Những ngày hè sau đó vẫn cứ tiếp diễn đều đều như vậy, sáng chạy bộ, trưa nằm lăn lộn đọc sách, chiều trơ mắt ra nhìn mưa, và tối thì đi vòng vòng trong nhà đợi đến 10h45 để cùng ông anh xem phim “ Thất kiếm “.
Tôi cứ tẩn ngần tần ngần mãi, vì lúc xem phim, tôi cực kì thích hình ảnh nhân vật nữ quận chúa Nạp Lan Minh Tuệ, nhìn nàng ta độc bước trong sa mạc sau khi bị ông cha Tú Cáp hắt hủi, từ đằng sau tôi trông hệt như em Vy, cũng tóc dài và gương mặt bầu bĩnh. Thế là tôi lại càng thêm nhớ Vy hơn nữa, những buổi sáng ngồi ở bãi biển, tôi cứ mường tượng ra nắm cát trên tay mình là cát…sa mạc, và từ đằng xa Vy sẽ nhẹ nhàng bước đến, nở nụ cười toả nắng cùng vầng dương đang ló dạng.
Và mơ thì cũng chỉ là mơ, ngày nào tôi cũng thất thểu quay về, lắm lúc tủi thân pha lẫn bực dọc, tôi đồ rằng con chó hôm nào mà lảng vảng ở đây thì tôi cũng đá nó văng xoáy luôn chứ ở đó mà sủa bậy. Mà tôi thì cực kì ghét cái câu “ Chó sủa là chó không cắn “, bởi vì nó bố láo quá thể.
Nguyên do là hồi nhỏ, khi đại lý nước ngọt gần nhà vừa đổi chủ, thì người chủ mới có nuôi một con chó Nhật, lông trắng và hay lon ton chạy quanh quẩn trong nhà. Tôi thì hay sang đó mua nước ngọt về uống, ngày nọ tôi cũng xách 2 cái vỏ chai rỗng qua để đổi 2 chai 7up mới.
Vừa bước vào nhà thì con chó lồng lên và sủa ăng ẳng, tôi giật mình nép sang bên ra chiều uý kị:
– Không sao đâu con, cứ vào đi, nó không cắn đâu! – Người chủ cười nói, vẫy tay bảo tôi vào.
– Gấu…gấu….ẳng…..! – Con chó vẫn tiếp tục ra oai.
Tôi đánh bạo bước ngang qua nó, quả là không cắn thật, thở phào nhẹ nhõm đặt 2 cái vỏ chai xuống két nhựa.
– Thấy nó sủa dữ quá, con cũng ớn!
– Ừm, chó sủa là chó không cắn mà!
Tôi nhe răng cười phụ hoạ theo bà chủ, vừa xách hai chai nước lên vừa nghĩ thầm trong bụng:
– “ Nuôi chó canh trộm mà nó không cắn thì nuôi làm quái gì chẳng biết! “
Cầu được ước thấy, hình như con chó Nhật thấy tôi cầm hai chai nước bước ra khỏi nhà nên tưởng tôi là trộm, và nó phóng tới….ngoạm một phát ngay bắp vế, tôi quẳng luôn 2 chai nước la lên đau thấy mấy ông trời.
Sau vụ đó, tôi đâm ra sợ chó, chả phải vì vết cắn của nó, mà vì 7 mũi tiêm ngừa bệnh dại, cứ 1 tuần ăn 1 mũi đau điếng vào tay, đã vậy lại còn bị ông anh chọc thối đầu cả ngày.
– Có mỗi con chó nhỏ cũng xoắn cả lên, chú mày thật là….chậc, chết nhát! – Rồi ổng phá ra cười hả hê lắm.
Tôi sầm mặt làu bàu trong bụng, cầu cho ổng cũng bị chó cắn một lần cho biết sợ. Và cái sự đời, cầu cho trúng số hay lượm tiền thì nó chẳng được, mà cầu cái gì xui xẻo thì cứ y như rằng toại nguyện ngay lập tức.
Tháng sau, đến lượt ông anh tôi bị chó cắn.
Đầu đuôi là do một bữa hai thằng tôi đi bộ ra nhà sách kiếm mấy quyển Toán nâng cao về luyện, lúc về ngang qua một tiệm vải, tôi thấy con chó trong nhà đó tự dưng sủa lên inh ỏi. Thế là theo phản xạ của nỗi sợ lần trước, tôi vội lách ra đổi vị trí với ông anh, con chó thấy động, bèn nhảy cẫng lên và….táp ngay mông ông anh tôi một nhát thủng cả quần jean.
Bữa đó tôi về nhà, đầu tiên là ăn mấy cái cốc muốn bẹp đầu của ông anh, và sau là ăn một trận mắng tơi tả của mẹ, rồi một ngày sau ăn vài cây roi mây của ba, kể từ đó tôi đã ghét lại càng thêm ghét chó hơn, chuyển qua thích mèo. Cái giống tiểu hổ này nhìn vừa dễ thương lại vừa thông minh, tôi khoái gì đâu.
Tạm lược qua cái vụ chó mèo, quay trở lại những ngày cấm túc chán ngán, sáng ngày cấm túc thứ 7, tôi như thường lệ xỏ giày vào và chạy bộ dọc đường biển. Đang giữ nhịp thở đều đặn thì tôi nghe có tiếng chân thình thịch sau lưng rất chi là gấp gáp.
– “ Éc, cướp rượt à? “ – Nghĩ bụng thế, tôi lại càng tăng tốc nhanh hơn nữa, mới được nửa đoạn đường đã chuyển qua chạy nước rút, tôi phi như con ngựa rọc của thành Rome.
– Ế ế, …..N….tao nè…..N…..ế….! – Cái giọng này quen lắm, tôi quay đầu lại.
Hoá ra là thằng C, nó đang hộc tốc chạy theo phía sau, mặt mũi xanh như tàu lá chuối.
– Ơ, người anh em! – Lâu ngày gặp lại, tự dưng tôi thấy thằng này sao mà thân thương quá đỗi, dừng lại tay bắt mặt mừng, vỗ vai tới tấp.
– Mày…chạy gì…nhanh thế? – Nó quệt mồ hôi thở hổn hển.
– Thì chạy tập thể dục, sao, dạo này sao? – Tôi hỏi dồn.
– Bình thường….hộc…! – Nó ngừng lại vài giây để lấy hơi rồi mới nói tiếp – Sáng nào mày cũng chạy dưới đây à?
– Ờ, cũng được 1 tuần rồi, còn mày? – Tôi gật đầu đáp.
– Hơ, sáng nào tao cũng chạy dưới đây mà, sao không thấy mày? – Nó sửng sốt.
– Tao cũng có thấy mày đâu, mà chạy xong mày nghỉ ở đâu? – Tôi thắc mắc.
– Tao chạy ra biển Hưng Chánh luôn, xong mới vòng về nhà! – Nó trả lời.
– Chậc, tao chạy xuống Đồi Dương là ngồi nghỉ rồi, mày chạy gì mà khiếp thế! – Tôi ngạc nhiên.
Thật vậy, từ nhà tôi chạy xuống Đồi Dương đã gọi là khá xa, trong khi thằng này lại chạy xuống tuốt luôn Hưng Chánh, đúng là sức nó bền thật, hèn gì nhìn đô con khiếp.
– Thì nhà tao cách Đồi Dương đâu có xa, chạy ra đó không lẽ nghỉ? – Thằng C nhún vai.
– Ờ ha, tao quên mất! – Tôi ngớ người, quên mất là nhà thằng C gần nhà Tiểu Mai, ở ngay đoạn đường TQ, mà đường này thì không cách bãi Đồi Dương là bao.
– Thế giờ sao? Chạy tiếp không? – Nó nhìn tôi.
– Thôi khỏi, xuống biển ngồi tán dóc chơi! – Tôi khoát tay đáp.
Cảm giác lâu ngày gặp lại bạn cũ thực là thống khoái, tôi chả ham chạy chọt gì nữa, xuống bãi cát hai thằng ngồi tán chuyện trên trời dưới biển.
– Con nhỏ kia xinh quá mậy! – Tôi chỉ trỏ vào cô bé đang mặc áo pull quần thể thao, mặt xinh dáng chuẩn đang chơi cầu lông với một đứa bạn khác nữa.
– Ừm, mày địa nhanh thiệt, mà vẫn còn chưa bằng Vy với Trúc Mai lớp mình! – Thằng C trề môi chê õng chê ẹo.
– Ghê, mày nhắm cua được con nhỏ đó không mà chê? – Tôi trố mắt.
– Mày khỏi cần khích, tao tái gái cũng xịn lắm chứ chẳng phải đùa đâu! – Nói rồi nó đứng phắt dậy, bước tới chỗ cô bé.
Tôi lấy làm thắc mắc sao mà hôm nay thằng này dạn dĩ quá cỡ thợ mộc, bình thường trong lớp nó cứ lù đà lù đù chẳng dám nói chuyện với mấy đứa con gái kế bên chứ đừng nói là đi tán gái, thế mà giờ này bộ tịch của nó lại hùng hổ quá xá.
Chưa kịp thán phục thằng C thêm giây phút nào thì tôi đã ngớ người ra nhìn nó ỉu xìu quay về, khi chỉ mới bắt chuyện với cô bé kia chưa đầy 5 giây, và nhỏ này sau khi trao ánh nhìn hậm hực cho thằng C thì cũng quầy quả thu dọn cầu vợt rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
– Mày làm sao mà con nhỏ chạy làng mất tiêu rồi? – Tôi đần mặt ra hỏi.
– Thì tao…làm quen nó, ai dè….nó chảnh quá! – Thằng C rầu rĩ.
– Mày làm quen sao?
– Thì tao….hỏi giờ nó!
– Là sao?
– Tao tới hỏi nó mấy giờ rồi, nó bảo là 6h30!
– Sao nữa?
– Rồi tao hỏi tiếp, 6h30 sáng hay 6h30 tối?
– Ớ…!!
– Nó nhìn tao rồi nói cha già bị khùng, xong bỏ đi luôn!
Khỏi phải nói, tôi phá lăn ra cười sằng sặc, cười như điên dại trước cách làm quen con gái tự cổ chí kim mới có một không hai như thằng này.
– Nhỏ đó chưa cầm cái vợt táng vô đầu mày là may rồi, ha ha! – Tôi vỗ vai an ủi nó mà cứ ngoác miệng ra cười muốn sái quai hàm.
– Dẹp mày đi! – Nó quạu quọ.
– Thôi, tụi mình chạy bộ luyện công, quan tâm làm gì chuyện nữ nhi thường tình, hề hề!
– Ờ, thế mà có thằng xuống đến đây là ngắm gái, tao méc Vy nghe con!
– Cho mày méc, bữa giờ em nó cũng có đoái hoài gì đến tao đâu!
Thấy cái mặt tôi rầu rĩ nom đến tội, thằng C tò mò gặng hỏi, một hồi sau tôi cũng kể cho nó nghe cái án cấm túc và cái hẹn 15 ngày sau hai đứa tôi mới gặp được nhau hệt như Ngưu Lang Chức Nữ, chỉ khác là hàng thật thì 1 năm mới gặp, còn tôi với em Vy thì nửa tháng.
– Thôi, tinh thần thể dục thể thao muôn năm, bọn con gái không hiểu được đâu! – Nó nói đỡ.
– Ờ, thì vậy! – Tôi thở dài ngao ngán.
– Giờ về, mai chạy tiếp! – Nó đứng dậy.
– Ok, để tao về rủ thêm thằng mập cho vui! – Tôi gật đầu.
Thế là ít ra tôi cũng thấy đời tươi sáng lên chút đỉnh, khi mà cuối cùng cũng gặp được một thằng trong đám bạn thân chí cốt, âu cũng gọi là đỡ nhớ trường nhớ lớp. Nhưng tôi chẳng vui được lâu, khi mà chập tối gọi sang K mập thì được mẹ nó cho biết là thằng này đã vào thành phố chơi, tuần sau mới về. Tôi ôm sầu cúp máy, ngớ người hiểu ra hèn gì hôm giờ không thấy thằng này gọi sang rủ đi net như mọi khi.
– “ Thây kệ, từ từ rồi rủ lại cả đám cũng được! “
Tôi tặc lưỡi nhủ thầm rồi tót xuống nhà dưới xem Sở Chiêu Nam múa Du Long kiếm bá đạo, nhắc ghế ngồi cạnh ông anh đang ngồi chồm hổm hóng phim, và đau khổ khi bị túm đầu bắt làm 2 ly đá cho bữa Sting cuối ngày