Tôi nhấc xe lên lề đường và lững thững dắt bộ đi về phía Đài truyền hình, nhận rõ Tiểu Mai đang ôm đôi vai xuýt xoa đứng dưới mái hiên nhỏ bé hôm nào.
Đến trước hiên, tôi gạt tó xe chống xuống, giật phăng áo mưa ra khỏi người và đưa tay chìa nó về phía trước mặt Tiểu Mai cũng đang ướt sũng, rồi gồng cứng người hít một hơi thật sâu, đứng giữa màn mưa gào lên:
– CÓ ĐÁNG KHÔNG?!!!!!!!!
Tôi mặc kệ mưa đang trút xuống cả thân người, trừng mắt nhìn Tiểu Mai đang sững sờ nhìn tôi hoảng hốt.
Dưới cơn mưa dày đặc có hai con người, một trong mái hiên đang sững người buông thõng tay bất động, và một đang ở ngoài tay chìa ra chiếc áo mưa màu thiên thanh giờ đã lấm lem những nước và bùn đất. Cả hai chỉ ngăn cách bởi làn mưa đang thi nhau nhỏ giọt từ mái hiên trên đầu, mỏng manh và lung linh như những tấm rèm che kết bằng những hạt đá trong suốt thành nhiều sợi mảnh.
Tôi từ nhỏ đến lớn rất ít khi nổi giận, phải nói là rất hiếm, vì căn bản tính tôi vui vẻ và tếu táo chẳng phải cộc cằn gì, nhưng một khi đã nổi sùng lên rồi thì mắt tôi đỏ ngầu lên chỉ nhìn đăm đăm vào kẻ gây hoạ, xung quanh 2 bên trắng nhờ đi chỉ còn thấy mỗi “ kẻ thù “ trong đó, và tính đến lúc này thì tôi chỉ giận điên lên đúng một lần duy nhất, tình tiết này tôi sẽ viết về nó sau.
Lúc này, tôi lắc tay cầm áo mưa, đưa mục quang nhìn thẳng vào Tiểu Mai, gằn giọng:
– Có đáng chút nào không?!!!!
Không rõ đêm tối mịt mùng và cả mưa trắng xoá ầm ầm thế này, Tiểu Mai có thấy mắt tôi đang hệt như hồi bị sốt không, chỉ thấy nàng vô thức lắc đầu ngắt từng quãng, tựa hẳn vào tường mà hai chân gần như khuỵa xuống, đôi bàn tay đưa lên khuôn mặt thảng thốt.
Đừng có giận người con gái mà bạn yêu, cố nguôi giận mà hãy hít thở sâu và bình tĩnh lại, thử nhìn cô ấy lúc đó xem, đôi khi nàng sợ sệt mà lại trông dễ thương lắm đấy!
Chẳng biết là do mưa lạnh xối vào cái đầu đang hoả khí bừng bừng của tôi làm cho nó nguội đi, hay là do thấy Tiểu Mai đã gần như sợ sệt, mà tôi quên hết cả giận, hoặc cũng có thể cơn giận đã trôi theo tiếng gào to khi nãy ra ngoài.
Tôi bỏ tay xuống, cầm áo mưa bước vào trong mái hiên mà giũ phần phật, Tiểu Mai vội lùi vào góc, tay run run cứ miết chặt vào nhau.
Tôi đưa tay vuốt liên hồi lên mặt và đầu tóc, rồi phủi hờ áo quần cho nước mưa ra được chút nào hay chút đó, nhưng hầu như chỉ là làm cho có lệ, vì tôi cảm nhận cái áo sơ-mi và quần jean giờ nặng như chì bám sát vào người.
Cũng như lúc trước, mái hiên nhỏ bé không đủ che hết, mưa chỉ cần theo gió đúng hướng là tạt thẳng vào trong, tôi rùng mình khi nghĩ đến lúc đó.
Tôi đưa mắt nhìn sang Tiểu Mai, tuy là không đến nỗi như tôi nhưng nàng cũng ướt sũng, đưa mắt sợ sệt nhìn tôi rồi lại nhìn xuống dưới, hai bàn tay lại đan vào nhau như những lúc nàng bối rối chẳng biết phải làm gì.
– Có ướt nhiều không? – Tôi thở hắt ra.
– K…không…không đâu N! – Nàng giật mình lắp bắp nói, lúc lắc mái đầu liên tục.
– Chèm nhẹp thế kia mà còn bảo là không! – Tôi tặc lưỡi.
– Mình không sao, nhưng N…..kìa….! – Tiểu Mai cắn môi ái ngại.
– Chả sao, ướt chút thôi! – Tôi nhún vai đáp, cố ra vẻ tỉnh bơ, dù rằng đang run bần bật trong bụng và cả người, răng va lập cập vào nhau vì lạnh.
Rồi tôi vắt ngang áo mưa qua xe đạp Tiểu Mai, kéo nó vào trong để tránh mưa làm ướt thêm. Ngước mắt nhìn trời mưa xối xả, lắc đầu thở dài ngao ngán vì mưa lúc nào không mưa, lại nhè ngay đúng buổi liên hoan, đúng ngay lúc cao trào chuyển sang tăng 2 thì lại dính, lại…..
– Để lại áo mưa làm gì vậy?
– Để….thì….để N khỏi bị ướt, mình thấy trời sắp mưa!
– Ừm, và giờ cả hai đứa ướt hết!
– ………….!
Mưa cứ rào rào từng đợt, qua ánh đèn vàng từ trên trụ cao hắt xuống, tôi thấy gió lúc thì thổi mưa qua trái, lúc thì thổi qua phải, cứ loạn cả lên.
– N….không đi tiếp với mấy bạn à?
– Đi sao không, chút tạnh mưa đi ngay bây giờ đây, mưa kiểu này nhằm nhò gì!
Và cái chân lí “ Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra! “ lại xuất hiện, vẻ như lần này ông trời cũng lại nghe tôi nói thách, nên ưa càng to hơn và dày đặc hơn, đến nỗi lúc này nhìn ra ngoài, tôi đồ rằng dám để tờ giấy ra thì nó sẽ bị những giọt nước to đùng kia đục thủng lỗ chỗ như tổ ong là cái chắc.
Tôi đần mặt ra nhìn mưa đang to hơn sau câu nói gan cóc tía khi nãy, và tỉnh cả người khi gió thốc ngược vào, đưa mưa tát nước vào cả hai đứa, cái mái hiên ngắn ngủn không đủ che chắn. Vội lấy lại cái áo mưa, tôi chìa sang cho Tiểu Mai:
– Khoác vào đi, ướt thêm bây giờ!
– N cũng ướt mà, mình không mặc đâu! – Nàng lắc đầu.
– Ơ…áo mưa của Tiểu Mai mà? – Tôi ngớ người.
– Nhưng mình để lại cho N rồi! – Nàng cương quyết.
– Trời, vậy thì….khoác chung! – Tôi thở hắt ra.
Nói là làm, tôi ngồi bệt xuống đất, đưa tay nâng cái áo mưa lên trên:
– Ngồi xuống, làm y vầy nè! – Tôi nhìn sang Tiểu Mai đang tròn mắt ngạc nhiên.
Và rồi nàng cũng vội ngồi cạnh bên, tay nắm vạt áo mưa và cũng nâng lên giống tôi, hai đứa mỗi đứa một tay nắm hai góc trái phải kéo ra, làm thành một cái mái che nhỏ nữa, ngớ ngẩn hi vọng rằng nó sẽ….lọc được phần nào nước mưa từ trên mái hiên trút xuống.
Nhưng tôi đã lầm to, cứ mỗi lần gió tạt vào là hai đứa lãnh đủ, đã ướt nay lại còn ướt hơn, mà tay thì cứ đưa lên hoài thì cũng đến lúc mỏi, đổi tay một hồi thì vai đã mỏi nhừ. Tôi còn mỏi thì huống hồ gì Tiểu Mai, nhìn sang đã thấy nàng nắm hai tay vào nhau mà cố nâng góc phải áo mưa lên.
Tôi lạnh thì không nói gì, cũng run cầm cập đấy, hai vành tai cũng đau buốt đấy, nhưng nhìn Tiểu Mai cũng ướt sũng, tóc tai rũ rượi dính bết vào nhau, bàn tay rõ là đang run lên từng hồi, thì tôi chẳng thể nào làm ngơ được nữa.
– Thả tay xuống đi Mai! – Tôi thở dài đánh thượt.
– Sao vậy? – Nàng thắc mắc.
Tôi lắc đầu không đáp, kéo áo mưa lại rồi đứng lên, choàng nó qua vai tôi và cả Tiểu Mai rồi kéo lại vòng qua phía trước.
– Ừm…ngồi sát vào, che không hết đâu! – Tôi lúng búng đáp.
– …….! – Tiểu Mai ngại ngần ngồi sát về phía tôi.
Và lúc này thì người nàng như tựa hẳn vào tôi thật, vì cái áo mưa thì nhỏ mà lại choàng qua hết cả hai người, sau khi được tôi kéo 2 đầu lại thì đã vô tình buộc hai đứa phải ngồi thật sát vào nhau. Khỏi phải nói, hai đứa ngượng chín người, cứ quay sang nhìn về hai hướng, tôi ngắm mưa bên trái, Tiểu Mai ngắm mưa bên phải, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng quả thật là chiến luỹ tự dựng này có tác dụng ngay tức thì, tôi đã cảm thấy bớt lạnh hơn khi nãy, và Tiểu Mai cũng vậy, bằng chứng là gò má nàng đã hồng lên và tươi tỉnh hơn.
Và cái tật nhìn trộm trong vô thức nó lại hại tôi, Tiểu Mai đã bắt gặp lúc tôi vừa đưa mắt nhìn sang, vả chăng cũng đúng lúc nàng nhìn lại, thế là hai đứa lại không hẹn mà cùng quay ngoắt đi nhìn về vị trí cũ.
Ngồi nhìn mưa vẫn ào ào trước mặt, tôi chợt phì cười, như biết được, Tiểu Mai nhìn sang và ngạc nhiên hỏi:
– N cười…gì vậy?
– À, nãy vừa nói mưa sắp tạnh, mà giờ nó lại to, ừm!
– ………..!
– ……………….!
– Sao…lúc nãy N không đi tiếp với lớp?
– Thì….thì…. chạy tìm Mai chứ chi!
– Để làm chi vậy?
Nàng ngồi kế bên thỏ thẻ hỏi trong hơi thở, tôi nghe cảm giác nóng bừng đang phả vào gáy mình, chẳng biết vì sao lại nhớ đến hương thơm của buổi chiều cắm trại cùng Tiểu Mai đi bộ về lại khu trại, cứ như giờ mùi hương bí mật đó đang nhè nhẹ thoảng qua.
– Ừm…thì….đưa lại áo mưa, không thì Mai ướt sao! – Tôi lúng búng đáp.
– Hì, và giờ cả hai đứa ướt hết! – Tiểu Mai tủm tỉm nhắc lại câu nói khi nãy của tôi.
Lúc đó, tôi tưởng như mình sắp sửa thề đến nơi rằng, từ trước đến nay chưa bao giờ tôi thấy nụ cười Tiểu Mai lại đẹp như lúc này, và hơn bao giờ hết. Tôi đồ rằng, lần thứ hai mình lại thấm thía hiểu thêm thế nào là cảm giác ấm áp dưới cơn mưa giá lạnh, một cách thấu đáo và… đầy ngẩn ngơ!