Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái – Chương 152 – Botruyen

Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Chương 152

Tôi thở dài đánh thượt, quay sang nhìn K mập:

– Rốt cuộc là tao đã làm đúng hay sai?- Sao mày hỏi tao? Đúng sai thì tự mày phải biết chứ!- Èo, tao không biết nên mới hỏi mày!- Ừm….tao thấy mày đâu cần ai phải trả lời dùm nữa, tự mày đã biết rồi!

K mập quệt mũi trầm ngâm nói, tôi lặng thinh chẳng nói gì, và hiểu ý của nó đang muốn ám chỉ điều gì.

– Nhưng mày phải có trách nhiệm với điều mày đã chọn! – K mập tiếp lời.- Là sao? – Tôi ngơ ngác.- Là mày ko có cơ hội để chọn lại lần nữa đâu! – Nó nhún vai đáp.- Ừm, thì tao cũng biết thế! – Tôi nói trống không.- Thôi, anh nể chú, tình huống đó mà còn tỉnh táo được vậy thì tao bái phục, mày chọn đúng rồi đấy! – Thằng K vỗ vai tôi nói.

Tôi biết, K mập cũng chẳng hơn gì tôi trong chuyện tình cảm, mọi thứ nó nói cũng chỉ cốt để an ủi thôi, nhưng dẫu sao có bạn bè vẫn hơn, vẫn chia sẻ được. Nói ra hết rồi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào tâm trạng đè nặng đêm qua, may phước là tôi còn có chiến hữu, còn có huynh đệ.

Và rồi tôi giật thót cả người:

– “ Vậy thì Tiểu Mai có ai bên cạnh chứ? “

Thế là tôi lại ôm mặt sầu đời đi vào lớp, nhìn thấy Tiểu Mai gấp sách vở, khoanh tay nhìn ra hàng tre trúc xanh mướt ngoài cửa sổ, tôi….chỉ ước gì mình có thể ôm chầm lấy nàng, dẫu chỉ….xác định là bạn bè.

Những cảm xúc ngày đó tôi ko thể định hình được, đến tận bây giờ khi viết những dòng này, tôi cũng chẳng thể nào lột tả được cảm xúc nội tâm giằng xé ngày đó ra làm sao cho các bạn hiểu.

Một nửa tôi muốn được ôm Tiểu Mai vào lòng, vỗ về và an ủi nàng.

Nhưng nửa còn lại, tôi chỉ muốn tránh thật xa nàng, càng xa càng tốt, để tôi không phải đối diện với một thằng N nào khác nữa, không muốn phải tự vấn mình vào buổi đêm nữa.

Tôi lững thững đi về chỗ ngồi, thở dài đau khổ, giá như thời gian có thể quay trở lại!

Vì tôi biết, trong tôi lúc này đã định hình được tình cảm với Tiểu Mai là như thế nào, hoặc giả là qua sách báo hay phim ảnh, hoặc là qua bản năng tự cảm nhận, tôi nhận thức được rằng tình cảm của tôi đối với Tiểu Mai tuyệt đối không phải là bạn bè, nhưng cũng không phải là tình cảm lứa đôi.

Tôi chỉ thích mỗi mình Vy, vậy thì cớ sao lại không nguôi nghĩ đến Tiểu Mai?

Cái gì của tôi, tôi không phủ nhận, nhưng cái gì không phải của tôi, tôi tuyệt đối không thừa nhận. Đối với tôi, nghĩ đến tình cảm trai gái là tôi thấy ngay nụ cười của Vy, tôi không chê trách được em ấy ở điểm nào cả. Nhưng Tiểu Mai lại ở một phạm trù khác mà tôi không giải thích được, chỉ đơn thuần là những tách trà đào, hay giọng nói nhỏ nhẹ mà kiên nhẫn lúc dạy đàn, lại làm cho tôi nhớ mãi khôn nguôi, và hơn hết thảy là bây giờ tôi lại cảm thấy như đã mất mát đi rất nhiều điều kể từ đêm qua.

Cảm giác muốn bù đắp ột người mà ta có tình cảm, nhưng lại bị giằng xé bởi một người khác không dễ chịu chút nào, không nghĩ đến thì thôi, nhưng đã nghĩ tới là tôi lại thấy như điên lên vì càng nghĩ càng ko có lối thoát, đến độ tôi muốn đập phá mọi thứ, tôi muốn mọi người nghĩ tôi là 1 thằng điên, muốn xung quanh biến mất, muốn đây là ngày tận thế.

Cứ thế, tôi miên man nghĩ suốt buổi, không ý thức được rằng mình đang phạm sai lầm, thầy Hoá đang nhìn tôi lom lom từ trên bục giảng.

– N, em có nghe tôi giảng bài không?

Tôi lúc này đang ước gì mình là áng mây trắng tự do tự tại lững lờ trôi trên bầu trời, chẳng phải phụ thuộc vào điều gì cả.

– Ê…thầy kêu mày kìa!- Đứng dậy mau, cái thằng này!

K mập và thằng L cúi đầu xuống mặt bàn, to nhỏ nhắc khéo, nhưng tôi nào có nghe gì đâu chứ!

– N, em đứng dậy ngay cho tôi!

Và ngay lập tức K mập thụi cho tôi một nhát thật lực vào hông, tôi ngớ người sực tỉnh, nhưng hãy còn hùng hổ lắm.

– Tổ bà mày, làm gì đấy? – Tôi quắc mắt sừng sộ, quên mất mình đang trong tiết học.- Ơ….cái thằng, thầy kêu mày kìa! – K mập nhăn mặt nói the thé.

Tôi sững người giật mình nhớ ra, và ngay phút chốc thấy ngay mình đang đứng, xung quanh đám bạn há hốc mồm nhìn phút giây hổ báo vừa rồi của tôi.

– Em có nghe tôi gọi không đấy? – Thầy cau mày nói.- Dạ…dạ có! – Tôi lắp bắp đáp.- Có sao ko đứng dậy ngay mà lại đợi bạn nhắc? – Thầy lừ mắt nhìn tôi.

Và tôi bối rối nói ra ngay câu tiếp theo như phản xạ, rồi nhận biết ngay tức khắc cái phản xạ đó là sai lầm:

– Dạ…dạ em hơi mệt trong người!

Nếu một ngày, bạn bắt gặp 2 học sinh giỏi trong lớp của mình, và hai đứa đồng loạt cùng lơ đễnh ko nghe giảng bài, và khi được gọi tên đều nói mình bị bệnh, tệ hơn đó lại là 1 nam 1 nữ, thì bạn sẽ nghĩ ra sao?

Tôi biết suy nghĩ đó như thế nào, và tôi cũng biết chúng bạn trong lớp cũng nghĩ y chang vậy, vì nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.

– “ Hai đứa này sao mà bệnh đồng loạt thế? Hay là giận nhau gì đó rồi đây? “

Chốc sau, tôi đã có tên trên bảng phong thần, trong sổ đầu bài đỏ chót tên tôi và Tiểu Mai, đều cùng một lí do là lơ đễnh trong giờ học. Và cam đoan rằng nếu người ngoài ko biết gì nhìn vô sổ, hẳn là sẽ nghĩ hai đứa tôi đang ngồi cạnh nhau.

Cả lớp nhận ra, tôi nhận ra, và Vy cũng nhận ra, tan học ra về, em ấy trầm tĩnh ngồi sau xe, tôi cảm nhận được ánh mắt dò xét từ sau lưng nhìn đến.

– Hôm nay N sao vậy?- À…có gì đâu!- Ko có gì sao lại không nghe giảng, vào sổ đầu bài kìa thấy không?- Ừm….lúc đó đang nghĩ từa lưa ấy mà!

Tôi nói trớ đi như mọi lần, và điểm yếu lại xuất hiện, vì khi nói dối tôi chẳng bao giờ nhìn thẳng, lúc nào cũng lắc đầu liên tục, và Vy hiểu điều đó.

– Xạo, nghĩ gì mà tập trung đến nỗi không nghe thầy gọi chứ?- Thì….nghĩ tào lao ấy mà, ai dè tập trung quá thôi!

Tôi khó chịu đáp, chẳng muốn bị hỏi cung lúc này chút nào, tâm trạng đã đang ko tốt rồi mà cứ liên tục bị nói xỏ vào.

– Hơ, nhưng mà nghĩ gì?- ………!

Tôi chơi bài im lặng là vàng, hi vọng mình ko nói gì thì Vy sẽ nản và chẳng hỏi gì thêm nữa. Nhưng tôi đã lầm giác quan nhạy bén thứ 6 của con gái, đó là linh cảm.

– N với Mai có chuyện gì đúng không?

Tôi sững sờ bất động, chẳng dè Vy lại hỏi thẳng như vậy, và ác nỗi là lại hỏi đúng.

– Sao đấy? Nói đi chứ!

Tôi dừng xe lại, trơ mặt ra ngay giữa đường, nhất thời chẳng biết nói sao cho phải.

Thú thật, đó là lần đầu tiên tôi muốn bỏ Vy lại giữa đường để được yên ổn 1 mình với mớ suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu, chứ chẳng muốn bị hỏi như xoáy vào não nữa!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.