Kết thúc bữa trưa nơi xóm quê dân dã, nhóm nữ hè nhau dọn dẹp và rửa chén, đám con trai bọn tôi túm lại ngoài trước hiên, chỗ tấm phản bằng gỗ nằm ườn cả ra mà tán dóc:
– No quá, con gà ngon thiệt bây! – Khang mập xoa bụng.
– Tao kết cá chiên xù hơn, chấm mắm hết sảy bà bảy! – Thằng Quý hít hà tiếp lời.
– Xui, tao bị Yên ù giựt mất cái đùi gà canh me từ trước! – Dũng xoắn bưng mặt thiểu não.
– Mà lẩu cá Vy nấu ngon nhỉ, vừa thơm vừa ngọt, mê ly! – Thằng Chiến chép miệng khen tấm tắc mà không để ý Tuấn rách đạp nó đầy ngụ ý.
– Ờ… mà sao Nam mày ăn ít thế? – Luân đội trưởng hỏi dồn.
– Tao… lúc sáng ăn ở nhà còn no! – Tôi nói bâng quơ chẳng để tâm.
Mỗi thằng Tuấn là hiểu ý, nó đập vai thằng Luân rồi lái câu chuyện sang chủ đề khác, và cuộc nói chuyện càng xôm tụ hơn khi nhóm nữ sau khi rửa chén xong đã chen vào nhập cuộc. Tán chuyện chán, cả bọn lấy bộ bài ra chuẩn bị cho cái trò sát phạt. Và tôi thì vốn dở tệ trong khoản bài bạc, thêm nữa là nhìn em Vy đang ngồi mách nước chỉ bài cho thằng Chiến mà chẳng đoái hoài gì đến tôi, thế là tôi đâm khó chịu và bỏ ra nhà sau rửa mặt.
Cầm cái gàu nước bằng nhựa, tôi vục mặt mình vào làn nước mát trong, tỉnh táo và sảng khoái hẳn ra.
– Sao bỏ ra đây thế? – Khang mập bước lại gần vỗ vai.
– Ừm… ra rửa mặt át, trưa nóng quá! – Tôi cười trừ.
– Tí nữa vòng về mày chở Vy, tranh thủ nói chuyện rồi hỏi rõ sự tình thử xem! – Thằng mập vào ngay vấn đề chính yếu, vẻ như nó hiểu cái bộ của tôi lúc này quá rồi.
– Không có gì đâu, vài bữa là bình thường ấy mà! – Tôi nói xong mà cũng tự hỏi mình liệu rằng điều mình vừa nói có đúng hay không.
Đầu giờ chiều trời mát, thằng Chiến đề nghị cả bọn dạo một vòng lên rẫy chơi, hái dừa sim uống tại chỗ cho ngon. Thế là cả bọn lục tục nối đuôi nhau đi theo thằng Chiến, men dọc theo con đường đất bị phạt ra hai bên cây cỏ làm lối đi. Càng đi sâu vào khu rẫy của nhà nó, tôi nhận ra cả đám càng đi vào vùng có nhiều cây cối um tùm hơn, khác hẳn với khung cảnh khô cằn và thưa thớt những bụi cây thấp tè khi nãy.
– Ông Chiến cầm khúc gỗ quơ tới quơ lui làm gì vậy? – Nhỏ Huyền ngạc nhiên.
– À, để đề phòng ra…..! – Khang mập chưa kịp nói hết từ “ rắn “ thì tôi đã đập vai nó.
– Gì mậy? – Thằng mập giật thót người quay lại nhìn tôi.
– Mày nói ở đây có rắn thì tụi con gái chạy về hết bây giờ! – Tôi thì thầm nói thật nhỏ.
– Ờ, quên, he he! – Nó gãi đầu cười khì.
Nhưng tôi chỉ chặn họng được thằng Khang chứ không bịt miệng được thằng Chiến, tệ hại hơn nó đã thay con rắn bằng… con khác, còn kinh khủng hơn gấp bội:
– Cầm cây để đuổi hổ, nhỡ mấy con hổ có tới thì mình cầm cây mà đập! – Thằng Chiến nói bậy mà cái mặt cứ tỉnh bơ.
Nghe đến hổ là y như rằng cả đám con gái chùn chân lại:
– Trời, vậy về đi, giờ này lên rừng gặp… hổ rồi sao? – Nhỏ Phương nói như mếu.
– Ừ… về thôi, ghê quá vậy! – Khả Vy cũng đồng tình.
– Nó đùa đấy, trên này làm gì có hổ với chả cọp, yên tâm đi! – Tôi trầm giọng nói.
– Vậy hở? Hic, tưởng thiệt chứ! – Em Vy nhìn tôi rồi quay sang đánh vô vai thằng Chiến lúc này cũng đang há hốc mồm. – Quỷ sứ, giỡn vô duyên!
Bất giác tôi thấy ngọn lửa hi vọng trong mình lại nhen nhóm lên, vừa rồi rõ ràng Vy nhìn tôi bằng ánh mắt tin tưởng như hôm nào. Vậy là có lẽ đúng như tôi nghĩ, chắc hẳn hôm giờ cả hai đứa hãy còn ngại ngần gì đó mà thôi.
Sau lúc ấy, tôi cười nhiều hơn và đã tán dóc trở lại với tụi bạn, dù rằng em Vy vẫn đang giữ khoảng cách nhất định với tôi. Không tình cảm như trước nhưng cũng không hẳn là xa lánh, cảm giác như có điều gì đó không rõ ràng và khuất tất.
Đi thêm một đoạn thì đến rừng dừa sim như lời thằng Chiến đã nói, bọn tôi thích thú nhìn những cây dừa xanh rì và không quá cao, cây nào cây nấy đầy những trái là trái.
– Phê, đi nãy giờ khát nước rồi, làm vài quả mới được! – Tuấn rách búng tay cái chóc, nói rồi nó kéo ống quần lên.
– Mày làm gì thế? – Dũng xoắn ngạc nhiên.
– Leo lên hái chứ chi! – Thằng Tuấn trả lời.
– Hề hề, tốt, để tao ở dưới hứng cho! – Thằng Dũng cười đê tiện rồi cũng vạch cái áo thun ra thành một vòng rộng.
– Coi chừng té đấy! – Bất chợt Vy đứng cạnh bên lại lên tiếng.
Nghe như vậy, tôi tự dưng nổi hứng… làm anh hùng, dẫu sao từ nhỏ tôi đã leo dừa đến mòn chân ở Phan Rang rồi, nên mấy cây dừa thấp tè ở đây chẳng là gì so với tôi. Thế nhưng tôi thì xưa nay tính sĩ diện, không muốn làm trò mèo trước mặt con gái, nếu là bình thường thì tôi đã chẳng điên mà xung phong leo lên hái dừa cho tụi ở dưới. Nhưng bây giờ tôi lại cần ánh mắt lo lắng của Vy dõi theo, cần câu nói vừa nãy khi tôi trèo lên, vậy nên… tôi cũng bắt chước thằng Tuấn, cũng leo lên trên cây.
– Ghê, thằng Nam cũng biết leo cây à? – Thằng Quý trố mắt.
– Ừm…! – Tôi gật đầu rồi bám tay vào thân dừa.
– Sao thánh không đằng vân bay lên luôn cho nhanh nhỉ? – Dũng xoắn bắt đầu giở thói cà khịa.
– Làm sao té cái oạch thì chắc ông Nam ăn dừa suốt đời, hớ hớ! – Yên ù cũng phá ra cười.
Nhưng tôi mặc kệ, vì tôi muốn được tự tay mình hái trái dừa to nhất xuống cho em Vy, lên đến ngọn cây, tôi chọn một quầy dừa có vẻ ngon nhất rồi dùng cái rựa của thằng Chiến đưa chặt ra:
– Chụp nè! – Tôi nói vọng xuống dưới.
– Để tao, thả đi! – Thằng Luân nói.
Và lúc ấy, tôi chợt nhìn thấy đằng gốc cây bên kia, Khả Vy cùng nhỏ Huyền đang ngồi tựa nhau, mỗi người mỗi trái dừa to đùng uống ngon lành. Bất giác tôi đâm ra xuôi xị chả buồn hái thêm nữa, đưa quầy dừa cho thằng Luân rồi tôi cũng tụt xuống đất.
– Ớ, hái gì ít thế? – Thằng Chiến chưng hửng.
– Ừm, tao mệt rồi! – Tôi thở hắt ra rồi ngồi phịch xuống chả buồn nói tiếp.
Dừa sim đúng là ngọt và thơm danh bất hư truyền, mát lạnh và rất thanh khiết, uống mà cứ như đang nốc… Thiệu nữ nhi hồng. Riêng tôi thì buồn đời, cầm nguyên trái to đùng mà nốc như Kiều Phong nốc rượu, chả cần quan tâm bọn bạn xung quanh cứ trố mắt ra nhìn mình như người ngoài hành tinh.
Xong bữa dừa sim cây nhà lá vườn, thằng Chiến lại dẫn cả đám về lại nhà để chuẩn bị kéo nhau vào lại thành phố, nhưng lần này nó dẫn tụi tôi đi theo đường khác, và đường này có ngang qua một con suối. Đi từ xa đã nghe tiếng róc rách và chim hót líu lo qua những tán cây xanh um, nhóm con gái nghe thế là thích thú nhảy cẫng lên mà chạy tới:
– Đẹp ghê, ở đây mà cũng có suối nữa! – Nhỏ Huyền khen nức nở.
– Chứ sao, nhà nội tui mà! – Thằng Chiến phổng mũi đáp.
– Hi hi, nước mát ghê! – Em Vy dẫm chân xuống nước, và lại.. cười toả nắng.
Tôi ngất ngây khi nhìn lại hình ảnh ấy, quá đỗi yêu kiều và quen thuộc, cứ đứng chôn chân trên bờ mà cảm khái một mình.
– Thôi 4 giờ rồi, về thôi mấy chị hai! – Thằng Luân dòm đồng hồ.
– Ừ, cũng được! – Nhỏ Phương vẻ còn luyến tiếc.
Bọn con trai tụi tôi thì từ nhỏ đã thích bay nhảy chạy chơi, thế nên mấy hòn đá lót trên con suối thành lối đi chẳng có nhằm nhò gì, phóng vài bước là đã qua đến bờ bên kia. Thế nhưng nhóm nữ lại khác, vì đá dưới suối hơi có rêu ở quanh rìa, thế nên vừa bước chân lên nghe trơn là mấy nhỏ lại la oai oái:
– Ui…trơn quá vậy…!
– Té… té bây giờ!
Bọn tôi cười xoà, rồi chẳng đứa nào bảo đứa nào, chìa tay ra thể hiện sự galang của con trai. Khang mập kéo tay nhỏ Huyền, thằng Tuấn cầm tay cho nhỏ Phương bước từng bước đi qua, riêng thằng Quý được đặc cách giúp đỡ… chị đại Yên ù. Phần tôi thì dĩ nhiên cũng chìa tay ra về phía em Vy, thế nhưng… tay tôi lại một lần nữa đưa về khoảng không, khi mà Vy chọn tay của thằng Luân và níu lấy rồi bước qua.
Tôi đờ người ra, vừa hụt hẫng vừa… xấu hổ, đang chưa biết làm sao để chữa thẹn thì Dũng xoắn nhanh trí giả vờ kêu lên:
– Em nè anh thánh, ôi… tay anh thật là ấm quá đi! – Rồi nó cầm tay tôi mà phóng vọt lên bờ.
Cả đám lăn đùng ra cười vì trò mèo của thằng Dũng, thế nhưng chỉ có mỗi tôi là gượng gạo cố cười cho có lệ, chứ đầu óc thì đã trống rỗng không thể nghĩ gì được. Suốt từ nơi con suối đến lại nhà nội thằng Chiến, tôi chỉ biết nhìn xung quanh cho đỡ ngượng, thỉnh thoảng chỉ cười trừ với những cái bá vai của thằng Dũng hay Khang mập, rồi cũng cố hóng chuyện vài câu để tỏ ra là mình vẫn tự nhiên và bình thường.
Chốc sau bọn tôi về đến nhà nội thằng Chiến, lục tục thu dọn rồi chuẩn bị về:
– Ăn chơi đã rồi, về thôi! – Thằng Luân dắt xe đạp ra giữa sân.
– Vòng đi khác, vòng về con trai chở con gái cho đỡ mệt! – Khang mập vừa nói vừa nháy mắt với nhỏ Huyền cười tủm tỉm.
– Ừ được đó, hớ hớ! – Chị đại Yên ù nghe thế thì khoái chí ra phết.
Khang mập đèo nhỏ Huyền, thằng Luân chở nhỏ Phương, và chả biết xui xẻo quái gì mà thằng Quý lại phải chở Yên ù, nom mặt nó chảy dài ra đến tội. Thằng Tuấn nhanh nhảu phốc lên xe Dũng xoắn, vậy là chỉ còn lại Vy, tôi và thằng Chiến.
Và bỗng chốc không khí chợt im lặng đi một cách bất ngờ, vì trước mặt ai cũng đã tự phân cặp, mỗi tôi, Vy và thằng Chiến là còn bị lẻ.
– Nhanh lên, chờ gì nữa trời? – Nhỏ Phương sốt ruột.
– Vy? – Nhỏ Huyền tròn mắt ngạc nhiên.
Tôi ghét cái không khí này, rất rất ghét, bởi vì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, ai nấy cũng nhìn vào tôi. Chỉ vì Khả Vy lặng thinh bước đến xe thằng Chiến trước ánh mắt sững sờ của thằng này:
– Hì, chở Vy nha!
– À… ừ..! – Thằng Chiến bối rối đáp, đưa mắt nhìn tôi như chờ đợi.
Tôi phải nói gì đây? Hét lên rằng tôi đã làm gì à? Hét lên rằng tại sao lại như vậy ư?
Không, tôi không thể làm thế, tác phong của một thằng con trai ưa tình cảm hình thức và làm theo khuôn mẫu, từ nhỏ đã biết rằng dù gì cũng phải bình tĩnh mà xử sự!
Khả Vy nhìn bâng quơ đi hướng khác, mọi người nhìn vào tôi…, và tôi thở hắt ra, cố lấy vẻ tự nhiên, ngàn vạn lần cố thốt ra một câu nói hoàn toàn vô nghĩa:
– Ừ…cảm thấy mình không…chở được… ừm, về thôi!
Và tôi thẫn thờ đạp đi, ngang qua thằng Chiến, cố với lại đưa ánh mắt vô hồn nhìn nó:
– Chạy cẩn thận nha mậy!
Rồi tôi nhấc pêđan, đưa guồng chân nặng nề chạy lên phía trước, buổi chiều tà nơi phố núi bỗng chốc trở nên xám xịt và u ám hệt như tâm trạng của tôi lúc này vậy, thênh thang và trống rỗng!