Yêu Một Kẻ Ngốc – Chương 94 Chương 92 – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Yêu Một Kẻ Ngốc - Chương 94 Chương 92

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Edit: Dú

“Anh à.” Bạch Tân Vũ sờ mái tóc ngắn ngủn, cười ha ha không ngừng, “Kiểu tóc này trông ngu lắm đúng không, còn không giữ ấm được, nhưng bộ đội toàn thế cả thôi, em vừa nhập ngũ mém tí nữa đã bị cạo sạch bách rồi.”

Giản Tùy Anh chầm chậm chống người dậy, nhìn cậu ta với vẻ ngạc nhiên.

Bạch Tân Vũ trước mắt hắn thật sự có thể nói là thoát thai hoán cốt, bừng sáng hẳn.

Người ngợm trông vạm vỡ hơn một cỡ so với trước đây, lưng và eo khá thẳng, toàn toàn không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, giữa đôi lông mày cũng đọng một sự khí khái sẵn có.

Vốn dĩ Bạch Tân Vũ đã đẹp trai rồi, chẳng qua bình thường không hay chỉn chu, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, người có tí tài cán nhìn cậu ta là biết tỏng cậu ta là cái thứ bùn nhão không trét nổi tường, hiện giờ trừ việc đen hơn thì ngũ quan cậu ta không thay đổi gì, lúc bật cười vẫn là vẻ vô tâm vô phế đó, song khí chất đã như hai người khác nhau rồi.

Nếu nói Bạch Tân Vũ của trước đây là một gốc cổ thụ mọc lệch được chăng hay chớ, thì nay đúng là một một tiểu bạch dương oai hùng hiên ngang. Giản Tùy Anh thực sự không tưởng tượng nổi thằng em họ này sẽ có ngày trở thành người như thế.

Bạch Tân Vũ thấy anh cậu mãi không ừ hử gì thì mỉm cười ra chiều ngài ngại, “Anh, anh không nhận ra em à, mẹ em còn mém tí nữa không nhận ra em đó, bà ôm em khóc òa ở sân bay, em còn tưởng là bà nhớ em cơ, kết quả là bà bảo bà rất vui…” Bạch Tân Vũ thấy Giản Tùy Anh vẫn chẳng nói gì thì hơi nản lòng, bèn kéo ghế ngồi trước giường, nói một cách cẩn thận, “Anh à, có phải anh còn giận em không, vậy anh cứ đánh em đi, đánh đến khi nào anh hài lòng mới thôi. Giờ anh cứ đánh thoải mái, không phải nương tay đâu, bây giờ em đã chịu đòn được rồi…”

Giản Tùy Anh nghẹn mãi mới thốt ra một câu, “Cậu chạy đến đây kiểu gì?”

“À, hôm nay mẹ em gọi điện chúc Tết ông cụ, ông bảo anh bị ốm nên mẹ em muốn đến thăm anh, thế là em bảo để em đi cho. Lúc ở dưới nhà em còn gặp tài xế của ông nữa, bác ấy cũng chẳng nhận ra em, hồi nhỏ em còn quấy bác ghê lắm mà, ha ha.”

Sự xuất hiện đột ngột của Bạch Tân Vũ và việc thay đổi từ đầu đến chân của cậu ta khiến Giản Tùy Anh quá đỗi ngạc nhiên, mãi lâu sau cũng không biết nên tỏ vẻ thế nào cả, chỉ đành ngả người xuống giường.

Bạch Tân Vũ sờ trán Giản Tùy Anh, “Ối, nóng quá, em mua thuốc rồi, anh uống thuốc trước đã.” Cậu ta lấy thuốc hạ sốt ra, rót cốc nước cho Giản Tùy Anh, “Nào, anh, uống thuốc nào.”

Giản Tùy Anh há miệng cho thuốc vào, Bạch Tân Vũ đút cho hắn uống mấy hớp nước để nuốt thuốc xuống.

Giản Tùy Anh thở chậm, cất giọng khản đặc: “Cậu về khi nào đấy.”

“Thật ra em về từ hai ngày trước rồi, để xin nghỉ thôi mà không biết em đã phải tốn hết bao nhiêu công sức đâu… Em, ờm, thật ra khi về em đã định đến tìm anh rồi, cơ mà, mẹ em bảo dạo này anh… Không được tốt cho lắm, em sợ anh nhìn thấy em sẽ tức hơn… Em không sợ anh đánh em đâu, thật đó, em chỉ không muốn khiến anh phiền lòng thêm thôi.”

Giản Tùy Anh bĩu môi, “Anh lười đánh cậu.”

“Không sao, đợi khi nào anh khỏi ốm thì anh muốn đánh em lúc nào cũng được hết, ai bảo anh là anh của em làm chi, ai bảo em mắc lỗi làm gì. Mà anh này…” Bạch Tân Vũ lè lưỡi làm nũng, “Anh này, anh đừng giận em nữa nhé, em sai rồi, em sai thật rồi, bây giờ em đã thay đổi tốt hơn rồi.”

Từ nhỏ Bạch Tân Vũ đã biết làm nũng để qua chuyện, lúc nào cũng dỗ người lớn vui để mua cái này cái nọ cho cậu ta, giờ đổi sang cách khác, cậu ta vừa làm nũng trí trá một cái, đừng nói là người lớn chứ đến cả Giản Tùy Anh cũng thường không đỡ được nữa là. Ngẫm lại những chuyện cậu ta đã làm thì vẫn tức thật đấy, nhưng giờ đã chẳng buồn so đo nữa rồi.

Hắn trừng Bạch Tân Vũ, “Dù cậu có nhận lỗi thế nào thì anh cũng sẽ không thả cậu ra khỏi bộ đội đâu.”

Bạch Tân Vũ vội la lên: “Em không có ý đó. Tuy ban đầu em rất muốn về nhà thật đấy… Lúc em vừa đi, mỗi ngày như sống trong ngục tù vậy, em cũng rất, rất oán hận anh, nhưng bây giờ em đã biết rồi, rằng anh thật sự chỉ vì muốn tốt cho em mà thôi. Giờ đây em nghĩ lại về bản thân mình trước đây, đó chẳng phải đàn ông đàn ang gì cả, đến giờ mới ra người ra ngợm đây này. Em biết mình không có tài kinh doanh, em cảm thấy mình sống trong quân đội là tốt lắm.” Cậu ta lại sờ mái tóc ngắn tủn ngủn theo thói quen, “Ba mẹ em cũng rất vui.”

Giản Tùy Anh nhìn cậu ta nửa tin nửa ngờ, “Tìm một điếu thuốc lá cho anh cái.”

“Ầy.” Bạch Tân Vũ nghe mệnh lệnh theo thói quen, đứng dậy tìm thuốc lá cho hắn, đi loanh quanh giường một vòng mới phản ứng lại, “Anh ơi, không được đâu, anh còn ốm mà, anh uống thuốc xong rồi thì nên ăn cơm đi. À, không đúng, chắc anh nên ăn cơm trước rồi mới uống thuốc chứ, em quên khuấy mất. Vậy, vậy anh ăn cơm nha.”

“Không ăn, đưa thuốc lá cho anh.”

Bạch Tân Vũ bất đắc dĩ lấy thuốc lá từ tủ đầu giường rồi châm lửa cho hắn.

Giản Tùy Anh rít điếu thuốc, lòng đã bình tĩnh đi nhiều. Năm mới đến, có hơi người ở bên hắn cũng không tệ.

“Cậu đi rót rượu đi, chúng ta uống đôi chén, kể hết những chuyện cậu đã làm trong nửa năm nay.”

Bạch Tân Vũ chần chừ: “Anh à, em biết trong lòng anh đang khó chịu, nhưng mà anh đang ốm đấy, chúng mình đừng uống rượu nhé, em đi hâm nóng cơm cho anh.”

“Mày xem anh là Lâm Đại Ngọc đấy à? Ra, ra tìm trong tủ lạnh đi, chẳng biết Tiểu Chu để rượu ở đâu nữa.”

“Tiểu Chu là ai vậy?”

“Tình nhân hiện tại của anh… Đi tìm đi.”

Bạch Tân Vũ đành phải đứng dậy, tìm khắp phòng, lấy hết nào bia, nào rượu vang đỏ, nào rượu trắng ra, còn bỏ đồ ăn nhận từ chỗ lão Ngô vào lò vi sóng, bày cả rượu lẫn thức ăn lên bàn, sau đó vào phòng ngủ gọi anh cậu ta ra ăn cơm.

Giản Tùy Anh đã xuống giường, thay một bộ đồ ở nhà bằng vải đay, cổ áo và ống quần rộng thùng thình khiến dáng người Giản Tùy Anh nom gầy gò hơn mấy phần, cộng thêm sắc mặt tái nhợt trông tiều tụy nên thoạt nhìn người hắn khá là có cái khí chất của một mỹ nam ốm bệnh.

Bạch Tân Vũ sờ cằm, “Anh này, anh không được cường tráng như xưa nữa, anh đã không đi tập thể hình bao lâu rồi?”

Giản Tùy Anh đặt mông xuống trước bàn, uống một hớp rượu trước rồi mới thấp giọng đáp: “Không có thời gian.”

Bạch Tân Vũ cười ngu vén áo len lên, chỉ vào cơ bụng của mình, “Anh nhìn này, giờ dáng người em đẹp đáo để.”

Giản Tùy Anh còn chẳng buồn nhấc đầu lên, giờ đây hắn mới cảm giác là mình đã đói đến nỗi dạ dày hơi đau đau, bèn đặt rượu xuống rồi bắt đầu ăn cơm.

Bạch Tân Vũ tự giác ỉu xìu ngồi xuống. Cậu ta nhìn dáng vẻ của Giản Tùy Anh mà không quen lắm, bèn tự kể tự nghe những câu chuyện hài hước trong bộ đội cho hắn, đã kể là tự cười ngặt nghẽo không ngớt nổi.

Giản Tùy Anh phiền không chịu nổi, đành phải chủ động mở miệng, “Nói anh nghe coi, hồi cậu mới nhập ngũ thì thế nào, sau đó thì sao.”

“À, hồi mới đi miễn bàn là thảm đến mức nào luôn ấy. Một ký túc xá dành cho tân binh có mười sáu người, mười sáu thằng chen chúc trong một căn phòng, đậu xanh rau má, mùi chân thối bốc lên làm em tối ngủ không ngon giấc. Sau đó đám người nọ xem thường em, chê em cản trở, bắt nạt em suốt ngày… Anh à, em lớn chừng này mà vẫn chưa từng phải chịu nhiều ấm ức vậy đâu, nếu mẹ em biết thì đau lòng chết mất.”

Giản Tùy Anh “hừ” một tiếng, “Cậu kéo chân người ta, người ta không trả đũa mới là lạ, đưa cậu đi bộ đội là rèn luyện cho cậu đó.”

Bạch Tân Vũ bĩu môi, “Vậy thì ác quá thể, họ đánh em toàn chọn chỗ mặc đồ vào là không thấy được, thất đức kinh hồn…”

Giản Tùy Anh nhíu mày, ngước mắt hỏi: “Còn đánh cậu nữa ư?”

“Đúng vậy, chuyện gì bẩn thỉu hay mệt nhọc cũng toàn bắt em làm hết, bắt chẹt người ta vờ cờ lờ, hồi em vừa đi đúng là ngày nào cũng khóc ròng, mà chẳng ai thèm đếm xỉa gì em.”

Giản Tùy Anh đặt đũa cái “cốp” lên bàn, mắng: “Đệch mẹ cậu bị ngu à, người ta đánh mình mà cậu không biết đánh trả lại ư, cậu không biết báo cho cấp trên ư. Cậu có biết cậu càng tỏ ra yếu đuối thì người ta càng muốn bắt nạt cậu không, cậu cứ cục súc lên, xem ai còn dám động vào cậu nữa.”

Bạch Tân Vũ ấm ức đáp, “Anh nói nghe hay ghê, cả phòng ai nấy đều xa lánh em, em phản kháng thế nào được.”

Giản Tùy Anh nghe mà tức hết biết, “Đù, chẳng phải thằng cháu trai của lão Du cùng tiểu đội với cậu à, anh đã nhờ cậu của thằng đó nói cho nó biết để nó săn sóc cho cậu rồi, cậu bị bắt nạt mà không biết đi tìm nó à.”

Vẻ mặt Bạch Tân Vũ trở nên quái dị khôn cùng, cậu ta than thở: “Đừng nói nữa, chính cậu ta cũng chỉnh em ít có ác lắm.”

Giản Tùy Anh “chậc” một tiếng, “Cái đồ vô dụng nhà cậu, điện thoại anh đâu? Anh gọi điện cho cậu của cậu ta.”

“Ôi, đừng mà, anh ơi, không cần đâu.” Bạch Tân Vũ lướt qua bàn đè vai hắn xuống, cười nói: “Anh à, không cần đâu, anh coi không phải giờ em đang đứng rất ngon lành trước mặt anh đấy ư. Em cũng biết mình cứ chịu bắt nạt thế là không được, cho nên sau đó em đã cố gắng hơn. Thật ra họ chỉnh em cũng là vì em không tiến bộ gì sất, cứ hay liên lụy cả họ phải chịu phạt với em, sau này thì thành tích của em phất lên nên cũng đỡ hơn rồi. Giờ em ở trong bộ đội sống tốt lắm, anh không cần phải bận tâm đâu.”

Giản Tùy Anh nhìn cậu ta một cái, “Thật à? Tự cậu giải quyết rồi?”

“Vâng, thật đấy, nếu em cứ sống uất ức mãi thế thì giờ về nhà mọi người có lấy roi ra quất em cũng không chịu đi đâu. Em không sao cả mà, hết Tết em lại về bộ đội.”

Giản Tùy Anh đúng là đã nhìn Bạch Tân Vũ với cặp mắt khác xưa.

Trước đây đứa em này của hắn vô dụng đến nhường nào, cả nhà không ai là không biết, giờ lại khá là ra dáng, Giản Tùy Anh không khỏi thấy mừng.

Bạch Tân Vũ gắp một cái đùi gà bự cho anh mình, sau đó đặt đũa xuống, nói một cách trịnh trọng: “Anh à, trước đây em không hiểu chuyện nên đã khiến anh nhọc lòng biết bao nhiêu. Giờ em cũng muốn làm gì đó cho anh, chỉ một câu nói của anh thôi, em sẽ “xử” hai thằng nhãi Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc một trận, đảm bảo chúng nó không xuống giường nổi.”

Giản Tùy Anh nghĩ đến Giản Tùy Lâm rồi lại nghĩ sang Lý Ngọc, người trước đã không xuống giường được rồi, người sau thì hắn cảm thấy Bạch Tân Vũ đi tìm cậu ta thì chỉ có nước chịu chết mà thôi.

Hắn bèn lắc đầu, “Đừng vênh váo quá, mấy ngày nữa cậu phải về bộ đội rồi, đừng gây chuyện gì cả. Nếu anh muốn xử chúng nó thì sẽ có cách, cậu không phải bận tâm đâu.”

“Em vẫn được nghỉ mấy ngày nữa mà, anh cứ yên tâm đi, em chắn chúng nó trong hẻm rồi tẩn một trận, ai biết là em đâu…”

Giản Tùy Anh gõ đũa lên mép bát, “Ăn cơm của cậu đi.”

Bạch Tân Vũ bĩu môi không cam lòng, cúi đầu bới mấy hạt cơm rồi lại hào hứng ngẩng đầu lên, “Anh à, đêm nay chúng mình ra ngoài chơi đi.”

“Đang Tết nhất, đi đâu chơi được.”

“Em nghe bạn kể có một club gay hôm nay mở cửa, đều là dân vùng khác không về nhà tụ tập với nhau cả.”

Giản Tùy Anh vốn chẳng có hứng gì, bèn trả lời nhạt thếch, “Cậu quan tâm cái thông tin này từ khi nào vậy, không phải cậu thích ngực bự à.”

“Chẳng phải em để ý giúp anh đấy à, đi thôi, em cũng đi trải nghiệm với anh.”

Trước đây Giản Tùy Anh không phát hiện ra tên Bạch Tân Vũ này lắm mồm thế, cứ ghé vào tai hắn líu ríu nửa ngày trời, cứ bắt hắn ra ngoài “giải sầu” cho bằng được.

Cuối cùng Giản Tùy Anh cũng không đồng ý đi đến chỗ ầm ĩ đó, hắn nói, “Cậu muốn ra ngoài vậy thì tản bộ với anh quanh khu chung cư này đi, vừa khéo anh xuống mua thuốc lá luôn.”

Bạch Tân Vũ rất sợ hắn cứ bức bối thế thì gay, vừa nghe thấy hắn đồng ý đi ra ngoài một lát thì đã tức khắc hào hứng tròng quần áo lên người hắn luôn.

Hai người uống rượu nên cả người thấy ấm áp và dễ chịu, khoác áo bành tô đi xuống lầu. Vừa tản bộ vừa tùy ý tâm sự với nhau.

Xe Lý Ngọc đỗ bên ngoài khu chung cư.

Cậu nhớ biển số xe taxi Giản Tùy Anh bắt, nghĩ cách tìm ra tài xế, đút chút tiền là hỏi được nơi Giản Tùy Anh xuống xe. Mồng một Tết người ngồi xe ít, tài xế nhớ ra rất nhanh, nhưng không nhớ rõ là dừng ở tòa chung cư nào.

Vì vậy Lý Ngọc đợi suốt một ngày bên ngoài khu chung cư.

Cậu cũng biết cứ chờ đợi như vậy thì tỷ lệ bắt gặp hắn là vô cùng ít ỏi, song chỉ khi đứng tại đây, cậu mới cảm nhận rằng mình gần Giản Tùy Anh hơn, không thấy hoảng hốt và khó chịu nữa.

Cậu muốn gặp Giản Tùy Anh để rồi đón một cái Tết đầm ấm bên hắn biết bao, thế nhưng vừa nhớ đến sự kháng cự và căm ghét của người ấy với mình, đến cả đầu ngón tay cậu cũng run rẩy.

Hiện giờ toàn đầu cậu đều là Giản Tùy Anh, cậu không biết cậu nên làm gì tiếp theo mới có thể cứu vãn mối tình cảm này. Cậu chỉ biết rằng cậu tuyệt đối không buông tay được, nào ai có được người như Giản Tùy Anh mà còn có thể buông tay nổi đây.

Hệ thống sưởi trong xe hun nóng đến nỗi mắt cậu khó chịu. Cậu hơi híp mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn đờ đẫn về phía trước, cứ như thể chỉ cần cậu vẫn chờ, vẫn ngóng thì sẽ có kì tích gặp được hắn.

Đời này Lý Ngọc cậu đây chưa từng sinh ra chấp niệm với thứ gì nhiều cả. Đa số mọi thứ cậu đều lấy được dễ như trở bàn tay, kể cả thứ không thuộc về mình, cậu cũng chẳng hiếm lạ, chỉ duy Giản Tùy Anh, chỉ duy người đàn ông đã xông vào cuộc đời cậu không kiêng nể gì, khuấy đảo cuộc sống cậu long trời lở đất, khiến cậu đi sai từng bước một, khiến cậu chìm đắm trong nỗi áy náy và hối hận, còn sinh ra ghen tị và dục vọng độc chiếm mãnh liệt này, cậu sẽ vĩnh viễn không thể trao cho người khác được. Cả đời này cậu cũng không thể thích ai như thích Giản Tùy Anh nữa, không ai có thể cho cậu thứ tình cảm sục sôi, điên cuồng và khắc cốt ghi tâm đến vậy, chỉ có mỗi một Giản Tùy Anh ở trên đời này mà thôi, và tình cảm của cậu cũng chỉ có duy nhất một lần này.

Lý Ngọc vốn đã chuẩn bị tinh thần đợi vài ngày ở khu chung cư này, nào ngờ cậu đã gặp Giản Tùy Anh nhanh đến thế.

Nhưng ngay giây tiếp theo, điều khiến cậu trố mắt muốn nứt ra, đó là Giản Tùy Anh lại đi cùng một người con trai trẻ tuổi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.