Về đến nhà, tôi nhảy ngay vào bàn học tranh thủ luyện hết bài vở của ngày mai, để xong bữa cơm tối là tôi sẽ yên tâm tập guitar đến trưa mai mới thôi. Chốc sau, ăn no căng bụng rồi, tôi ôm đàn guitar xuống phòng khách ngồi, hơi hoảng vì tự dưng ông anh tôi đang ngồi xỉa răng kế bên và dòm lom lom. Thế là tôi đâm chột dạ, chuyển sang ngồi mò mẫm…cấu tạo đàn, nhìn quanh quất cả buổi chỉ mong ổng đi đâu chỗ khác để tôi chuyên tâm tập luyện, nhưng ngồi hoài vẫn thấy lão anh cứ yên vị một chỗ, vừa nhấn nhá cây tăm vừa nhìn tôi bằng ánh mắt như ý bảo “ Tập đi chứ mậy “, làm tôi thấy nhột hết chịu nổi.
– E hèm! – Tôi tằng hắng rõ to, rồi bẻ tay răng rắc, ra vẻ khởi động thật kỹ.
– Quá dữ luôn! – Ông anh tôi gật gù.
Khởi động xong xuôi đâu đó, tôi ôm đàn đúng thế chuẩn, đặt tay phải lên thùng đàn, tay trái để hờ lên cần đàn.
– Quá nghệ sĩ luôn! – Ông anh tôi tặc lưỡi.
Tôi khoái quá, lướt nhẹ tay phải rải một lượt 6 dây đàn từ trên xuống, và thế là thanh âm thánh thót từ cây Guitar hiệu Lakewood màu vàng nhạt của Tiểu Mai vang lên, nghe mê ly con chi chi.
– Quá đỉnh luôn! – Lão anh tôi vỗ đùi đánh đét một cái, tấm tắc khen.
Tôi búng tay cái chóc cười tươi rói, ngầm bảo “ Chưa đâu đại huynh, bắt đầu vào phần gay cấn nè “, thế là tôi bắt tay vào chạy ngón, hết một lượt các ngăn từ 1 đến 15 rồi lại từ 15 đến 1.
Lúc đầu thì ông anh tôi còn ngồi yên nhìn tôi chạy ngón lượt đầu tiên, chốc sau đã nhấp nha nhấp nhổm như sốt ruột đợi tôi chuyển sang chơi một bản nhạc nào đó, một hồi lại tặc lưỡi lắc đầu bước lên bàn học lục tục giở sách ra, nhưng hãy còn nghe tôi tập. Tôi bắt đầu lúng búng, nhưng biết làm thế quái gì nữa bây giờ, vì Tiểu Mai chỉ dạy tôi mới có một bữa về chạy ngón, ngoài việc chạy từ dây 6 xuống dây 1 rồi lại từ dây 1 lên dây 6 thì tôi đâu biết làm thêm gì nữa.
Thế là ông anh tôi học bài cứ học bài, tôi tập đàn cứ tập đàn, nhưng chỉ duy trì độ đâu chừng 20 phút thì ổng bắt đầu nhìn tôi lắc đầu ngao ngán, tôi thì thấy hơi run tay rồi. Thêm 10 phút nữa, ổng lật cuốn tập khác ra, tôi thì quay trở lại chạy ngón cho dây 6 sau khi đã chạy xong dây 1, thế là lão anh lại nhìn tôi toé lửa, tôi toát mồ hôi hột. Vài phút sau, tôi đang thấp thỏm chuyển sang dây 4 thì ổng đập bàn gầm lên:
– Mày có dẹp cây đàn để yên cho tao học bài không, thằng nhãiii..iiiiiiii…!!!!
Tôi khiếp vía ôm guitar phóng thẳng lên lầu, leo tọt lên sân thượng quệt mồ hôi thở dốc. Thế là dạo sau đó, tôi lại lập thêm một lời thệ nữa, hễ ông anh tôi ở nhà dưới thì tôi tập đàn ở nhà trên, ổng lên trên thì tôi mò xuống dưới, quyết tâm chưa thành tài thì chưa có chuyện một núi hai hổ, hai anh em không thể chung một vùng trời.
Tiếp diễn cả nửa tháng sau, cứ tối 3- 5- 7 tôi lại ôm đàn lò dò sang nhà Tiểu Mai học, và quả là tôi có thiên khiếu thật, tập nhanh đến bất ngờ, chỉ 2 buổi đã dạo thành thạo xong hết vòng hợp âm căn bản nhất là Am- Em- C- G, rồi tôi hứng lên đảo lộn hết bốn hợp âm này mà chơi theo thứ tự khác trước ánh mắt không giấu nổi vẻ hài lòng của Tiểu Mai. Dù những buổi sau đó phải đến méo mặt toát mồ hôi hột, mặt nhăn mày nhó đau khổ với cái hợp âm Rê thứ và Rê trưởng chỉ vì chuyển từ vòng căn bản sang các hợp âm này phải gọi là khó dàn trời, rồi lại đến Fa trưởng với Fa thăng, rồi nào thì Si trưởng Si thứ, ôi thôi đủ cả hợp âm mà lại toàn thế tay barie khó nhằn. Nhưng nhờ sư phụ Tiểu Mai hết lòng kiên nhẫn chỉ dạy và luôn kề cận động viên, thêm cả những dòng thư hóm hỉnh được nàng viết trong sổ tay, qua 2 tuần là tôi đã vững một số hợp âm, bắt đầu được nàng cho lên lớp mới, trình độ mới, mở đầu là việc chuyển sang đệm hát, mà theo lời Tiểu Mai nói là phải tập đệm hát để vững được tiết tấu cùng melody, làm nền cho sau này tập sang FingerStyle.
Và những tối 2- 4- 6 rồi cả chủ nhật, cứ xem Vy rảnh ngày nào là tôi lại sang nhà em ấy chơi, một là để giấu biến chuyện tôi sang nhà Tiểu Mai tập guitar, dù rằng đôi lúc cũng hoảng hồn vì linh cảm nhạy bén của cô nàng, khi cứ luôn một mực đinh ninh rằng tôi đang bí mật hành động gì đó. Hai là cứ mỗi lần gặp Vy, nhìn nụ cười tươi như hoa của em ấy, tôi lại có thêm động lực để tập guitar dữ dội hơn nữa, mặc cho lâu lâu em ấy lại hỏi về mấy đầu ngón tay trái bị chai của tôi, và tôi lại lúng búng chống đỡ bằng cách dóc tổ rằng…tôi chơi bóng bàn bằng tay trái nhiều nên bị chai ngón tay, hú vía là Vy không biết người chơi bóng bàn có chai tay thì chỉ chai ở phần bên trong tay chỗ tiếp xúc với ngón tay, chứ thế quái nào lại có chuyện bị chai ở đầu ngón tay được.
Ba là…..để xoá đi một cảm giác tội lỗi với Vy, khi mà tôi chợt nhận ra ở buổi học guitar thứ 3, và cảm thấy nó ngày càng tăng dần lên, rõ rệt hơn, vì tôi không tài nào phân biệt được cảm giác lúc ngồi đối diện tập Guitar với Tiểu Mai và cảm giác ngồi cạnh Vy khi dạo chơi ngoài biển, vì chỉ khi cạnh bên hai người con gái này mới là lúc tôi thấy vui nhất, có thể cười đùa một cách rất riêng mà không phải kiểu như tôi vẫn hay đấu láo với tụi K mập hay thằng L ở trên lớp.
Chẳng biết phải làm gì, tôi chỉ còn cách tự dằn lòng rằng phải quan tâm đến Vy nhiều hơn, dù chỉ là những điều nhỏ nhoi tôi có thể nghĩ ra, như làm thơ tình mà tôi vắt óc cả đêm mới có thể viết để đổi lại là những lúc Vy cười rũ rượi sau bài thơ đầu tiên, hay đỏ mặt mỉm cười lúc cầm bài thơ thứ hai mà tôi dám chắc cả đời này tôi cũng không thể nào viết lại được một bản như vậy nữa, vì cảm xúc và hứng khởi chỉ đến duy nhất một lần trong đời, hoàn cảnh chi phối, tâm tư tác động, rồi cơ duyên xảo hợp mọi thứ lại, bạn mới có thể viết được một bài thơ để tặng cho người mình thích, dẫu rằng có thể không hay, nhưng tình ý dạt dào là điều chắc chắn. Hay là chuyện những buổi đi chơi, tôi ngồi cạnh đẩy xích đu hát cho Vy nghe những bài hát mà cứ mỗi sáng dậy tôi lại lẩm bẩm, và em ấy mỉm cười hát theo dù cho bọn bạn trong lớp bảo rằng hai đứa tôi sến, tôi mặc kệ, chẳng quan tâm sĩ diện gì sất. Hoặc đơn giản hơn là chỉ vờ đưa sách vở, rồi vô tình làm rơi ra cả lô cả lốc kẹo Sugus, tôi hạnh phúc khi thấy Vy thốt lên rồi cười thật tươi.
Rồi tôi lại còn bạo gan hơn, tiến đến công cuộc đánh chiếm nhà em Vy, bằng cách chiếm lấy cảm tình của mọi người trong nhà em ấy, dù rằng ba Vy có khi không vừa lòng tôi lắm, nhưng mẹ cùng chị em ấy thì lại rất thích tôi. Táo tợn hơn, tôi còn thách đấu cờ vua với cả thằng em họ của Vy, để rồi sau đó là những buổi chiều lang thang trong nhà sách tìm tài liệu để chơi loại cờ này sau khi tôi thua tan tác liên tục mấy ván liền mặc cho thằng này than buồn ngủ che miệng ngáp vắn dài trước mặt. Rồi sau một vài ngày trắng mắt ngâm cứu, tôi hạ gục luôn thằng này từ cờ vua, cờ thú cho đến cờ tướng, nó ức lên chuyển sang rủ đá cầu trước nhà Vy, kêu gọi chị em trong nhà ra, từ người quen cho đến hàng xóm, và đó là những tối mà sau khi đánh chán chê cờ tướng với thằng nhóc em, chúng tôi lại chuyển sang đá cầu trước hiên nhà và đi ăn kem ăn chè, cười vui suốt buổi. Và tôi rất đỗi tự hào với những gì mình đang có lúc này, lần đầu tiên tôi biết thế nào là cảm giác khi quen một người khác giới, rồi quen thêm cả nhiều người liên quan đến em ấy, cứ như tôi có một gia đình thứ hai, một gia đình mới mà tôi có thể tham dự với tư cách được người con gái ấy mời vào và giới thiệu cùng mọi người.
Đó, là những tháng ngày vui nhất, mới lạ nhất trong cuộc đời học sinh của tôi, của một thằng con trai mới lớn đang tìm hiểu sự đời qua ánh nhìn, qua những lần tiếp xúc với mọi người trong gia đình Vy, dù rằng cũng có lúc tôi ma giáo rủ chị của em ấy đánh cờ tướng, và tôi cố ý chơi những nước cờ thật hóc búa chỉ để nhìn người chị xinh xắn này…lúc nhíu mày trầm tư suy nghĩ, hic, thật lòng xin lỗi chị…..!
Nhưng có một chuyện không thể phủ nhận, đó là khẩu hiệu “ Chỉ xem Tiểu Mai là bạn “ nay đã bị lung lay, và chỉ chực chờ sụp đổ bất cứ lúc nào, khi càng gần gũi với nàng, tôi lại cảm thấy một điều gì đó như ngọn lửa đã nguội lạnh từ lâu nay lại dần nhen nhóm lên trong tim. Phải chăng vì chỉ qua những nụ cười động viên nhẹ nhàng, hay những lần chạm tay rất khẽ, hay là khi tôi thích thú vì loay hoay cả buổi cũng đã thành thạo điệu Slow rock, lúc ngẩng mặt lên nhìn đã thấy Tiểu Mai cũng đổ mồ hôi cùng với tôi, những làn tóc dính bết vào trán cùng nét cười hài lòng vì thằng đệ tử này đã không phụ lòng sư phụ. Không nhiều, nhưng đủ sâu lắng, đủ để làm tôi rung động trở lại với Tiểu Mai hệt như khoảnh khắc lần đầu tiên tôi gặp nàng, dù rằng sau đó tôi có phần ngượng ngập và hơi tránh né việc nhìn thẳng vào nàng, và đôi lúc ừ hử cho qua chuyện chứ không dám bông đùa nữa. Để rồi Tiểu Mai đã nhận ra có chút gì đó khác biệt giữa hai đứa trong những buổi học gần đây, nghiêm túc hơn, nhiều khoảng lặng hơn.
Tôi buộc phải làm vậy, tôi nhất quyết phải tỏ thái độ bạn bè với Tiểu Mai, hay ít nhất là tôi tưởng mình đang hành động như những gì tôi nghĩ. Tôi không thể làm Vy buồn, không muốn em ấy tức tưởi khóc như cái lần tôi vờ say rượu nữa, một lần không, vạn lần tuyệt đối không. Vì lẽ đó, tôi đã đề nghị với Tiểu Mai rằng từ giờ, một tuần chỉ học 2 buổi, do dẫu sao tôi đã khá hơn rất nhiều, và có thể tự tập thêm ở nhà theo chỉ dẫn trong sổ tay, và mắt nàng thoáng buồn, khẽ gật đầu đồng ý.
Vậy là suốt tháng 4, ngoài việc học hành trên lớp cùng hai buổi tối 2- 4 hoặc 4- 6 học Guitar ở nhà Tiểu Mai, thời gian còn lại tôi dành cho Vy, hai đứa ở cạnh nhau nhiều hơn, tôi đến nhà em ấy thường xuyên hơn, và em ấy cũng cười nhiều hơn, và đã thôi thắc mắc chuyện bí mật tôi đang làm.
Một buổi tối nọ, khi tôi đang lần mò tập đệm bài My love theo điệu Blue thì có cô Nguyệt, bạn thân hồi cấp 3 của mẹ tôi đến chơi. Tôi chào cô rồi lỉnh lên lầu để dưới nhà ẹ tôi với cô Nguyệt hàn huyên, hai người ngồi nói chuyện một hồi thì gọi tôi xuống.
– À N này, dạo này buổi sáng mẹ cũng thấy con rảnh, hay là giúp cô Nguyệt một chuyện này đi! – Mẹ tôi nói.
– Dạ, gì vậy cô? – Tôi thắc mắc hỏi cô Nguyệt.
– Ừm, nhỏ con gái cô, năm nay nó học lớp 9, gần thi cuối cấp rồi mà cô thấy môn Toán cháu nó học không ổn chút nào dù là đã có đi học thêm, hay là con có thể đến nhà cô dạy kèm cho con bé vài buổi được không N? – Cô Nguyệt chầm chậm nói.
– Dạ….chắc là…! – Tôi phân vân, vì buổi sáng là tôi bận tự tập Guitar rồi.
– Mày giúp cô Nguyệt đi, tập đàn thì qua mùa thi này, đến hè tha hồ mà tập, giờ tranh thủ kèm con bé vài buổi để nó thi học kỳ thôi mà! – Mẹ tôi giục.
– Dạ…được, vậy chừng nào con dạy? – Tôi xuôi xị.
– Vậy, sáng mai nhé! – Cô Nguyệt cười vui.
– Dạ, mai con qua! – Tôi gật đầu, dù trong bụng hơi khó chịu.
Tôi khó chịu không phải vì tôi không muốn dạy con gái của cô Nguyệt, mà vì ác một nỗi tôi với ông anh tôi lúc dạy học cho đứa nào đó, đều mắc phải một cái tật chung di truyền, đó là cực kỳ hổ báo.
Sáng ngày hôm sau, đúng 8h, tôi đứng trước căn nhà 3 tầng có cánh cổng sắt màu xanh xám với dàn dây leo xanh mướt uốn quanh, ngần ngừ đưa tay nhấn chuông cửa:
– Kính…coong…!
Và đó là âm thanh mà sau này, chính khi tôi bước qua cánh cổng này, đã vô tình gián tiếp buộc tôi phải nghỉ ngang giữa chừng những buổi học Guitar ở nhà Tiểu Mai.