứ không phải tội phạm là tốt lắm rồi, trả lời ngay tắp lự.
– Thật à? Đứng trước nhà mình nãy giờ luôn? – Nàng vờ ngạc nhiên.
– Ừ, thật! – Tôi gật đầu cái rụp.
– Ghê hôn, đến trước nhà mình là có ý đồ gì vậy? Hay là không bỏ tiền vé mà muốn nghe nhạc miễn phí đó? – Và Tiểu Mai che miệng cười khúc khích.
– Ơ…ý gì….?
Đến đây thì tôi mới biết là mình bị hố nặng, bị Tiểu Mai gài bài cho tự mồm thú nhận rằng tôi đang rình trước nhà nàng mà nghe nhạc từ nãy đến giờ.
– Thì…không có ý gì đâu mà…! – Tôi bối rối gãi đầu.
– Hi, vậy nói xem, mình chơi đàn ra sao? – Tiểu Mai tủm tỉm cười.
– Ừ…hay lắm, giờ mới biết là Mai còn chơi cả Violin nữa đấy! – Tôi ngượng ngập trả lời.
– So với Piano thì sao? – Nàng hấp háy mắt.
– Ừm…cũng hay như Piano vậy! – Tôi thật thà đáp.
– Hay hơn mới đúng, hì! – Tiểu Mai lắc đầu cười mỉm.
– Ừ….! – Tôi ngu ngơ hùa theo.
– ……….!
– Ừm… Mai nghỉ hè vui không?
– Cũng vui, còn Nam?
– Ừ….tàm tạm!
Nói đến đây, tôi không thể giấu nổi ánh mắt buồn của mình nên phải quay sang chỗ khác mà trả lời lấp lửng, tránh đi ánh nhìn của Tiểu Mai.
Và vẫn như trước, vài giây yên lặng lại trôi qua mà không ai trong hai đứa phải biết nên nói gì.
– Hì! – Chợt Tiểu Mai mỉm cười.
– Hở? – Tôi ngơ ngác.
– Vẻ như lần nào hai đứa mình gặp nhau thì bóng đèn cũng đều phải vỡ mới được ha! – Nàng nhún vai đáp, đưa mắt nhìn tôi đầy ý nhị.
– À…ừ…..! – Tôi sáng mắt ra, tự hiểu mình phải làm gì. – Để mình giúp Mai dọn cho!
– Nam cứ đứng đó đi, mình vào lấy găng tay với chổi đã! – Nói rồi nàng quay vào trong nhà.
Chốc sau, khi hai đứa đã dọn hết những mảnh vụn thuỷ tinh rồi, Tiểu Mai cẩn thận gói chúng trong hai lớp giấy và bọc nylon ở ngoài, rồi mới để tôi đem đặt trước cổng nhà:
– Khuya nay là có người đến dọn thôi! – Tôi nói.
– Ừ, cảm ơn ha! – Tiểu Mai gật đầu.
– Đâu có gì….! – Tôi gượng cười khách sáo.
– ………!
– ….!
– Nam?
– Hở?
– Hì…. Nam? – Tiểu Mai tủm tỉm cười.
– Là sao? – Tôi đần mặt ra chả hiểu mô tê gì sất.
– Không có gì…chỉ muốn gọi tên vậy thôi, hì hì! – Và nàng lại cười, tôi không hiểu sao hôm nay nàng lại có vẻ như vui đến thế, cứ cười suốt, nhưng vẫn đầy quyến rũ như ngày nào.
– Ừm….! – Tôi cũng cười theo, cảm nhận cũng lâu lắm rồi tôi mới cười trở lại.
– Ngày mốt là nhập học lại rồi nhỉ?
– Ừ, mai lên nhận lớp rồi học quân sự một tuần, sau đó khai giảng!
– Ưm…!
– Vậy… thôi nhé, Nam về đây!
– Ừa, mai gặp lại! – Tiểu Mai mỉm cười.
– Ừm…! – Tôi chào nàng rồi quay xe ra về.
– ……….! – Thế nhưng khi tôi đã quay xe đi rồi, nàng vẫn còn đứng ở cửa.
– …….! – Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu chào Tiểu Mai thêm lần nữa rồi mới quay lưng đạp xe về.
Chiều trong xanh đẹp trời, từng làn gió mát rượi như xoa dịu đi nỗi lòng của tôi, và cảm thấy nhẹ nhõm hơn, có một chút thư thái sau khi gặp lại Tiểu Mai. Thế nhưng phố biển Phan Thiết đúng là nhỏ hẹp, khi tôi đang vội chạy về vì sực nhớ ra hôm nay nhà tôi đãi tiệc mừng ông anh đậu Y khoa, lúc chuẩn bị lên dốc cầu treo chạy hướng về nhà thì tình cờ tôi đưa mắt nhìn vào quán nước mía ở bờ sông gần đó. Và vẫn lại là Khả Vy đang nói cười cùng tên Vũ, hai người ngồi trong quán đang ra chiều tình tứ lắm.
Phút chốc tôi chợt nghe lòng mình chùng xuống, và buồn trở lại. Bầu trời trong xanh đầy nắng vừa nãy giờ đã chuyển dần sang thành ánh tà dương sắp tắt, những áng mây lãng đãng trôi như làm nỗi buồn của con người càng thêm hững hờ và cô quạnh!