Yêu Một Kẻ Ngốc – Chương 129 Phiên Ngoại 2 – Botruyen
  •  Avatar
  • 48 lượt xem
  • 3 năm trước

Yêu Một Kẻ Ngốc - Chương 129 Phiên Ngoại 2

Edit: Dú

Xuống tàu hỏa, lại thêm tám tiếng di chuyển bằng xe tải cỡ lớn, Bạch Tân Vũ cảm thấy mình như một con gia súc đợi bị làm thịt, bị đưa đến lò sát sinh.

Nơi đóng quân được xây dựng ở một chốn chim cũng cóc thèm ị, không hề có sóng di động. Lưng dựa sườn núi trơ trụi, mặt hướng với vùng đất cát mênh mông vô bờ. Những con đường đã đi qua trên chuyến đi này trông hao hao pho-mát, chỗ nông hay sâu cũng toàn là hố, bắp chân Bạch Tân Vũ run lẩy bẩy mãi, nhìn thấy cảnh này bèn khóc chẳng thành tiếng.

Những lời chỉ đạo viên muốn dặn dò bọn họ đã nói xong từ bảy đời trên chuyến xe tẻ ngắt này, anh ta thấy những tân binh này đều mệt lử, bèn chia kí túc xá, bảo họ đi nghỉ ngơi.

Lần này tuy Bạch Tân Vũ mệt đến độ cứ ngáp mãi, nhưng trước mắt thì y còn có một việc quan trọng hơn cả – đó là tìm một người tên là Du Thiên Ngôn. Anh họ y cũng coi như là có lương tâm, ném y vào hố lửa mà vẫn không quên tìm thằng cháu của bạn mình để săn sóc y ở bộ đội. Nghe nói thằng nhãi đó cũng là một tân binh, song khá là có tài, từ nhỏ đã mang cái “khí chất đứng đầu” cứt chó gì đó, đến đâu cũng được cả đống người cung phụng, cho nên người nhà rất yên tâm về cậu ta. Y thì mặc xác cậu ta có khí chất gì, hắn xem phim cứ thấy binh cũ bắt nạt binh mới, vào bộ đội rồi bèn tìm một người ghê gớm để che chở cho mình là cách đáng tin nhất, chỉ cần đi theo cậu ta, không bị bắt nạt là y đã thỏa mãn lắm rồi.

Y ôm vali đi đằng sau mấy tân binh, rề rà đến kí túc xá. Cũng chả phải y muốn đi chậm vầy đâu mà y mệt quá thật, vali thì quá nặng. Một tiểu thiếu gia trắng trẻo từ nhỏ chưa đụng vào việc gì, chổi rơi xuống đất cũng không biết đường nhặt lên thì có bao giờ xách vali nặng thế đâu cơ chứ.

Thấy sắp đến cửa kí túc xá, Bạch Tân Vũ vừa định xách vali vừa bước nhanh mấy bước để đi vào thì bỗng vai bị người ta va mạnh làm xém tí nữa mặt hắn đã “hôn” tường luôn.

Dù hắn có ngu ngơ thì cũng biết cái sức này tuyệt đối là cố ý.

Hắn phẫn nộ quay phắt đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt toát lên vẻ chế nhạo và khinh khỉnh. Đôi mắt đó hẹp dài và sáng ngời, gợn sáng chuyển động ngay trong nó bộc lộ sự phong tình không tài nào kể xiết, song cái mặt này nom như lưu manh giả danh tri thức, người cũng thất đức vô cùng.

Đây đúng là cái tên đã nhốt y trong nhà vệ sinh trên tàu, hại y cả ngày ăn không vô.

Tuy Bạch Tân Vũ hận đến nỗi muốn cắn hắn, nhưng vẫn hơi sờ sợ. Từ bé, y chỉ có tí lá gan vậy thôi, bắt nạt kẻ yếu thì được chứ gặp phải hạng người ghê gớm thì hắn còn chả dám đánh rắm luôn ấy chứ.

Người đó hừ một tiếng từ lỗ mũi, “Đồ đàn bà.”

Bạch Tân Vũ liếc xéo hắn đầy căm tức, song không dám cãi lại, thầm nghĩ chưa gì đã có ác bá xuất hiện rồi, mà hình như còn bị theo dõi nữa, mình làm sao đây, phải mau chóng tìm ra cái ô họ Du kia thôi.

Người đó chợt thoắt mình, rẽ vào kí túc xá, Bạch Tân Vũ nhìn số cửa, trước mắt tối sầm, suýt nữa đã đứng đực ra đó òa khóc. Y chết chắc rồi, ở cùng một phòng với cái tên đó chả phải là giết y luôn sao!

Bạch Tân Vũ đứng đầy thê lương trước cửa nửa buổi rồi mới chấp nhận số mệnh mà bước vào. Điều đầu tiên sau khi y thả vali xuống là đi tìm cái người họ Du nọ, sau đó y phải tìm chỉ đạo viên để đổi kí túc xá cho mình.

Người đó thấy y vào xong thì cười khoe răng nanh trắng tinh với y.

Bạch Tân Vũ sợ phát run, vội xoay mặt đi. Bạch Tân Vũ quá sợ nên sự chấn động của điều kiện khắc nghiệt của kí túc xá trong lòng hắn cũng vơi bớt. Đầu óc y toàn là nụ cười âm trầm đó.

Phòng kí túc giống y đúc cái mà y thấy trên tivi, là một cái giường ghép lớn mà mấy chục người có thể nằm ngủ chung, bốn hàng giường ngủ, chừa một lối đi nhỏ ở giữa, mỗi giường ở từng hàng đều nằm sát rạt nhau. Trong phòng đã có mấy người ở, Bạch Tân Vũ không phân biệt được họ là binh mới hay binh cũ, nhưng y nhìn ai cũng cảm thấy ánh nhìn bất thiện.

Bạch Tân Vũ thấy cái tên sát tinh kia đang sửa soạn giường bèn vội tìm cái giường cách xa hắn nhất rồi quẳng vali lên trên.

Y vừa quẳng vali xuống, toan kéo khóa để lấy thứ gì ăn thì bỗng cổ áo bị người ta xách lên từ đằng sau.

Tiếng trêu tức vang lên trên đỉnh đầu y, “Ai cho anh ngủ ở đây?”

Bạch Tân Vũ quay đầu lại đầy khiếp sợ, nhìn tên sát tinh nọ.

Tên sát tinh chỉ vào cái giường bên trong, “Ngủ ở đó.”

Bạch Tân Vũ nhìn, mẹ, đó không phải là cái giường nằm sát giường tên sát tinh đó à? Nói khó nghe tí là, nếu tên sát tinh này trở người là lăn được sang giường y luôn ấy chứ. Nếu y ngủ ở đó thì tổn thọ mười năm mất.

Y vội lắc đầu, “Tôi ngủ ở đây… là được.”

Tên sát tinh nhoẻn miệng cười đầy vô lại, không khách sáo mà xách vali y lên, xách cổ áo hắn lôi sang cái giường nằm bên giường mình, ném vali xuống, nói thẳng thừng: “Anh ngủ ở đây.”

Bạch Tân Vũ nhìn người xung quanh đều trưng vẻ mặt hóng hớt, không ai duỗi tay tương trợ đầy chính nghĩa cả. Y chỉ thấy trước mắt mình biến thành màu đen, khóc không ra nước mắt.

Đến khi tên sát tinh buông tay ra thì Bạch Tân Vũ chạy té khói ra ngoài.

Y chạy chệnh choạng vào văn phòng của chỉ đạo viên, cũng cóc thèm quan tâm chuyện hôm trước bị tống vào nhà vệ sinh chỉ vì yêu cầu hít khí ô-xi nên đã có ấn tượng tệ đến thế nào với chỉ đạo viên, y nói một cách dõng dạc, “Xin anh hãy đổi phòng kí túc giúp tôi với.”

Chỉ đạo viên nhíu mày hỏi: “Ý cậu là sao?”

Bạch Tân Vũ thiếu điều lau nước mắt thôi, “Anh đổi tôi sang phòng khác với.”

Chỉ đạo viên hếch mặt lên nói: “Tôi biết điều kiện sống trước đây của cậu khá tốt, nhưng mọi người vào bộ đội rồi thì phải đối xử bình đẳng, không cho phép bất cứ ai được đặc thù gì, cho nên tôi không có lí do gì để đổi phòng kí túc cho cậu cả.”

Bạch Tân Vũ hết hi vọng với việc đổi phòng kí túc, bèn hỏi, “Thưa chỉ đạo viên, anh có biết một cậu tên là Du Thiên Ngôn không? Cậu ấy sống ở kí túc xá nào? Cậu ấy là… là đồng hương của tôi… Tôi muốn tìm cậu ấy.”

Chỉ đạo viên nọ lộ một nụ cười kì lạ, “Cậu muốn tìm cậu ta?”

Bạch Tân Vũ gật đầu, nhìn anh ta đầy bức thiết.

Chỉ đạo viên bỗng nhiệt tình hẳn, “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tìm cậu ta.”

Bạch Tân Vũ mù mịt đi theo sau anh ta, đi tới đi lui lại vòng về phòng kí túc của mình.

Y ngạc nhiên hỏi: “Cậu ấy sống cùng một kí túc với tôi hả?” Y mừng thầm không ngừng, hi vọng cậu ta đủ ghê gớm để kiềm chế được cái tên sát tinh kia.

Chỉ đạo viên trưng vẻ mặt xem kịch vui, sau đó gọi to trước cửa kí túc xá, “Du Thiên Ngôn!”

Bạch Tân Vũ tròn mắt tìm tòi người cứu rỗi của mình.

Chỉ thấy tên sát tinh làm y vừa tức vừa sợ nọ ngoái đầu, lên tiếng, “Có tôi.”

Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy thế giới mình sụp đổ.

Mắt chỉ đạo viên toát vẻ cười nhạo, đẩy Bạch Tân Vũ, “Cậu này muốn tìm cậu đấy.”

Du Thiên Ngôn “À” một tiếng thật dài, cười nhạt bước tới, “Anh muốn tìm tôi làm gì?”

Mặt Bạch Tân Vũ trắng bệnh, vừa giật mình vừa khiếp sợ nhìn hắn, muốn khóc cũng không nổi.

Du Thiên Ngôn thấy y đứng đực như pho tượng bèn túm cánh tay lôi y ra ngoài kí túc xá, rẽ vào một chỗ yên ắng nơi hành lang. “Nói đi, anh tìm tôi có việc gì, hả đồ gợi đòn?”

Môi Bạch Tân Vũ run bần bần, không thốt nổi thành lời.

Du Thiên Ngôn cúi đầu, ghé tai y nói, “Anh là Bạch Tân Vũ, đúng không?”

Trong mắt Bạch Tân Vũ toát lên sự kinh ngạc.

“Tôi nhìn cái kiểu sợ sệt của anh là đã đoán ra được.”

Bạch Tân Vũ cả giận, “Thế tại sao cậu lại…”

Du Thiên Ngôn nhoẻn miệng cười ác độc, “Với cả vẻ ngu si này của anh mà còn dám chạy vào bộ đội à. Anh muốn tìm người quan tâm cho? Anh tưởng đây là nhà trẻ chắc.”

Bạch Tân Vũ sụt sịt, “Cậu cứ mặc tôi đi, ai cầu cậu quan tâm đến tôi đâu, cậu đừng gây sự với tôi là được, dù gì anh tôi với cậu của cậu cũng là bạn bè, ít nhiều gì cũng giữ thể diện đi chứ.”

Du Thiên Ngôn mỉm cười, “Tôi không giữ thì sao?”

“Cậu!”

Du Thiên Ngôn khom người, cánh tay chống hai bên đầu Bạch Tân Vũ, cố định y trong phạm vi uy hiếp của mình, đôi gò má đẹp trai chầm chậm kề sát y, “Tôi nhìn cái kiểu yếu ớt như anh sẽ bực mình, chả giống đàn ông tí nào.”

Bạch Tân Vũ cố lấy dũng khí để cãi lại: “Đếch liên quan gì đến cậu.”

Mặt Du Thiên Ngôn ngày càng kề sát, Bạch Tân Vũ cứ thấy bầu không khí không đúng lắm, nhưng là một tên trai thẳng thuần khiết, y nhất thời không thốt ra được là không đúng ở đâu.

Mãi đến khi Du Thiên Ngôn nói, “Nhưng mà anh cũng chả phải không hề có ưu điểm, ít ra thì vẻ ngoài cũng khá khẩm lắm.” So với mấy ông cao to đen hôi ở đây thì con gà bệnh này môi hồng răng trắng da mịn thịt non, có lẽ là món ăn ngon duy nhất rồi.

Bạch Tân Vũ nhíu mày, cẩn thận đánh giá những lời này, song vẫn không phản ứng lại.

Du Thiên Ngôn thì thầm: “Trong phòng kí túc của chúng ta có nhiều binh cũ, họ thích nhất là “đùa” binh mới đấy. Cái loại gà bệnh như anh vừa khéo là đối tượng tốt để họ giết thời gian.”

Người Bạch Tân Vũ run như cầy sấy.

Du Thiên Ngôn kề sát tai y, khẽ nói: “Anh muốn tôi che chở cho anh cũng không phải không thể, nhưng anh phải làm người của tôi đã.”

Giờ Bạch Tân Vũ mới hiểu ra bầu không khí mờ ám chém ngàn dao này là gì, hóa ra tên họ Du này là một đứa thích đâm cúc! Bạch Tân Vũ thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà hắn. Dù hắn có yếu đuối vô dụng đến đâu cũng không thể hiến mông mình vì sự bình yên của bản thân được, đó chả phải là bị ngu à?

Y đẩy Du Thiên Ngôn ra, “Cút mẹ mày đi, đồ gay lọ đáng chết, cách xa tao một chút!”

Du Thiên Ngôn cũng không bực mà còn lộ nụ cười khiến y run sợ trong lòng, “Anh cũng chỉ có mỗi cái mã làm tôi thấy hứng thú mà thôi, anh không muốn à? Thế anh cứ chuẩn bị tinh thần anh, tôi đợi anh khóc lóc cầu xin tôi phịch anh đấy.” Nói xong thì nhéo hai má non mịn của Bạch Tân Vũ, khẽ cười đi mất.

Bạch Tân Vũ chỉ thấy toàn thân mình rét run, muốn khóc cũng không khóc nổi. Hành lang liếc không thấy cuối đầy u ám này như đang báo hiệu cho cuộc sống quân đội kế tiếp của y.

Du Thiên Ngôn, mày hãy đợi đấy, tao sẽ tuyệt đối không khuất phục trước mày đâu.

Tối đến lúc ăn cơm, Bạch Tân Vũ gần như không hề động đũa. Trong mắt y, đĩa rau xào cháy khét chả khác gì thức ăn cho heo, nhân viên nhà bếp trông vừa bẩn vừa đeo cái tạp dề nhăn nhúm đến nỗi chẳng nhìn ra nổi màu vốn có làm y hết hứng ăn, mà điều quan trọng nhất là đến khi y muốn xếp hàng lấy cơm một cách lịch sự thì ai nấy đều hò dô đùn đẩy nhau, đến lúc y vất vả lắm mới chen vào được đám đông thì đống đĩa thức ăn đã chỉ dư canh cặn.

Bạch Tân Vũ bực mình cầm cái cà mèn sắt cồng kềnh, múc tí canh suông lui vào một xó. Uống một hớp canh, xém tí nữa là y ói ra hết, đậu má đây là nước không mà?

Lòng y càng tuyệt vọng hơn cả, cũng không biết những ngày tháng kế tiếp phải sống thế nào nữa. Y không nếm khổ hay chịu mệt nổi, tính cách lại khá nhút nhát, bắt nạt kẻ yếu thì được, giờ không còn tiền tài hay địa vị để làm chỗ dựa cho y rồi, y cảm thấy mình như người trần truồng ở nơi này, còn yếu ớt hơn cả cây non trong mưa gió nữa.

Vừa nghĩ đến những binh cũ nhìn chằm chặp trong phòng kí túc, bài huấn luyện nặng nề không tưởng và Du-sát-tinh mơ ước cái mông mình mà y thấy trước mắt biến thành màu đen, hận không thể đâm đầu mà chết ngắc.

Đương cảm thán vận mệnh của mình thì một cái cà mèn đặt sầm xuống bàn trước mặt y, vì động tác bạo lực quá nên đồ ăn lẫn canh trong cà mèn vung vãi ra, bắn lên mặt Bạch Tân Vũ.

Bạch Vũ vừa lấy tay áo để lau mặt, vừa ngẩng đầu đầy phẫn nộ, nhưng khi thấy người đến thì ỉu xìu.

Du Thiên Ngôn nhoẻn miệng cười lộ hàm răng trắng khin khít, đặt mông ngồi đối diện y, dùng đũa gắp một miếng thịt bự nhét vào miệng, vừa ăn vừa nhìn Bạch Tân Vũ, cười đến là đáng ghét.

Bạch Tân Vũ trợn mắt nhìn hắn, “Bẩn thỉu, tôi không muốn ăn.”

Du Thiên Ngôn “hừ” một tiếng, “Sau này ngày nào anh cũng phải ăn món như vậy cả thôi, có bản lĩnh thì anh đừng ăn. À, tôi quên mất, nếu anh có bản lĩnh thì đã đoạt được khoai tây chiên rồi.”

Bạch Tân Vũ tức đến nỗi siết chặt tay lại, “Tôi ngồi lắc lư trong xe cả ngày, không có hứng ăn, với cả trong vali tôi còn một đống đồ ăn ngon, tôi mới chả thích mấy cái món này.”

Du Thiên Ngôn nở nụ cười gian xảo, “Ồ? Trong vali anh có một đống đồ ăn ngon à?”

Mặt Bạch Tân Vũ tái mét, rất hối hận vì tự chui đầu vào rọ.

Du Thiên Ngôn bắt chéo chân, há mồm ăn thịt húp canh, chả có tí hình tượng của quý công tử mà toát mấy phần quân nhân.

Bạch Tân Vũ thấy hắn ăn ngon nghẻ thế nên không khỏi hơi đói bụng, giờ y định về kí túc xá ăn mấy món ngon.

Y thấy người ngồi cạnh không nhiều lắm, bèn cúi đầu hạ giọng nói với Du Thiên Ngôn: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có nhắm vào tôi, tôi không có hứng với đàn ông. Sau này cậu cách xa tôi ra tí, tôi cũng không phải hạng người dễ chọc đâu.”

Du Thiên Ngôn hơi hếch cầm, cười ruồi nhìn y, “Ồ, nếu tôi nhằm vào anh thì anh định làm gì tôi?”

Mặt Bạch Tân Vũ đỏ gay, ấp úng nói, “Con giun xéo lắm cũng quằn, cậu tự giải quyết cho tốt!”

Sau khi nói câu răn đe, Tiểu Bạch công tử bưng cà mèn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Y về kí túc xá thì phát hiện đã có không ít người về phòng. Y ngồi trên giường mình, mở vali tìm đồ ăn, trước khi đi mẹ y đã nhét khá nhiều thịt bò khô cho y, ít ra cũng lót bụng được.

Y mở một gói định ăn thì bỗng có tiếng nói không hề có ý tốt từ đằng sau lưng, “Ố ồ, ăn gì đấy, ma mới?”

Bạch Tân Vũ xoay đầu sang thì thấy một người đàn ông cao to cục mịch đang để trần cánh tay đứng sau y, cơ thể to lớn nọ tạo áp lực không hề nhỏ cho Bạch Tân Vũ.

Trực giác của đàn ông khiến y nhạy cảm mà nhận ra đối phương không dễ chọc, y bèn cười đon đả, “Mẹ tôi đưa mấy món đồ cho tôi, sợ tôi đói dọc đường ấy mà. Anh nếm thử không?”

Người đàn ông nọ nhấc hai bước nặng nề, xách cả vali y lên, sau đó bộp một tiếng, rải hết đồ trong vali y xuống lối đi nhỏ.

Bạch Tân Vũ biến sắc, đứng phắt dậy.

Những kẻ khác đều xúm lại.

“Ôi, nhiều thứ tốt vậy à, gia đình thằng nhãi này giàu có ghê ta.”

“Cái này vẫn còn điện hả, tao cầm chơi hai ngày nhé.”

Cái tên để trần cánh tay khoác một cánh tay nặng trịch lên vai y, “Biếu các anh em mấy món ăn kia nhé. Mày gầy gò thế này thì ăn được mấy đâu, mày nói có coi có đúng không?”

Bạch Tân Vũ há miệng, cuối cùng vẫn không dám nói ra.

Gã kia lắc cơ thể nom gầy đét của y, “Nói gì đi chứ, không vui hả? Đừng làm như kiểu bọn tao đang cướp bóc chứ.”

Bạch Tân Vũ thầm chửi rủa, chẳng phải đám cháu trai chúng mày đang cướp bóc đấy à, thế nhưng ngoài mặt không dám ngang ngược với bọn họ, bèn không cam chịu mà nhỏ giọng nói, “À, các anh cứ cầm đi.”

Một người nhặt điện thoại di động của hắn từ trên mặt đất, tiện tay đút vào túi quần.

Bạch Tân Vũ kêu lên, “Di động thì không được!” Trong đó có nhiều số điện thoại quan trọng biết bao nhiêu, nhất là số của anh y, y phải tìm cơ hội gọi cho anh của y, cầu xin anh của y thả y về, chứ không y phát điên lên mất.

“Đệt, chỗ này làm gì có tín hiệu, cho tao mượn chơi game tí thì làm gì căng.”

Bạch Tân Vũ trưng vẻ mặt cầu xin, “Đại ca à, thật sự không được đâu. Anh trả điện thoại cho tôi đi, bên trong có nhiều thứ quan trọng lắm đó.”

“Để tao xem có cái gì quan trọng nào.” Gã tiện tay mở album ảnh, trong đó toàn là ảnh cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc với siêu xe và gái đẹp của Bạch Tân Vũ, miễn bàn là khiến người ta phải đỏ mắt thế nào.

Người đó khẽ chửi “Đệt” một câu, đưa điện thoại cho người khác xem, sau khi cho mọi người nhìn một lượt thì quàng vai tên đại ca nọ rồi đưa qua, hà hơi vào chiếc điện thoại, nói năng đầy ghen tị, “Địu má, mày nên đến bộ đội sớm hơn để anh dạy dỗ mày không sống thác loạn như vầy đấy.”

Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, tao thích sống thế nào thì liên quan đéo gì đến mày, đồ đố kị chúng mày. Nhưng Bạch tiểu gia chỉ biết chửi tục trong lòng chứ ngoài mặt không dám thở hắt tí nào.

Những gã này muốn gây sự với y, y không thể chui vào họng súng được.

Đương lúc y đang nôn nóng đến độ đầu túa đầy mồ hôi thì có người nhẹ nhàng gõ ván cửa phòng sau lưng bọn họ.

Mấy người quay đầu lại bèn bắt gặp Du Thiên Ngôn đang khoanh tay dựa vào cửa, cười nhạt nhìn bọn họ.

Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, chúng mày hãy đi bắt nạt tên đó mau lên, sao đi bắt nạt tao làm gì.

Du Thiên Ngôn mở lời: “Anh Khôn à, bắt nạt ma mới làm gì?”

Người vẫn gác tay lên cổ Bạch Tân Vũ đúng là anh Khôn, gã bĩu môi, “Bọn anh ăn no rảnh rỗi quá, mà sao, cậu cũng no căng bụng chứ?”

Ngụ ý là bảo hắn bớt lo chuyện bao đồng, Du Thiên Ngôn vờ như không hiểu.

Hắn đi qua, ném hộp hơn lên đầu giường, cười nói, “Anh Khôn à, tên này là đồng hương của em, nể mặt em đi.”

Bạch Tân Vũ trợn mắt, hai tròng mắt sáng lấp lánh mà nhìn Du Thiên Ngôn. Du Thiên Ngôn nhìn y, hơi tức cười, đôi mắt tràn ngập hi vọng ấy trông như chó muốn gặm xương ấy, thú vị thật đấy.

Anh Khôn cười khẩy: “Mặt cậu lớn chừng nào?”

Du Thiên Ngôn lắc cánh tay, mấy tên bên anh Khôn đều nhìn hắn đầy vẻ đề phòng, hắn nói: “Thế này nhé, nếu đánh nhau mà bị bắt thì không hay, bên anh chọn ra một người có sức lớn, chúng ta chơi vật tay. Em thắng, anh trả anh ta lại cho em, anh thắng, em đắp chăn ngủ, các anh thích làm gì thì làm.”

Anh Khôn hừ một tiếng từ xoang mũi, “Được, không cần chọn ai, anh chơi.”

Một người đứng bên dịch cái ghế nhỏ sang, độ cao vừa đủ để hai người ngồi xổm vật tay.

Bạch Tân Vũ đứng một bên, lòng cứ bồn chồn mãi. Anh Khôn này có vóc người ghê vờ lờ, Du Thiên Ngôn gầy hơn nhiều so với gã thì có thắng nổi không?

Ủa mà không đúng, chả phải tên họ Du này bảo là mặc xác y à, sao giờ lại ra mặt thay y? Má, không phải là muốn y lấy thân báo đáp đấy chứ!

Ôi trái tim của Bạch tiểu gia bị giày vò giữa hai thái cực đối lập. Một mặt, y hi vọng tên họ Du có thể hạ gục anh Khôn kia, mặt khác, y lại sợ Du Thiên Ngôn có ý đồ quấy rối mình. Y phiền muộn chết đi được.

Anh Khôn lắc tay ngồi xổm xuống, chuẩn bị tư thế để nhục mạ Du Thiên Ngôn cho ra trò. Gã không cao bằng Du Thiên Ngôn nhưng vóc người săn chắc, chỉ dựa theo hình thể thôi thì vừa nhìn cái là biết Du Thiên Ngôn cao gầy không phải đối thủ của gã.

Khóe miệng Du Thiên Ngôn ngậm ý cười, liếc Bạch Tân Vũ. Cái liếc đó đưa ẩn ý, biểu lộ sự mờ ám không nói rõ thành lời.

Bạch Tân Vũ chỉ thấy tim mình thắt lại, bắp chân hơi run rẩy, nội tâm y bắt đầu rít gào. Ba ơi, mẹ ơi, anh họ yêu dấu của em ơi, mau kéo em ra khỏi nơi quỷ quái này đi thôi!

Du Thiên Ngôn xắn tay áo lên, cũng ngồi xổm xuống. Hai người bắt chéo tay nhau, khuỷu tay đặt lên ghế, nhìn chằm chặp vào đối phương, mắt sáng ngời có hồn.

Người bên cạnh đặt tay lên nắm tay của bọn họ, bắt đầu đếm, “Một, hai, ba!”

Hai người bắt đầu đọ sức, chỉ thấy cơ bắp trên cánh tay họ tức thì nổi lên, ra sức rung rung dưới làn da. Trán cả hai nảy gân xanh, mặt đỏ lên rất nhanh, thoạt trông đều dốc hết toàn lực.

Tim gan Bạch Tân Vũ đều nhảy lên tận cổ, dù có thế nào thì y vẫn mong Du Thiên Ngôn có thể thắng.

Cục diện không nghiêng trái nghiêng phải này giữ được tầm hai mươi giây thì hai người bắt đầu thấm mệt, lúc này thứ còn lại là sự chịu đựng, chỉ cần một người hơi lơi lỏng là sẽ bị đối phương bắt lấy cơ hội để trở mình trong nháy mắt.

Bạch Tân Vũ không chịu được nữa, hét lên: “Họ Du dùng sức đi!”

Du Thiên Ngôn nheo mắt nhìn y một cái, cắn răng, gồng sức lên, cánh tay anh Khôn lập tức bị hắn vật xuống.

Chất lượng cái ghế nhỏ quá kém nên khi cánh tay anh Khôn đụng vào, nó lật ngửa ngay. Du Thiên Ngôn căn đúng lúc rồi đứng phắt dậy, cổ tay cũng vặn, anh Khôn rên một tiếng, cánh tay bị bẻ ngoặt ra sau lưng.

Du Thiên Ngôn nới lỏng tay ra, mặt anh Khôn trắng bệch, cánh tay cứ run lẩy bẩy không thôi.

Du Thiên Ngôn mím miệng cười, kéo gã lên, “Anh Khôn à, có ổn không?” Nói xong bèn vỗ nhẹ lên lưng gã, trong giọng nói chứa sự uy hiếp rõ mồn một.

Anh Khôn liếc xéo hắn đầy căm tức, tự biết mặt mình vất đi rồi, cũng không tiện gây sự với y nữa, bèn xoay người đi mất.

Mấy người khác thấy mất hứng nên cũng tản ra.

Bạch Tân Vũ vội ngồi xổm xuống nhặt đồ của y.

Du Thiên Ngôn cũng ngồi xổm, vươn tay búng gáy y.

Bạch Tân Vũ ôm gáy, nhíu mày nói: “Cậu làm gì đấy?”

“Không thèm cảm ơn luôn à?”

Bạch Tân Vũ quệt miệng, rất không sẵn lòng mà nói, “Cảm ơn nhé.”

Du Thiên Ngôn mở đại một gói bánh quy gấu nhỏ, ngưỡng cổ đổ vào miệng, tức thì hao mất nửa gói, nhai mấy miếng thấy chả có vị gì, bèn trưng vẻ chán ghét, “Ngọt bỏ mẹ, sao anh lại ăn loại đồ ngọt này?”

“Thích, sao tôi lại không được ăn đồ ngọt chứ?” Bạch Tân Vũ cướp bánh quy sang, chút đồ ăn của y cứ bớt đi tí là lại hao đi tí, để Du Thiên Ngôn lãng phí làm y xót quá.

Y dọn đồ xong thì bỏ dưới giường.

Du Thiên Ngôn rảnh rang nên ngồi một bên chọc ghẹo y, “Vừa nãy màn anh hùng cứu mỹ nhân của tôi có cảm động không?”

“Đệt, tôi cho cậu biết, cậu đừng nhắm vào tôi nữa.”

Du Thiên Ngôn nói một cách mỉa mai: “Anh cứ không cả nể như thế thì sau này tôi sẽ mặc xác anh đấy.”

Bạch Tân Vũ hơi chột dạ. Nếu Du Thiên Ngôn không phải gay thì y rất muốn ôm đùi hắn khóc xin hắn quan tâm đến mình, tiếc là cái tên này lại mơ tưởng cái mông y nên y kiên quyết không chịu khuất phục. Y mạnh miệng: “Tôi cũng không xin cậu quan tâm đến tôi đâu.”

Du Thiên Ngôn đạp y một cú, làm quần y dính toàn bùn.

Bạch Tân Vũ giận mà không dám nói gì, nghiêng đầu đi.

Du Thiên Ngôn lại lôi vali của y dưới giường ra, nhét dưới giường mình.

Bạch Tân Vũ kêu lên: “Cậu làm gì vậy?”

Du Thiên Ngôn siết nắm tay, các đốt ngón kêu răng rắc, “Hửm?”

Bạch tiểu gia tức thì im re.

Buổi tối lúc ngủ, Bạch Tân Vũ đói bụng đến váng đầu hoa mắt, hơn nữa tiếng ngái và rầm rì liên tục trong chiếc giường ghép lớn làm y không ngủ được.

Ngay lúc y mơ mơ màng màng thì bỗng cảm giác có thứ gì đó lẻn vào chăn mình.

Y mở mắt, tưởng mình ảo giác, nhưng giây tiếp theo, y đã cảm giác có thứ gì đó thật sự – là một bàn tay. Y sợ đến nỗi vừa định kêu lên thì cái tay đó bịt kín miệng y.

Bạch Tân Vũ nhìn Du Thiên Ngôn ở giường bên cạnh, trong bóng tối, y chỉ có thể thấy đôi mắt của tên sát tinh này lóe sự trêu tức.

Bàn tay trong chăn đang nắm “thằng em Bạch”, Bạch Tân Vũ sợ chết khiếp.

Du Thiên Ngôn một tay bịt miệng y, một tay đùa “thằng em Bạch” như nhào bột, Bạch Tân Vũ vừa sợ vừa tức, lấy tay ra sức cấu tay hắn, song lại sợ tiếng động lớn quá sẽ đánh thức người xung quanh.

Y chưa cấu được mấy cái thì thấy giường bên động đậy, Du Thiên Ngôn trở mình đè lên người y.

Bạch Tân Vũ giật mình, giãy dụa không tiếng động.

Du Thiên Ngôn nằm sấp ghé vào tai y, dùng chất giọng cực thấp, “Tôi rất mong lúc tôi xoạc anh, anh cũng có thể… dùng sức với tôi đấy.”

Bạch Tân Vũ khóc không ra nước mắt, bàn tay to của Du Thiên Ngôn bịt kín đến nỗi y không thở nổi.

Du Thiên Ngôn cười khẽ hai tiếng, lại nhẹ nhàng trở mình về giường ngủ của hắn. Song tay hắn thì chưa rút lại mà còn chui vào trong quần lót một cách táo tợn, hành vi càng thêm càn rỡ hơn.

Bạch Tân Vũ không thể phản kháng, bèn vén chăn lên đầu, khe khẽ nức nở.

Ngón tay linh hoạt nọ tận tình mà đốt lửa ở phần dưới của y, cơ thể Bạch Tân Vũ thẳng tắp, bất giác kẹp chặt chân, cuối cùng cũng bắn ra dưới màn làm bậy của Du Thiên Ngôn.

Khi đó Bạch Tân Vũ rất muốn bịt chăn lên mình cho đến chết, chứ không thì y không biết kế đó mình phải đối mặt với Du Thiên Ngôn như nào nữa.

Y rất hi vọng tất cả những chuyện vừa xảy ra ban nãy đều là làm mơ, thế nhưng mũi hãy còn ngửi thấy mùi bọt cạo râu của Du Thiên Ngôn, cơ thể hãy còn nhớ rõ sức nặng làm y không thở nổi ban nãy, nhất là sự ẩm ướt dưới người mình càng làm y thấy xấu hổ và bực bội khôn cùng.

Bàn tay đầy sức mạnh khẽ tuột chăn y xuống, Du Thiên Ngôn sáp lại nói, “Đừng bịt chết nhé, tôi không thích gian thi* đâu.” Nói xong còn liếm tai Bạch Tân Vũ đầy vẻ vô sỉ.

(*Gian thi: XX với xác chết.)

Sau đó tên sát tinh nằm về giường mình đầy quy củ như chả có chuyện gì, cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ, chỉ còn mỗi Bạch Tân Vũ thức trắng đêm.

Đây mới chỉ là ngày đầu tiên y tòng quân mà thôi. Ngày đầu tiên, y đã bị một người con trai quấy rối tình dục. Ngày đầu tiên, y đã dám xác định nơi đây tuyệt đối là địa ngục, cứ ở lại thêm nữa thì không chỉ cúc hoa khó giữ mà ngay cả cái mạng nhỏ này của y cũng chả bảo vệ được.

Bạch Tân Vũ nằm trong màn đêm đen kịt, nghĩ đến cái tên sát tinh nằm bên, chỉ cảm thấy cuộc đời mình đầy tăm tối.

Ba ơi, mẹ ơi, anh họ yêu dấu của em ơi, mau kéo em ra khỏi nơi quỷ quái này đi thôi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.