Tiêu Lãng liên tục na di, tuy linh hồn hơi suy yếu nhưng vì an toàn, hắn vẫn không ngừng na di cho đến khỉ ời khỏi Hủy Diệt chi địa, đến Vong Trần chi địa phía đông nam Thần Vực.
Vong Trần Chí Cao Thần của Vong Trần chi địa đã nhiều năm không xuất thế, người trong lãnh địa của gã rất yên tĩnh. Nếu không phải lần trước Quỷ Tà vực diện có chuyện thì chắc nhiều người quên mất có một Vong Trần Chí Cao Thần.
Tiêu Lãng tìm một chỗ ẩn núp, đào cái hố mười vạn dặm trong một khu rừng, tuần phục mấy hoang thú cấp thấp, dùng Hạt Huyết Thạch xây dựng một mật thất, ngủ một giấc no nê.
Còn nửa tháng mới đến ước hẹn ba tháng với quân đoàn Hổ Nhẫn, Tiêu Lãng không sốt ruột. Tiêu Lãng gây ra động tĩnh lớn như vậy trong Hủy Diệt chi địa, chắc Long Kỵ công tử dã sớm biết rồi. Tiêu Lãng không chết thì Long Kỵ công tử sẽ không dám đụng vào người thân của hắn. Tiêu Lãng phải hồi phục thân thể đến trạng thái tốt nhất, có như vậy mới càng nắm chắc cứu ra người thân, tộc nhân của hắn.
Tiêu Lãng thoải mái ngủ bốn, năm ngày, vết thương trên người đã lành. Tiêu Lãng thong dong một đường truyền tống đi. Tiêu Lãng có bản đồ Thần Vực nguyên bộ, tuyến đường truyền tống lung tung, không sợ kẻ địch canh me thành trì trước mặt ngăn cản.
Thanh Long sơn ở Thanh Long lĩnh, bên cạnh nó là thanh Hoàng phong, nơi Thanh Thứ Chí Cao Thần cư trụ.
Mặt ngoài thì Long Kỵ công tử bị trục xuất ra Long gia, hiện tại bắt người đặt ở Thanh Long sơn, dù chuyện này có truyền khắp thiên hạ cũng sẽ không ảnh hưởng uy danh của Long gia. Làm như vậy còn tránh cho đám người Hiên Viên Thiên Tôn đi giúp đỡ, dù sao gần đó là nơi Thanh Thứ Chí Cao Thần cư ngụ, Thiên Tôn chỗ khác đến giết chóc là không nể mặt.
Tiêu Lãng truyền tống, vừa suy nghĩ các loại khả năng sẽ gặp phải khi đến Thanh Long sơn. Biểu tình của Tiêu Lãng rất bình tĩnh nhưng lòng thì nặng nề. Cứu người chứ không phải giết người, sơ sẩy một cái là toàn bộ ở lại Thanh Long sơn.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng tùy tiện truyền tống đi một chủ thành, dù sao thời gian đầy đủ, vì không để kẻ địch xác nhận hướng đi nên hắn toàn là đi lung tung. Tiêu Lãng lắc người đi ra truyền tống trận, định vào một truyền tống trận khác thì chợt khựng lại.
Tiêu Lãng trông thấy một pho tượng, một pho tuợng tím vàng to lớn.
Tiêu Lãng có thấy mấy pho tượng giống như vậy. Khi Tiêu Lãng vào Thần Vực thấy một pho tượng, ở Tình Ca thành thấy một cái, đây là tượng Chí Cao Thần. Một pho tượng cao trăm thước toát ra uy nhiếp khủng bố.
Pho tượng một nam nhân trung niên nho nhã anh tuấn, mặc đạo bào, vóc dáng cao ráo, cõng một giỏ tre, tay cầm quyển sách, trông không như chiến sĩ cường đại mà càng giống thư sinh, một sư sinh không hỏi thế sự chỉ tập trung vào sách.
Pho tượng không có vấn đề gì, nhiều người quỳ lạy pho tượng, tượng tỏa ra áp lực nhàn nhạt khiến Tiêu Lãng cảm giác có chút lạ. Tiêu Lãng nhìn đôi mắt trong sáng kia như thấy biển sao, thấy thiên địa luân hồi, thấy cô thế trích tiên.
Tiêu Lãng đứng trước pho tượng như năm xưa thấy ba chữ Tử Mị Hoàng viết bên ngoài Tử Mị cung. Tiêu Lãng cảm nhận một chút lý giải, cảm ngộ về thiên đạo của Chí Cao Thần từ pho tượng kia.
Lần trước Tiêu Lãng có điều ngộ từ Tử Mị Hoàng, bây giờ thấy pho tuợng kia thì hoàn toàn chìm đắm vào. Tiêu Lãng quên đang ở đâu, sắp đi làm gì, bỗng nhiên chìm trong thế giới mênh mông của đôi mắt kia.
Từ từ ngoài người Tiêu Lãng phát ra ánh sáng trắng nhạt, có thêm khí chất xuất trần, tựa như một pho tượng, không hỏi chuyện trần gian, chỉ cầu thiên đạo, phiêu miểu trích tiên.
– A…
Hiện tượng kỳ lạ của Tiêu Lãng kinh động vô số hộ vệ trên quảng trường, những hộ vệ nhanh chóng báo tin cho đại nhân vật trong thổ bảo. Trên quảng trường có nhiều người nghi hoặc nhìn Tiêu Lãng, thấy tóc hắn bạc trắng, không phải thần thể thì bất giác nhớ đến một thanh niên gần đây danh chấn Thần Vực, Tiêu Lãng!
– Bao vây lại!
Bỗng nhiên vô số Thần Tổ cảnh, năm Thiên Tôn bay ra khỏi dãy thổ bảo trong thành trì. Một hậu kỳ Thiên Tôn quát to, những Thần Tổ cảnh bay qua bao vây Tiêu Lãng lại.
Tiêu Lãng không nhúc nhích, ánh mắt mờ mịt, khí chất xuất trần trên người càng đậm. Tiêu Lãng quên tất cả nên không biết đã bị vô số Thần Tổ cảnh bao vây.
Tất nhiên cũng do người Thần Tổ cảnh không có chút sát ý.
Những Thần Tổ cảnh bao vây Tiêu Lãng lại, căng thẳng nhìn bốn phía. Bốn, năm Thiên Tôn đứng một hướng khác nhau, nhìn bốn phương tám hướng. Hộ vệ trên quảng trường hành động, xau mọi người đi, ra lệnh quảng trường bị giới nghiêm, bất cứ ai dám tới gần sẽ giết không tha.
Trong thành xôn xao. Cường giả của gia tộc Vong Trần đều xuất động hộ giá cho Tiêu Lãng?
Nhiều người nhớ đến một truyền thuyết đồn nhiều năm qua, nghe nói trong pho tượng Vong Trần Chí Cao Thần ẩn chứa cảm ngộ chung cực thiên đạo, bất cứ ai có cơ duyên sẽ ngộ được một chút.
Từ khi đắp nặn pho tuợng thành công thì đã có truyền thuyết này nói là Vong Trần Chí Cao Thần chiếu cố con dân của gã. Nhưng nhiều năm qua không ai cảm ngộ chút thiên đạo từ pho tượng này, dần dần mọi người lãng quên, bây giờ Tiêu Lãng đi tới mới có người nhớ đến.
Chính gia tộc Vong Trần cũng không cảm ngộ được pho tượng kia, vậy mà Tiêu Lãng mới đến liền ngộ đạo, dĩ nhiên khiến gia tộc Vong Trần chú trọng. Toàn bộ cường giả xuất động hộ pháp cho Tiêu Lãng là bình thường. Dù sao có thể cảm ngộ thiên đạo ẩn chứa trong pho tượng xem như có duyên với Vong Trần Chí Cao Thần.
Tiêu Lãng đứng hai ngày, cường giả của gia tộc Vong Trần cũng hộ vệ hai ngày, không ai được đến gần. Hễ ai truyền tống đến sẽ bị người của gia tộc Vong Trần xua đuổi.
Vù vù vù vù vù!
Ngày thứ ba, một truyền tống trận to lớn sáng lên, hộ vệ đứng canh gác căng thẳng.
Khi ánh sáng truyền tống trận yếu đi, đội trưởng hội vệ hét lên:
– Không được nhúc nhích, nếu không thì giết không tha!
Vù vù vù vù vù!
Ai ngờ hơn mười người trong truyền tống trận tấn công trước. Mười người đa số là đỉnh Thần Quân cảnh, có ba, bốn Thần Tổ cảnh, đều che kín mặt mũi, rõ ràng làm nghề sát thủ.
– Tìm chết!
Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần giận dữ, hai người bay ra, áp lực khổng lồ bao phủ mọi người trong truyền tống trận. Hai Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần cùng công kích, không tiếc đập nát truyền tống trận.
Vù vù vù vù vù!
Hai Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần vừa nhúc nhích thì hai truyền tống trận khác cũng sáng lên, mỗi bên có hơn mười người, bên trong có Thần Tổ cảnh, vừa xuất hiện liền điên cuồng công kích Tiêu Lãng.
– Giết!
Ba Thiên Tôn khác của gia tộc Vong Trần hành động. Ba Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần cùng ngưng tụ năng lượng công kích to lớn đánh tan công kích phe địch. Tiêu Lãng đang cảm ngộ, đừng nói là bị giết, nếu bị công kích đánh gãy thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vù vù vù vù vù!
– Tiêu Lãng, chết đi!
Khi tất cả Thiên Tôn hành động, bầu trời trên đầu Tiêu Lãng rung động, một lão nhân mũi ưng đột nhiên xuất hiện. ưng trảo to lớn ngưng tụ bao phủ Tiêu Lãng và Thần Tổ cảnh gần đó, khí thế mênh mông khổng lồ làm Thần Tổ cảnh gia tộc Vong Trần thấy tuyệt vọng.
Hậu kỳ Thiên Tôn, Thiên Ma lão tổ.