Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng phóng ra một vòng bảo hộ, bay vút lên trời đánh một chưởng vào chỉ đỏ trên bầu trời. Mới rồi dư âm công kích đánh trúng những sợi chỉ đỏ ẩn giấu, trừ làm không gian càng hỗn loạn thêm thì không phá hỏng chút nào.
Thanh Long sơn quá nhỏ, Tiêu Lãng rất khó tránh né, hắn muốn thử phá đại trận xem có được hay không. Dĩ nhiên quan trọng nhât là phá đại trận này rồi Tiêu Lãng có thể phóng Tình Không, không cần bị động chịu đòn nữa.
Vù vù vù vù vù!
Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng nổ tung trên bầu trời, chỉ đỏ tỏa ánh sáng đỏ rực, sáng rỡ làm Tiêu Lãng không mở mắt được. Một chưởng cường đại của Tiêu Lãng hùng hổ thế mà không tạo ra chút tổn hạng nào?
– Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa, đây là Tru Thần trận do lão tổ tông nhà ta tự mình nghiên cứu chế tạo ra. Đừng nói là chút thực lực của ngươi, dù là hậu kỳ Thiên Tôn muốn đánh vỡ còn khó. Ngươi ngoan ngoãn chờ chết đi.
Trong rừng đỉnh Thanh Long sơn vang ra tiếng cười to sung sướng của Long Kỵ công tử. Mười hai Thiên Tôn bên dưới nhanh chóng vọt lên, lại lần nữa phóng thích năng lượng công kích, binh khí xuất hiện trong tay, định chờ khi Tiêu Lãng né ra sẽ bắt giữ hoặc giết hắn.
Tiêu Lãng ngẩn ra sau đó cười to bảo:
– Tru Thần trận? Không phải Khốn Thần đại trận? Tổ cha nó!
Vốn Tiêu Lãng thấy tình hình này, thấy không gian dao động tầng tầng còn tưởng là Khốn Thần đại trận lần trước gặp bên ngoài Ma Vực, Long Kỵ công tử cố ý dùng nó ngăn cản Tiêu Lãng na di.
Khốn Thần đại trận và Tru Thần trận chắc chắn không giống y nhau, có thể ngăn cản Thiên Tôn đại na di nhưng chưa chắc ngăn được Tiêu Lãng phóng Tình Không. Tình Không của Tiêu Lãng không phải thứ giống y như đại na di, nó cao cấp hơn nhiều.
– Tình Không!
Tiêu Lãng không phóng Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng nữa, lòng máy động, thân thể đột nhiên biến mất. Không gian Tiêu Lãng biến mất chấn động kịch liệt, xuất hiện từng khe nứt, không gian vặn vẹo.
– Cái này…
Vô số thanh âm nghi hoặc vang lên, các Thiên Tôn quét thần thức bốn phương tám hướng, thấy Tiêu Lãng xuất hiện bên cạnh chỉ đỏ, thân thẻ bị bắn ngược về.
– Bà nội nó, Tru Thần trận lợi hại dữ vậy? Không thể na di ra ngoài?
Vốn Tiêu Lãng định phóng Tình Không ra bên ngoài nhưng ở giữa không trung bị cưỡng ép đánh bật về. Tiêu Lãng nhìn chỉ đỏ dày đặc, rất ngạc nhiên.
Tiếng cười của Long Kỵ công tử lại vang lên:
– Ha ha ha ha ha ha! Muốn trốn? Không thu Tru Thần trận này lại thì mọi người không thể trốn thoát được. Tiêu Lãng, ngươi hãy ngoan ngoãn chờ chết đi.
Nhưng lúc này toàn bộ Thiên Tôn biến sắc mặt, thầm chửi:
– Ngu xuẩn!
Trong Tru Thần trận này đám Thiên Tôn không thể đại na di mà Tiêu Lãng thì có thể tiểu na di, đây không phải chuyện tốt cho họ, vậy mà Long Kỵ công tử còn đắc ý như vậy?
Tiêu Lãng cười dài:
– Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng biến mất giữa không rung, giây tiếp theo xuất hiện giữa bầy Thiên Tôn bên dưới. Tiêu Lãng hóa thành mấy trăm người, toàn bộ lấp lánh ánh sáng vàng, khói đen vờn quanh, thanh thế làm cho người ta sợ hãi. Trong mắt mỗi cái bóng đều bắn ra hai luồng sáng đen, có thể xuyên kim liệt thạch. Liệt Thần Thủ lấp lánh tia chớp hóa thành mấy trăm bóng vuốt bao phủ mười hai Thiên Tôn.
Hậu kỳ Thiên Tôn quát to:
– Rút lui, tản ra!
Hậu kỳ Thiên Tôn như chim đại bàn bay lên không trung. Bảy trung kỳ Thiên Tôn cũng hành động. Long Kỵ công tử nghi hoặc nháy mắt, khó tin hét to:
– Sao hắn biết di hình hoán vị của Long gia ta? Không phải hắn chỉ biết đại na di sao? Chết tiệt, đám ngu ngốc này thu thập tin tức kiểu gì?
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Mười hai tiền kỳ Thiên Tôn bị Tiêu Lãng tập kích vốn hơi hoảng, nghe hậu kỳ Thiên Tôn rống to liền lao ra. Ngực một người bị cào thủng lỗ máu, trong mắt tràn ngập kinh khủng, tuyệt vọng, máu rải khắp bầu trời, không cam lòng nặng nề đập xuống đất dấy lên cát bụi.
Năng lượng của Tiêu Lãng trải qua đại trận trong người cải tọa, Toan Nghê Sát phối hợp với Liệt Thần Thủ đủ sức giết tiền kỳ Thiên Tôn. Đám tiền kỳ Thiên Tôn bị thanh thế của Tiêu Lãng chấn nhiếp, bị cường giả hậu kỳ Thiên Tôn hét to kinh khủng thụt lùi, trong hoảng loạn có một người bị giết là bình thường.
– Bạo Vũ thương!
Tốc độ của hậu kỳ Thiên Tôn cực kỳ nhanh, trong tay xuất hiện một cây trường thương lửa đỏ bỗng ném tới trước. Trường thương hóa thành mấy vạn cái giữa không trung, xoay tít mang theo tiếng sấm chớp khiến không gian bốn phía nứt ra từng mảng, bao phủ không gian Tiêu Lãng ở.
Vù vù vù vù vù!
Sau khi Tiêu Lãng giết tiền kỳ Thiên Tôn xong liền di chuyển, nhanh chóng biến mất trên bầu trời. Giây tiếp theo, Tiêu Lãng xuất hiện sau lưng một tiền kỳ Thiên Tôn, đỡ một chưởng của võ giả tiền kỳ Thiên Tôn đó, phóng ra Toan Nghê Sát và Liệt Thần Thủ, dễ dàng mổ bụng võ giả này.
– A…
Tiêu Lãng liên tục giết hai người, năng lượng na di cự ly ngắn quái dị và sức chiến đấu cường đại của hắn khiến mọi người kinh sợ.
Một tiền kỳ Thiên Tôn tức giận quát:
– Long Kỵ, ngươi thu thập tư liệu kiểu gì? Đây chính là võ giả sức chiến đấu tổng hợp chỉ là đỉnh Thần Tổ cảnh mà ngươi nói? Không phải ngươi nói hắn chỉ biết đại na di? Đây mà là đại na di?
Mấy Thiên Tôn khác cũng nổi giận. Sức chiến đấu của Tiêu Lãng khác biệt quá xa với miêu tả, võ giả tiền kỳ Thiên Tôn không thể nào chống lại. Hơn nữa thần thông na di của Tiêu Lãng quá nhanh, xuất hiện lặng lẽ. Cứ tiếp tục như vậy thì dù Thiên Tôn giết chết Tiêu Lãng cũng sẽ bị tổn thất lớn.
Long Kỵ công tử mờ mịt. Trong tư liệu người của Long Kỵ công tử báo cáo có viết: Tiêu Lãng có một loại năng lực thầnk ỳ có thể đại na di, hình như còn có thể tiểu na di?
Long Kỵ công tử không tin điều này, bởi vì võ giả có thể cùng lúc sử dụng đại na di, tiểu na di trong nguyên thế giới hỗn độn này trừ Chí Cao Thần ra chỉ có một người, đó là Hình Thiên Tinh Quân. Năm xưa Long Kỵ công tử học tập loại thần thông tiểu na di di hình hoán vị xong Long Ngạo Chí Cao Thần chính mồm nói sau này gã không thể tu luyện thần thông đại na di, bởi vậy gã cho rằng tin tức sai lầm, khiến người tạo Tru Thần trận phòng ngừa Tiêu Lãng dùng đại na di chạy trốn.
Ma Đằng công tử đã chết, Tu Duyên bị phế, Long Kỵ công tử không còn nguồn tin từ Hủy Diệt chi địa. Toàn làp hái võ giả cấp thấp thu thập tin tức nên Long Kỵ công tử không thể biết tư liệu chính xác nhất.
Cho nên Long Kỵ công tử mờ mịt, bị các Thiên Tôn chất vấn mới tỉnh táo lại.
Tiêu Lãng vội nói:
– Cho dù Tiêu Lãng biết tiểu na di thì sao? Các ngươi có nhiều người như vậy chẳng lẽ không thể giết Tiêu Lãng? Giết cho ta! Tăng thêm một Mị Hương nữ và mười ức Tử Thánh Thạch cho mỗi người!
Mị Hương nữ có sức hấp dẫn đủ lớn, một Mị Hương nữ đáng giá mấy chục ức Tử Thánh Thạch.
Lại nói hôm nay đã đánh nhau rồi, mọi người đành tiếp tục. Võ giả hậu kỳ Thiên Tôn hóa thành bóng đen bay hướng Tiêu Lãng, trường thương bắn ra bị gã một tay khống chế, ở không trung hóa thành mấy vạn trường thương bay hướng Tiêu Lãng.
– Tiền kỳ Thiên Tôn hai người một tổ, những người khác tự chiến đấu. Thanh Long sơn nhỏ như vậy, lão phu muốn xem hắn có thể phi thiên độn địa sao?
Kinh nghiệm chiến đấu của hậu kỳ Thiên Tôn này rất phong phú, hét to một tiếng các Thiên Tôn khác đều hiểu, tản ra đứng mỗi hướng. Võ giả tiền kỳ Thiên Tôn chia hai người một tổ phối hợp tác chiến. Nếu Tiêu Lãng dám xử dụng Tình Không nữa thì dù giết được một người cũng sẽ bị người khác giết.
– Đến đây, dù sao giết hai tên là quá đủ, giết thêm một người là lời. Hôm nay ta chết chắc, các ngươi không sợ chết thì tới đây!
Mới rồi Tiêu Lãng vì giết tiền kỳ Thiên Tôn mà cưỡng ép vỗ ra một chưởng, đã bị thương, khóe môi tràn máu. Bây giờ Tiêu Lãng xuất hiện trên bầu trời, mắt như điện nhìn bốn phía, người phát ra khí thế quyết tuyệt.
Tiêu Lãng không chết thì thân nhân, tộc nhân của hắn không sống được, nên hắn chưa từng nghĩ đến sẽ sống trở ra. Hôm nay có thể một mình đấu với hai mươi Thiên Tôn, tuy không bá khí bằng Tu La Chí Cao Thần trước kia nhưng đời này Tiêu Lãng không sống uổng phí.