Tôi tỉnh cả ngủ, lúng búng gật đầu lia lịa:
– À…ừ….N nè!
– N đang bận gì à? Mình có phiền không? – Tiểu Mai dè dặt hỏi.
– Không, đâu có…ờ, đang ngủ ấy mà! – Tôi nói như máy.
– Giờ này mà còn ngủ hở? – Nàng sửng sốt.
– Ừ….sớm mà! – Tôi ngơ ngác đáp.
– 10 giờ sáng rồi còn sớm gì nữa? – Giọng nàng nghe như đang phì cười.
– Ớ….gì kì vậy…! – Tôi nhìn đồng hồ rồi giật thót người – Trời đất quỷ thần ơi, bữa nay ngủ dữ thiệt!
– Hi hi! – Có thể mường tượng ra được Tiểu Mai đang khúc khích cười ở bên kia đầu dây.
– Tại…tối qua thức khuya quá nên giờ dậy trễ ấy mà!
– Ừa, hì!
– Mà giờ ở Nhật là mấy giờ rồi nhỉ?
– Sắp 12 giờ trưa đó N!
– Vậy là…sớm hơn Việt Nam 2 tiếng à?
– Ừm, xứ sở mặt trời mọc mà!
– Ra thế!
– …………..!
– ………!
– …………..!
Vẫn như mọi khi, vài giây yên lặng trôi qua.
– Ừm, Tiểu Mai nghỉ hè vui không? – Tôi húng hắng bắt chuyện.
– Cũng….cũng vui lắm, hi! – Nàng thoáng ngập ngừng đáp.
– Về nước có đi đâu chơi không?
– Cũng chưa, hôm giờ toàn ở nhà thôi, tuần sau mới dự định đi Kyoto và Hokkaido!
– Ừ….mọi người trong nhà khoẻ chứ nhỉ? Bác trai có về không?
– Vẫn khoẻ, ba mình thì lại đi nữa rồi!
– Ừm…về nhà thấy thế nào? N mà mỗi lần đi xa, về lại Phan Thiết thấy là lạ gì đâu!
– ………!- Sao thế? – Tôi ngạc nhiên vì Tiểu Mai đột nhiên im lặng.
– Mình…cũng muốn về lắm! – Nàng đáp.
– Hở? – Tôi sửng sốt.
– Nhớ….nhớ biển Đồi Dương lắm….! – Giọng nàng đột nhiên nghèn nghẹn.
– Ơ này, làm sao đấy? – Tôi đâm hoảng.
– ……..! – Đầu dây bên kia lặng im.
– Tiểu Mai, sao thế? – Tôi gọi theo.
– Mình…không sao! – Nàng khẽ đáp, nghe như nấc lên.
– Rõ là có sao!
– …..!
– ……!
– ………….!
Tôi gần như quíu lên, chả hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà tự dưng đang nói chuyện ngon lành thì Tiểu Mai lại giống như đang khóc nấc. Mà trên đời thì tôi sợ nhất là nước mắt con gái, cứ hễ nhìn thấy là đần mặt ra như ông phỗng, lần này cũng vậy, dù chẳng biết Tiểu Mai có đang khóc hay không, nhưng tôi vẫn đầu óc rối bời, cố tìm cách nói chuyện.
– A…..thằng L ấy, nó có bạn gái rồi đó! – Tôi nói như reo lên.
– ….Hở? – Tiểu Mai ngạc nhiên.
– À không, chỉ là sắp có thôi, Mai nhớ bà chị bí thư bên 11A1 không?
– Ừ, nhớ!
– Ờ, nó đang tán chị đó đấy, sáng nào đá bóng nó cũng kèm sát chị này!
– Vậy hở? Dạn quá vậy!
– Chứ sao, anh khùng mà, nó chì lắm, bị bà chị bỏ chạy như chạy giặc, thế mà vẫn lù đù vác mặt theo mới ghê!
– Hi hi, mà sáng nào lớp mình cũng chơi bóng hết à?
– Ừ, thật ra chỉ có vài đứa thôi, là do………
Tôi thở phào nhẹ nhõm, và bắt đầu vung tay huyên thuyên, thao thao bất tuyệt về những chuyện vui của những ngày hè hôm giờ, từ vụ tôi chạy bộ bị chó rượt, thằng C hay lụm được tiền, đến chuyện tôi đánh cầu lông ném luôn cả vợt, hay sút bóng vỡ cửa kính phòng tin học.
– Ghê, N vẫn còn sút bóng à? – Tiểu Mai xuýt xoa.
– Ừ, tự dưng nổi hứng, hic! – Tôi lắc đầu cười khổ.
– Thôi đừng có sút nữa, nhà trường phạt đó, đợi mình mua cả đống bóng đèn về rồi treo lên trụ cổng, cho N sút ha? – Nàng lém lỉnh gợi ý.
– Bậy….chọc quê nữa! – Tôi giật thót người nhớ lại cú sút “ huyền thoại “ hôm nào, và nay đã thành dĩ vãng được nhắc lại.
Vậy là hai đứa tôi đã vui vẻ nói chuyện một cách tự nhiên trở lại, mà chủ yếu là tôi nói và Tiểu Mai nghe, tôi thì cứ tuôn một tràng các tình huống chết cười những ngày qua, nàng thì cứ gọi là khúc khích cười suốt với tài tấu hài của tôi.
– Vậy hở? Hi!
– Ôi….N dại quá, nhỡ bị nó cắn rồi làm sao!
– Hì hì, ông K làm gì mà sợ H dữ vậy!
– Bày cho nè, ông T lúc suy nghĩ hay bị giật mình lắm đó, N hù là ổng sợ chạy luôn, ih hi hi!
Chương trình “ Tán chuyện mùa hè “ lên đến cao trào, tôi hứng chí ôm luôn cái điện thoại phốc lên ghế salon nằm, kể tất tần tật những gì xảy ra vừa qua, và tất nhiên là không nhắc gì đến những chuyện giữa tôi cùng Khả Vy. Ban đầu Tiểu Mai chỉ nghe và ừ hử, nhưng lúc sau nàng lại phụ hoạ theo, thế là tôi được nước làm tới, bắt đầu quay trở về bản tính tếu táo, tức là…bắt đầu nói càn, và không ít lần bị Tiểu Mai kê tủ đứng vô miệng.
– Thấy ghê chưa? Bữa nay N biết chiên trứng rồi đó, đập cái độp, chiên cái xèo, ăn cái roẹt!
– Nhưng….trứng chiên thì làm gì có khoai tây???
– À…ừ….có chứ, đổi vị ấy mà, ngon, cũng ngon!
Vài phút sau, tôi lại đần mặt ra vì nói hớ.
– Trứng cá hồi thì ngon nổi tiếng rồi, xanh xanh đỏ đỏ nhìn thích mê!
– Ơ…trứng cá hồi màu cam mà N, làm gì có màu xanh???
– À….ăn với mù tạt ấy…nó dính màu xanh. Mà…mù tạt ăn ngon ha, chua chua cay cay, chấm với bò khô là nhất!
– N chưa ăn mù tạt bao giờ rồi!
– Sao biết? Vừa….vừa ăn hôm qua mà!
– Mù tạt đâu có chua, còn về độ cay thì phải gọi là siêu cay kìa, hăng lên đến mũi đấy!
– À…ờ…thế à!!
Chốc sau, tôi lại tiếp tục tự phỉ phui cái mồm mình.
– Nhật Bản đẹp nhất là hoa anh đào rồi, nhìn trong gió rơi rụng lả tả khoái ghê đó, đứng giữa đó cầm Katana múa chiêu Seppuku thì y hệt Samurai luôn! – Tôi chém gió, tự tưởng tượng mình là một võ sĩ đạo thứ thiệt.
– Chiêu gì? – Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi lại.
– Thì…Seppuku chứ chiêu gì, kiếm…kiếm pháp cổ xưa của môn phái nào đó, quên tên rồi, à đúng rồi, của phái Harakiri! – Tôi chột dạ trả lời, nhớ đến cái từ Seppuku có liên quan đến kiếm Nhật mà đã từng đọc ở đâu rồi, mà dính dáng đến kiếm thì thể nào lại chẳng là kiếm pháp.
– Ôi…Seppuku là nghi thức mổ bụng tự sát của Samurai đó, N thực sự là muốn vậy hở? – Nàng thở dài nói.
– Ớ….mổ…mổ…bụng….á….? – Tôi sững người, há hốc mồm thốt lên.
– Ừm….! – Nàng đáp.
May mà đang nói chuyện bằng điện thoại, chứ nếu không thì nãy giờ tôi đến chết vì bách nhục rồi, đúng là cái miệng hại cái thân mà. Tôi đoan chắc rằng Tiểu Mai nãy giờ thể nào cũng ôm bụng cười vì mớ phát kiến tào lao tào đế của tôi. Vì cứ sau mỗi lần tôi bị hớ, thì đầu dây bên kia lại im lặng, nhưng có lần tôi cố vểnh tai lên nghe thì rõ là giọng Tiểu Mai đang khúc khích cười, nhỏ xíu mà vẫn đủ nghe được, chắc nàng đang bịt ống nghe đây mà!
Thế là tôi hết ham nói khoác nữa, mà chuyển sang dè dặt hơn, đổi chủ đề nói về…tình hình thế giới. Nhưng khốn nạn cái thân, dù chuyển sang đề tài nào tôi cũng luôn đần mặt ra vì nói hớ, mà trong khi bình thường ngày nào tôi cũng đọc báo, nắm rõ tin tức trong lòng bàn tay, lại còn ngốn cả đống sách từ khoa học đến tâm linh. Ấy thế mà cứ hễ nói chuyện với Tiểu Mai là tôi lại đâm ra lảm nhảm, vì hứng khởi nhất thời mà danh dự đổ sụp cái ào như nước vỡ đê.
– Ngày nào Israel với Palestin cũng đánh nhau ì xèo, phải N thì ôm súng chống tăng ra nã cho tụi nó mấy phát giành lấy hoà bình rồi! – Tôi nói bố láo.
– Nhưng….Israel vừa rút quân khỏi vùng bờ tây sông Jordan và dải Gaza rồi mà N??? – Tiểu Mai vẻ như vẫn thích chơi quê tôi lắm.
– Ớ….thế à….? Sao….sao thấy hai thằng đó vẫn đang hăng máu lắm mà? – Tôi ngớ cả người, mặt méo xẹo rủa thầm trí nhớ của mình.
– Thì tin tức nói vậy, mình cũng không rõ nữa, hì! – Nàng nói xong rồi lại phì cười.
Như vậy đấy, sáng ngày hôm đó hai đứa chúng tôi dù cách nhau gần 3600km nhưng vẫn nói chuyện và cười đùa vui vẻ với nhau như thuở nào. Những câu chuyện tếu táo của tôi, những lần cười khúc khích của Tiểu Mai đã xoá đi khoảng cách địa lí xa vợi, xoá đi những khoảng cách trong tim của những ngày giá lạnh vừa qua giữa hai đứa.
Những ngày mưa mùa hè, giờ đã trở nên ấm áp hơn rồi!