*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
Thư ký Lương làm việc với hiệu suất đáng kinh ngạc, sau hơn hai tuần đã liên lạc được với người mua, Giản Tùy Anh bấm bụng bán bốn con xe hơi trong bộ sưu tập của mình, nhận hơn một nghìn vạn tiền mặt, qua tay rót vào dự án, chẳng còn lại một cắc.
Dù là đại thiếu gia đã quen tiêu tiền không chớp mắt như Giản Tùy Anh, dạo này cũng tiêu đến độ tay run hết cả. Tiền chỉ có ra mà không có vào, hắn không khó chịu mới là lạ.
Hắn chỉ đành cắn răng chịu đựng, để ngày nào cũng tự thấy thỏa mãn.
Một ngày nọ, hắn lái xe đi ngang qua trường Lý Ngọc.
Hôm đó rất nóng, ba mươi sáu, ba mươi bảy độ, Giản Tùy Anh chỉnh điều hòa trong xe xuống hai mươi ba độ, rồi bị phả hơi mát khiến cả miệng lẫn lưỡi đều khô khốc. Vừa khéo đi ngang qua trường học, hắn bèn dừng xe, mua một lon nước giải khát ở tiệm bách hóa cũ bên cạnh cổng trường.
Hắn rất quen chỗ này, hắn đã từng mua nước, mua thuốc lá, mua cả ba con sói ngay ở chính tiệm bách hóa này. Hắn đã từng đứng đây đợi Lý Ngọc, đợi cậu tan học thì đi chơi, cũng từng tạm biệt nhau ở nơi này, rồi hai người núp trong xe hôn nồng nhiệt.
Giờ đây hắn đã không còn lí do gì để đến chốn này nữa, và Lý Ngọc cũng không còn học ở đây.
Sao thời gian trôi nhanh đến vậy cơ chứ, để rồi chia tách con người ta, sống cũng chẳng được vui, mà tình cảm cũng mất. Giản Tùy Anh đứng trước cánh cổng trường chứa rất nhiều kí ức đã qua, trong lòng dấy lên từng cơn đau đớn.
Hắn nhìn cổng trường thêm mấy bận, và cả những gương mặt tươi trẻ ra ra vào vào, uống hết lon nước chỉ với vài hớp, rồi xoay người lên xe đi mất.
Cứ tưởng có hai khoản tiền này thì chắc sẽ có thể vượt qua thời điểm khó khăn nhất, kết quả đất nước ra chính sách hạn chế bất động sản mới, tức thì đẩy chi phí giao dịch của hắn lên, làm hắn lại rơi vào khốn cảnh lần nữa.
Kinh doanh với quy mô càng lớn thì mức dao động sẽ càng cùng một nhịp với chính sách, nếu là khi điều kiện tài chính của hắn dư dả thì sẽ chẳng phải vấn đề lớn gì, nhưng lúc này đúng là họa vô đơn chí, Giản Tùy Anh cảm thấy sứt đầu mẻ trán thực sự.
Sau khi chính sách này được ban bố, người chịu trận không chỉ có mỗi mình hắn, mà Lý Văn Tốn cũng chẳng đợi hắn cho tròn hai tháng nữa, ngay đêm đó đã gọi cho hắn, nói Lý Ngọc đã giúp hắn bù hai nghìn vạn, gã thì không có tiền trong tay, bảo Giản Tùy Anh phải nghĩ cách, xoay sở thêm sáu nghìn vạn nữa.
Khi đó Giản Tùy Anh cúi đầu hút mấy điếu thuốc lá mà vẫn không nghĩ ra còn có con đường kiếm tiền nào mà hắn quên mất hay chăng. Ban đầu nghe cái tin của Lý Ngọc đã làm tâm trạng hắn đủ ngổn ngang, nay lại bị sáu nghìn vạn này đè nặng, mãi lâu sau hắn vẫn chẳng thốt ra nổi một câu.
Vừa lúc đó, Giản Tùy Lâm gửi tin nhắn cho hắn, hỏi một số câu thân thiết vô thưởng vô phạt, Giản Tùy Anh đọc mà lửa giận bừng bừng xông thẳng lên đầu.
Nếu không phải tại thằng ngu này gây ra cái chuyện ngu ngục đó thì hắn đâu cần đến mức hết cách phân thân để đối phó với nhiều nan đề tài chính như vậy? Hắn bèn trả lời lại, “Bớt nhảm đi, có giỏi thì đi kiếm tiền, đéo có tiền thì đừng làm phiền tao.”
Quả nhiên bên kia im bặt.
Ngày nào Giản Tùy Anh cũng vùi mình vào công việc, tìm mọi cách để kiếm tiền, kéo thêm hai tuần nữa thì Lý Văn Tốn gọi hai cuộc, tuy không nhắc đến chữ tiền nào, chỉ hẹn hắn ăn cơm, nhưng Giản Tùy Anh không phải không hiểu ý của gã.
Một ngày nọ, sau khi tan tầm, hắn nhận cuộc gọi từ Lý Huyền đã lâu không liên lạc.
Giản Tùy Anh tắt máy, Lý Huyền lại gọi tiếp, cứ gọi mãi không tha, cuối cùng cũng khiến Giản Tùy Anh thấy phiền, bèn nhấn nút nhận.
Giọng nói lạnh như băng của Lý Huyền truyền qua điện thoại, “Có phải em trai tôi đang ở với cậu không.”
Giản Tùy Anh định mỉa anh ta mấy câu, song hôm nay hắn đã mệt đến nỗi chẳng thiết nói năng gì nữa, cũng thật sự không có hứng để đọ trí đọ sức với người khác, thế nên trả lời ngắn gọn, “Không.”
“Vậy nó đang ở đâu.”
“Anh không thấy em trai mình thì tìm tôi làm gì, sao tôi biết được, hai bọn tôi chia tay lâu rồi mà.” Giản Tùy Anh lại nhớ đến chuyện Lý Ngọc nghỉ học, trong lòng có hơi bất an.
“Nó ở nhà không chịu nhận lỗi, ba tôi tức quá muốn cắt đứt quan hệ với nó, nó bèn bỏ chạy. Giờ nó cũng xin nghỉ học rồi, tôi cũng không liên lạc được với nó. Nó trở thành như vậy là vì cậu, tôi không tìm cậu thì tìm ai?” Trong lời nói của Lý Huyền giấu lửa giận.
Giản Tùy Anh hờ hững đáp: “Gì mà trở nên như vậy là vì tôi, tôi không gánh vụ này nổi đâu nhé. Những điều dư thừa thì tôi không muốn giải thích, nếu Lý Ngọc đối xử đúng lẽ với tôi, tôi cũng sẽ không để cậu ta đối mặt với những thứ này một mình. Giờ cậu ta ở đâu thì tôi không biết, nhưng cậu ta vẫn sống ngon lắm, còn dùng số tiền vơ vét từ chỗ tôi để đi làm ăn cơ mà, anh cứ yên tâm đi.”
Lý Huyền vội la lên: “Cậu có tin tức về nó?”
“Tôi chỉ biết chừng ấy, tôi bận lắm, chuyện nhà của họ Lý các người, tôi không muốn quan tâm. Anh cũng đừng gọi cho tôi nữa, nhất là về Lý Ngọc.”
“Giản Tùy Anh!” Trước khi hắn cúp máy thì Lý Huyền đã kêu hắn, “Giản Tùy Anh, nếu cậu thấy nó thì hãy bảo nó liên lạc với tôi, mẹ tôi rất nhớ nó.”
Hầu kết Giản Tùy Anh chuyển động lên xuống, cuối cùng vẫn thốt ra một chữ, “Được.”
Khi hắn ra bãi đỗ xe, lòng nặng trĩu.
Hắn không ngờ Lý Ngọc đã náo loạn cả nhà đến mức này, đến cả nhà cũng không về.
Bây giờ cậu ta đang ở đâu?
Giản Tùy Anh khẽ thở dài, giờ hắn chỉ muốn về nhà đánh một giấc thôi.
Hôm nay hắn tan làm muộn, bãi đỗ xe gần như chẳng còn mấy chiếc, ngay khi hắn sắp đến bên xe mình thì một chiếc xe van bỗng nổ máy, còn mở cửa xe ra, có năm, sáu người nhảy xuống từ bên trong, tất cả đều nhìn hắn.
Giản Tùy Anh thấy cái khí thế này là thừa biết chúng đến vì hắn, phản ứng của người bình thường trong tình huống này là chạy, nhưng Giản Tùy Anh vừa thấy chiếc xe kia rồ máy là biết chân hắn chạy chẳng bằng xe, tuyệt đối là phí công, chỉ đành bình tĩnh, xem đám người này đỗ ở đây đợi hắn là muốn làm gì.
Một kẻ cầm đầu nói với vẻ khách sáo, “Giản thiếu gia, Lý tổng của chúng tôi muốn mời cậu qua ăn bữa tối.”
“Ồ, Lý tổng nào cơ?” Giản Tùy Anh biết tỏng còn hỏi, cái tư thế hổ báo cáo chồn này cũng chỉ có cái tên Lý Văn Diệu đầu óc ngu si tứ chi phát triển đó làm được thôi.
“Giản thiếu gia chắc biết Lý tổng nào mà. Giản thiếu gia, lên xe đi.”
Giản Tùy Anh bình tĩnh tự hỏi giây lát, cảm thấy mình không thể đi được.
Thật ra hắn tin chắc rằng nếu hắn đi thì Lý Văn Diệu cũng không dám làm gì hắn, nhưng nếu hắn đi thì dĩ nhiên là sẽ bị rơi vào thế bị động, chưa nói đến chuyện hắn không đào ra được sáu nghìn vạn, thì dù có đào ra được, chỉ cần hắn nằm trong lòng bàn tay Lý Văn Diệu thì chuyện tiền nong sẽ không do hắn định đoạt nữa.
Cho nên hắn không thể đi.
Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi không rảnh.”
Gã cầm đầu nói: “Giản thiếu gia à, cậu đừng làm khó tôi chứ, chúng tôi chỉ biết nghe lời và làm theo thôi, sẽ không nói lí đâu, cậu làm khó chúng tôi, cũng là làm khó chính cậu đấy.”
Giản Tùy Anh rút chìa khóa xe ra, mở cửa xe mình.
Mấy tên kia đều nhìn hắn đầy căng thẳng, rặt một vẻ vận sức đợi phát động.
Giản Tùy Anh biết khoảng cách này có vấn đề, hắn có muốn lái xe chạy cũng không khả thi cho lắm, vì vậy lại khóa xe lại, rồi bấm điều khiển mở cốp xe lên.
Gã cầm đầu nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Giản Tùy Anh ném cặp hồ sơ mình vào từ phía xa, sau đó nói: “Đóng cốp xe lại cho tôi.”
Tên đó không hiểu, bèn tiến lên vài bước, đóng cốp xe cho hắn.
Giản Tùy Anh bình tĩnh đứng tại chỗ, “Tôi không đi theo các người thì các người định làm gì?”