Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái – Chương 135 – Botruyen

Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Chương 135

Sáng hôm sau, vừa bảnh mắt ra tôi đã ôm đàn xuống dưới nhà ngồi, bắt đầu tập toẹ chạy nốt, khổ, mấy ngón tay trái nó vẫn còn ê buốt, nhưng tôi đã hạ quyết tâm rồi, khó mấy cũng phải gắng tập, trước là vì Vy, sau là vì đã hứa với Tiểu Mai.

Tôi khoan thai ngồi xuống ghế, hai chai Sting lạnh trên bàn, từ từ giở cuốn sổ tay mà Tiểu Mai dặn đem về ra, nhìn ngay trang đầu đã thấy những dòng chữ nắn nót thanh mảnh của nàng đề tựa.

“ Guitar bí kíp ^_^!

Gửi đệ tử, cố gắng tập nhé, có khó khăn gì cũng đừng nản chí, đây là nhìn chữ nhớ người, xem như sư phụ đang ở cạnh bên chỉ bảo răn đe, không được lơ là việc tập luyện đâu đấy!

Tiểu Mai sư phụ ^_^! “

Tôi xem xong trang đầu mà phì cười, hổng dè Tiểu Mai lâu lâu cũng vui tính phết, hôm trước nhập môn bái sư thì không chịu, mà giờ lại đi xưng sư phụ với tôi.

Tôi lật sang trang tiếp theo:

“ Bài 1: Chạy ngón.

Đọc đến dòng này thì chắc chắn đệ tử đã học xong buổi đầu rồi, thế nên sư phụ chỉ nói yếu quyết về phần chạy ngón này thôi.

Dĩ nhiên sẽ đau tay, nhưng phải…chịu thôi, hì, điều cơ bản là lực tay bấm nốt phải đều, vị trí bấm phải đúng, và phụ thuộc vào cả ngón tay cái kẹp sau cần đàn, sẽ đỡ đau tay hơn khi đệ tử tì cần đàn vào ngón cái thay vì cứ chăm chăm vào các ngón ở phía trước cần đàn. Vậy nhé, thành thạo việc chạy ngón rồi mới lật sang trang kế bên đấy, cấm đấy! “

Tôi tò mò, vội lật tiếp sang mặt kế tiếp, nhưng tờ giấy trống trơn chẳng có hướng dẫn gì sất, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ ngắn:

“ Biết ngay là tò mò lật sang mà, quay lại trang 1 mà tập đi, bài tiếp theo ở trang 3 lận. “

Tôi phá lăn ra cười trước sự tinh nghịch của cô nàng, không ngờ lại dự được đến cả vụ này, thật là bất ngờ quá. Lắc đầu mỉm cười, tôi quay lại với việc tập chạy ngón, loay hoay cả buổi sáng thì tôi cũng gọi là đã dần quen với cách đặt tay và bấm các nốt từ ngăn đầu đến ngăn cuối trên cả 6 dây, dù rằng 5 đầu ngón tay trái đã tê rần và đau buốt.

Đến trưa, vừa ôm cặp lên lớp đang lò dò về chỗ ngồi thì tôi đã bị Vy gọi giật lại:

– N nè!

– Cái chi rứa? – Tôi cười cười đứng lại.

– Hôm nay kiểm tra 15 phút Anh ngữ, đã ôn bài chưa đấy? – Vy hỏi.

– Hehe, dĩ nhiên là xong cả rồi! – Tôi tự hào khoe.

– Phải ko đó? – Em ấy nheo mắt tỏ ý nghi hoặc.

– Ơ…không tin thì giờ xuống dò thử nè! – Tôi nhún vai đáp.

– Hì, thôi, giờ đi lấy sổ Đoàn rồi! – Vy đẩy vai tôi, rồi đi ra ngoài lớp.

Thật ra, nhờ bí kíp Anh ngữ mà Tiểu Mai đã soạn, tôi bây giờ cũng không lấy gì làm tệ lắm trong môn này, ít nhất cũng ở hạng trung bình, dù rằng giống y như học kiểu đối phó, xong kiểm tra là quên tuốt luốt.

Mười lăm phút truy bài đầu giờ hôm nay, theo lẽ thì thằng L phải lên làm bài Vật Lí cho lớp, nhưng ác nỗi tôi quên mất tiết 4 là phải kiểm tra Anh ngữ, thế nên lúc thấy Tiểu Mai cầm sách đi xuống, tôi chỉ muốn lăn đùng ra xỉu tại trận.

Tôi thì thầm nói thật nhỏ:

– Sư phụ…!

– Gì thế? – Tiểu Mai ngồi xuống đối diện.

– Đệ tử…đau tay quá! – Tôi chìa tay trái ra, nở nụ cười cầu tài muôn thuở.

– Ừm….thì sao? – Nàng tủm tỉm.

– Nên…bữa nay đừng dò bài đệ tử nha…! – Tôi hạ giọng năn nỉ, dù không lấy làm hi vọng gì cho lắm vì tập guitar thì chẳng liên quan gì đến việc học trên lớp, cái tay đau thì không việc gì đến cái đầu.

– Ừ, vậy thôi, Mai không dò bài! – Tiểu Mai mỉm cười.

– Hì! – Tôi sửng sốt như không tin nổi, rồi thở phào nhẹ nhõm.

– Tập chạy ngón sao rồi? – Nàng hỏi.

– Bất thường lắm! – Tôi đáp.

– Sao mà bất thường? – Nàng ngạc nhiên.

– Ừm…khó nói lắm! – Tôi làm mặt rầu rầu.

– Gì vậy? Nói đi! – Tiểu Mai lại càng thắc mắc tợn.

– Ừ, vì N tập nhanh hơn người thường mà! – Tôi khoái chí trả lời.

– Quỷ sứ! – Nàng thở hắt ra, phì cười nhìn tôi.

– Cũng chưa quỷ bằng ai đâu! – Tôi nheo mắt đầy nham hiểm.

– Ý gì đấy? – Tiểu Mai thoáng nhăn trán.

– Trang 2, Guitar bí kíp, Tiểu Mai sư phụ, chà chà! – Tôi đưa mắt lên trần nhà, miệng nhấn nhá từng từ một.

– Hứ, biết ngay mà, tập mà cứ muốn sang trang kia, chưa học bò đã lo học chạy rồi! – Nàng bĩu môi.

– Nhờ học chạy mới biết được Tiểu Mai cô nương đây cũng biết giỡn chơi, hà hà! – Tôi lại trêu tiếp.

– Ơ…do…trước giờ N không chịu để ý thôi! – Nàng phụng phịu đáp.

– Mà này, hỏi thêm chút vụ chạy ngón tí! – Tôi khoát tay.

– Ừ…hỏi i! – Tiểu Mai gật đầu, gấp sách lại.

Thế là tôi ngồi thọ giáo nàng thêm vài điều nữa, đến tận lúc thằng L trên bảng í ới gọi Tiểu Mai lên sửa bài thì hai đứa tôi mới kết thúc phần phụ đạo bề ngoài Anh ngữ bên trong Guitar này. Tôi khoái chí ngồi lẩm nhẩm lại những điều Tiểu Mai vừa nhắc, rồi nhìn sang K mập hất hàm cười tí toét, hổng dè thằng này chỉ thở dài rồi lắc đầu nguậy nguậy.

Tôi trố mắt nhìn nó:

– Mày ý gì đây?

– Haizz, bị Vy bắt gặp thì chết nghe con! – Thằng này nói.

– Sao chết? Tao có lí do chính đáng! – Tôi cự lại.

– Lí do gì? – Thằng mập hỏi.

– Bí mật, ko nói được! – Tôi lắc đầu, vì đã lập thệ rồi, chưa thành tài thì ngoài Tiểu Mai với nhà tôi ra, ko ai được quyền biết là tôi đang tập guitar.

– Mờ ám ko nói được, thế thì chính đáng quái gì! – K mập xua tay lia lịa.

– Dẹp mày đi, đã nói bí mật! – Tôi sửng cồ ngay tắp lự.

Thấy bộ tướng tôi hổ báo thế nên thằng mập hết ham bình phẩm nữa, đành cười trừ ngậm bồ hòn làm ngọt rồi quay nhìn lên bảng. Riêng tôi bên này thì lại đâm ra khó chịu, mình tất cả cũng chỉ vì em Vy nên mới chịu đau chịu khó tập guitar, thế mà thiên hạ nó lại chẳng biết gì sất mà chỉ chực bình loạn xà ngầu, thiệt là tức chết mà!

Chiều tan trường, tôi chở Vy vòng vòng đi dạo, rồi hai đứa dừng lại băng ghế đá cả hai hay ngồi ở cuối con đường, nơi mà cách một khoảng đất trống lớn là ra đến bờ biển.

– Nãy làm bài kiểm tra được không thế? – Vy hỏi.

– Dễ ợt, thở cái đã xong bài! – Tôi phổng mũi.

– Ghê vậy, nhắm được mấy điểm mà tự tin thấy ghê hôn! – Em ấy tủm tỉm.

– Chắc chắn trong tầm tay là 5 điểm rồi đó! – Tôi thật thà đáp.

– Cái gì? 5 điểm mà cũng khoe? – Vy sửng sốt thốt lên.

– Ơ…thì có 5 điểm trước, thêm mấy cái lẻ tẻ làm được chút chút nữa, chắc cũng phải được 7 điểm chứ bộ! – Tôi cười trừ.

– Gần thi học kỳ 2 rồi mà học hành vậy đó! – Em Vy thở dài.

– Gì nữa? 7 điểm cũng là khá rồi, đỡ hơn 3 điểm à! – Tôi ngoan cố.

– Đầu đá, nói cái gì cũng cãi được! – Em ấy lắc đầu cười.

Trên đường về, miệng tôi thì tán chuyện với Vy, nhưng đầu óc thì cứ nghĩ đến cây guitar ở nhà, chỉ mong được phóng về và cầm nó lên ngay lập tức.

– Lạ kỳ! – Vy nói từ đằng sau.

– Gì thế? – Tôi thắc mắc.

– Dạo này chẳng thấy N nhầm đường nữa! – Em ấy nói giọng bông đùa.

– À…nhầm quá lại tưởng mù đường thật thì khổ! – Tôi cười cười.

– Nhưng người ta…thích nhầm mà! – Nói rồi em Vy đập lưng tôi.

– Á à…hôm nay nhầm tới mai luôn! – Tôi phì cười rồi co giò đạp theo hướng ngược lại, biết chắc là Vy đang tủm tỉm ở phía sau, hẳn là cô nàng đang ra chiều thích thú lắm.

Đến tận hơn 6h thì tôi mới chịu vòng lại về nhà của Vy, sau khi em ấy giật thót người nhớ ra là 7h tối phải học thêm Lí ở nhà thầy.

– Thế mai gặp nhé! – Tôi cười cười

– Ừ….mà này? – Vy gọi tôi lại.

– Gì nữa? – Tôi ngạc nhiên.

– Hôm giờ…cảm giác N đang làm gì bí mật lắm! – Em ấy nhìn tôi.

– Đâu có, sao lại nghĩ vậy? – Tôi chột dạ.

– Thì…đoán vậy thôi, hay là…lại có quà nữa đó? – Vy cười tươi nói.

– Ớ…dịp gì mà quà? – Tôi ngớ người.

– Ai biết, mà tặng quà thì cần gì phải đợi đúng dịp chứ! – Em ấy bĩu môi.

– À…ờ, sẽ tiếp thu! – Tôi lúng búng đáp.

– Vậy N về i, vào nhà đây! – Vy mỉm cười.

– Ừm, mai gặp! – Tôi gật đầu.

Rồi tôi đạp xe về, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi Vy đoán cũng có phần đúng, vì cô em mà bản vương đây đang bí mật tập Guitar đấy nhé, hãy kiên nhẫn đợi mà xem ngày trẫm đại công cáo thành, tề danh thiên hạ nè, hề hề!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.