Trưa thứ 2 hôm sau, tôi sang nhà Vy đón em ấy cùng lên lớp, như người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng, hai đứa tôi gương vỡ lại lành, ngày càng tình tứ hơn trước. Đứng đợi chưa được 5 phút thì Vy đã bước ra, đồng phục áo dài xinh xắn.
– Ối chà, bữa nay ra sớm thế, không bận trang điểm nữa à? – Tôi nheo mắt trêu.
– Vô duyên! – Vy bĩu môi rồi đập vai tôi – Lên lớp thôi!
– Ừm, ngồi cho vững nhé! – Tôi gật đầu.
– Thế nào gọi là ngồi vững? – Vy hấp háy mắt.
– Hờ, ôm lại chứ sao! – Tôi đáp.
– Thèm vào! – Em ấy lè lưỡi.
Vy không ôm thật, nhưng lại khẽ níu áo tôi vịn lại, cười nói tíu tít suốt cả buổi, tôi mặc sức mà vung tay chém gió trên đường tới trường.
– Vào trước đi, N cất xe đã! – Đến bãi giữ xe, tôi lững thững dắt bộ.
– Thôi, vô chung cho vui! – Vy lắc đầu.
– Bữa nay ko lấy sổ đầu bài à? – Tôi ngạc nhiên.
– Tí nữa nhờ L lấy cũng được mà! – Em ấy nhún vai đáp.
Thế là tôi đường hoàng đi cạnh Vy ngang hết qua dãy hành lang các lớp trong ánh mắt hụt hẫng và ghen tức của tụi trai làng lớp bên.
– “ Hề hề, các chú còn lâu mới đọ được với thánh 10A1 nhé “ – Tôi khoái chí nghĩ bụng.
Cũng không ngoài dự đoán, hai đứa tôi vừa bước vào lớp thì hết thảy bọn bạn bè đều ngạc nhiên quay sang nhìn và bắt đầu xì xào, nhưng chả sao, tôi gật đầu với Vy, em ấy nhoẻn miệng cười, rồi hai đứa ai về chỗ nấy.
– Tao bó tay luôn! – Thằng L ôm mặt.
– Gì thế? – Tôi cất cặp vào hộc bàn.
– Hai đứa bây khi này khi khác, thật chẳng biết đâu mà lần! – Nó tặc lưỡi nói.
– Mày nói cái gì thế? Hề hề! – Tôi khoái chí giả vờ không hiểu.
– Thật là…vừa giận nhau đó xong rồi giờ lại làm lành! – Nó khoát tay.
– Cái này gọi là không gì chia cắt, khửa khửa! – Tôi vênh mặt.
– Ê, vậy ổn không mày? – K mập quay sang thì thầm hỏi.
– Ổn gì chú? – Tôi thắc mắc.
– Thì mày…quyết định vậy luôn à? – Nó quệt mũi.
– Ừm, thì vậy! – Tôi gật đầu.
– Ờ….cũng tốt, nhưng mà hơi tội! – K mập nói giọng rầu rầu.
– Tội gì? – Tôi trơ mắt ếch nhìn nó.
– Thì….Trúc Mai chứ gì nữa, nhìn…buồn quá! – Nó nói xong rồi hất đầu lên trên.
Tôi nhìn sang Tiểu Mai đang đứng giải bài tập Anh ngữ trên bảng, nhìn nàng có vẻ tiều tuỵ đi hẳn, mái tóc dài hay điểm lên chiếc kẹp mái để hờ nay đã thay bằng đoạn dây thun đơn giản và nét cột có vẻ vội vàng, tóc mai quệt vào trán. Và đôi mắt, như vô hồn trống rỗng khi nàng quay xuống đọc bài cho cả lớp chép, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ nhưng hơi yếu ớt, tôi tưởng như có đôi khi nàng lạc hẳn giọng đi.
– Ừm….một vài ngày thì sẽ hết thôi! – Tôi nói khẽ với K mập.
– Hi vọng vậy, chứ gần thi học kỳ rồi mà cứ thế này thì…! – Thằng K thở dài ngao ngán đáp khi Tiểu Mai lại vừa ghi sai đoạn văn, từ unit 12 đang học nàng lại ghi thành đoạn của unit 10.
Biết làm sao được, tôi giờ chẳng thể nào có bất cứ hành động hay lời nói nào để có thể giúp Tiểu Mai nữa, nếu làm thế tôi sẽ lại cột mình vào tình thế phải chọn lựa giữa 2 người, và kết cục sẽ là đau khổ cả ba. Thôi thì…mong rằng sẽ có một người con trai tốt làm bạn trai của Tiểu Mai vậy, theo như lời anh Triết nói, người như nàng thì lo gì không có bạn trai chứ. Tôi thở hắt ra rồi cặm cụi ghi bài tập vào vở, không dám nhìn lên bảng cho đến khi trống đánh hết giờ truy bài 15 phút.
Mọi sự sẽ không có gì đáng nói nếu như không có chuyện tiếp theo xảy ra ở tiết thứ 4 của ngày học hôm đó, tiết Hoá lớp tôi được nghỉ tiết do thầy có việc bận đột xuất. Thế là đám thằng L bày đầu chơi trò giải toán chạy, thể lệ kiểu như người này thách đố người kia, ai thắng thì phiên trực nhật kế tiếp sẽ được người thua trực giùm. Gì chứ miễn trực nhật thì bọn học sinh tụi tôi khoái lắm, đứa nào lại chả lười, thế là trừ đi một số đứa khoái ngồi tám chuyện chứ không dám đem số phận vào đặt cược, còn lại hết thảy đều đồng ý tham gia. Thằng T bị khai trừ ra khỏi cuộc chơi vì nó là cán sự Hoá, chắc chắn trong lớp chẳng ai bì được với nó môn này, à ít ra thì….Tiểu Mai có thể ngang bằng T rách, nhưng ngặt nỗi những ngày gần đây nàng học hành khá sa sút nên mọi người hơi ái ngại. Vì thế những đứa giỏi thì chẳng buồn thách đấu với Tiểu Mai, và những đứa dở thì dĩ nhiên là không dám rồi, chẳng ai dại đi thi thố với người giỏi hơn mình. Vậy là Tiểu Mai gần như bị loại ra khỏi cuộc chơi chung với thằng T, nàng chỉ ngồi im lặng nhìn ra cửa sổ.
Thằng T sau 15 phút vắt óc thì cũng chốt lại được một đống bài Hoá và phương trình giải nhanh, cuộc chơi bắt đầu. Nhỏ Y ù xung phong lên trước, và khốn nỗi nhỏ này lại đi thách đấu với thằng C, hai đứa cho tay vào hộp thăm bóc ra 2 mảnh giấy có ghi bài toán. Thằng C méo cả mặt khi nó nhìn vào đề đã muốn tắt đài, và Y ù khoái chí dặn dò thằng C bữa sau nhớ trực dùm. Nhưng Y ù chẳng cười được bao lâu khi kế đó là nhỏ P thách ngược, ít phút sau Y ù thiểu não vì giải sai bài toán, nhỏ P thì cười toe toét khi thằng C bị Y ù cấn sang cho nhỏ này. Chỉ tội mỗi thằng C, nó bị hai chị đại A1 đá qua đá lại như món hàng, ngồi nửa cười nửa mếu.
Cuộc chơi càng về sau càng diễn ra hào hứng khi người thua người thắng loạn cả lên, chẳng đứa nào chịu nhường đứa nào, và kẻ thua thì bị cấn từa lưa giữa những người thắng với nhau, cười đau cả ruột.
Và điều đáng nói là ở đây, khi vào lượt thi của Vy, em ấy giải đúng được một bài, cười tươi khi giải xong bài trước nhỏ H, thế là K mập tức khí ko muốn để nhỏ H phải trực nhật 2 ngày liên tiếp liền xông lên giải bài. Và đau khổ làm sao khi thằng mập cũng giải sai nốt, Vy tủm tỉm cười trêu “ hai vợ chồng cùng dính nợ “, thằng K quệt mồ hôi hú thằng L lên phụ. Tôi giơ tay phản đối, thằng L là lớp phó học tập, ai cho nó trợ giúp bao giờ, thế nhưng thằng L vẻ như cũng muốn tham gia, nó chẳng ngần ngại bước lên, làm 1 nhoáng đã gỡ sạch nợ cho cặp vợ chồng quyền lực nhất 10A1, và thậm chí còn giải hơn em Vy một bài, biến em ấy thành người quét lớp thay thế.
Tôi lừ mắt cười gằn, phóng thẳng lên bảng rồi nói vọng xuống dưới lớp:
– Ê T, mày quăng 10 bài lên đây, tao với thằng L giải!
– Ghê mậy, định làm màu à! – Nó rụt cổ.
– Hờ, cứ bơi vào, bố chấp tuốt! – L đội trưởng vênh mặt.
– Ái chà, tuỳ ý hai đứa mày! – T rách gật đầu.
– Hề hề, giải cứu phu nhân à chú? – Thằng L nheo mắt cười nham hiểm.
– Ờ, vợ làm chồng chịu, hà hà! – Tôi khoát tay.
Tôi chưa hết thích thú vì em Vy cười bẻn lẽn nhìn tôi tình tứ thì đã đần mặt ra ngay sau đó, kế bên tụi thằng L nhỏ H cũng sững sốt không kém.
Vì ở dưới lớp, Tiểu Mai đột ngột đứng dậy, thu dọn sách vở rồi ôm cặp đi thẳng ra cửa lớp.
– Mình hơi mệt, về trước đây K!
– Và nàng bỏ ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
– Ơ này…không được tự ý ra về…này…Mai..! – K mập gọi với theo bất lực.
– Gì thế? – Thằng D ngơ ngác.
– Chẳng biết, chắc Mai bệnh! – Nhỏ Y ù gật gù.
– Giờ sao? – Nhỏ H quay sang hỏi K mập.
– Thì….báo bệnh chứ sao! – Thằng này lúng búng gãi đầu.
– Thôi giải bài tiếp đê thằng kia! – L đội trưởng xua tay lái chủ đề.
– Ờ, giải chứ….! – Tôi nói như máy, có điều máy bị khô dầu, khựng lại giữa chừng.
– Vậy…có ổn không? – Vy khẽ níu áo tôi hỏi nhỏ.
– Không sao đâu! – Tôi gượng cười đáp.
– Ừm…..! – Vy rời tay ra gật đầu.
Miệng nói ổn, đầu óc cũng vẫn ổn, vì kế ngay sau đó tôi cho thằng L thua sát ván khi tôi giải đúng những 9 bài toán trong có 5 phút, thằng L loay hoay lâu hơn chút mà chỉ giải được có 8 bài.
Nhưng trong lòng thì có chút bất ổn, như khơi gợi lên cảm giác trống rỗng của những hôm trước.
– “ Bỏ qua, xem như không thấy, bỏ qua nào! “
Tôi hít một hơi dài trấn tĩnh lại, tự nhủ thầm đã quyết định rồi thì phải có trách nhiệm, đừng để chuyện lại đi vào bế tắc nữa.
– “ Chỉ là thời gian thôi Tiểu Mai, thời gian sẽ làm cân bằng tất cả, làm mọi thứ trở lại như trước, như cái ngày chúng ta còn chưa gặp nhau! “