– Đây là đâu?
Trong ngơ ngẩn mông lung, Tiêu Lãng mở mắt ra thấy một mảnh tối đen. Tiêu Lãng mới nhúc nhích là thân thể đau đớn như bị xé rách. Tiêu Lãng muốn nội thị thân thể nhưng đau đến trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Không biết qua bao lâu, một ngày hay là một năm?
Tiêu Lãng lại tỉnh dậy, vết thương trên người hắn tốt hơn nhiều. Xung quanh vẫn là một mảnh tối đen. Tiêu Lãng nội thị thân thể, xác định không có vấn đề lớn mới thả thần thức dò xét bốn phía.
– A… Không ngờ ta còn sống.
Tiêu Lãng chợt nhớ ra một vấn đề, trước khi hắn xỉu, hắn nhớ là bị cuốn vào không gian hố đen. Bây giờ không hiểu sao Tiêu Lãng nằm trong một sơn động quái dị, bốn phía thật xa lạ.
Không phải vì địa thế xa lạ mà là hơi thở lạ. Thần Vực toàn do nhân loại cư ngụ nên có mùi đặc biệt của Thần Vực. Yêu Vực có mùi của yêu tộc.
Tiêu Lãng chớp mắt, kinh kêu:
– Không lẽ bây giờ ta đang ở Ma Vực?
Trong lòng Tiêu Lãng càng giật mình hơn, mà càng nghĩ càng thấy giống. Bởi vì xung quanh có mùi âm u, nếu không phải Tiêu Lãng chết xuống âm tào địa phủ thì thật sự là ở Ma Vực rồi.
Tiêu Lãng rất khẳng định rằng hắn còn sống, chuyện này thật là lạ.
Sao Tiêu Lãng có thể sống sót trong không gian vặn vẹo được? Còn từ trung tâm Tinh Hải Hỗn Loạn trực tiếp đến Ma Vực? Không lẽ Tiêu Lãng bị Chí Cao Thần của Ma Vực mang tới?
– Không đúng!
Tiêu Lãng nhớ rõ phút cuối có một Chí Cao Thần muốn bắt hồn châu nhưng nửa đường từ bỏ. Chí Cao Thần của Thần Vực còn không dám đi vào thì ao Chí Cao Thần của Ma Vực cứu Tiêu Lãng?
– Không cần… Nghĩ lung tung, đây là… Bổn tọa lợi dụng thần thông… Đưa ngươi đến bên này.
Một thanh âm đột ngột vang trong đầu Tiêu Lãng, hù hắn sợ hãi suýt nhảy cẫng lên. Thần thức của Tiêu Lãng như điện bắn phá bốn phía nhưng không phát hiện xung quanh có rục rịch gì.
Tiêu Lãng cảm thấy thanh âm rất quen thuộc, kinh kêu:
– Ngươi… Ngươi là tàn hồn của hoang thú kia?
Vù vù vù vù vù!
Không gian trên đầu Tiêu Lãng run run, một tàn hồn xuất hiện, chính là tàn hồn Bệ Ngạn thú. Tàn hồn trên người Bệ Ngạn thú biến mỏng gần như trong suốt, năng lượng sắp hao hết.
Mắt tàn hồn Bệ Ngạn thú lạnh băng nhìn Tiêu Lãng, nói:
– Nhân loại, ngươi có thể làm giúp bổn tọa một chuyện không? Nếu không được thì… Bổn tọa sẽ không cho ngươi dùng… Hồn châu của bổn tọa.
Tiêu Lãng khó khăn ngồi dậy, hé mở đôi môi khô nứt nói:
– Nói đi, ngươi cứu ta một mạng, cho dù kêu ta giết Chí Cao Thần thì ta sẽ không chớp mắt.
Bốn con mắt của tàn hồn Bệ Ngạn thú không có chút cảm xúc dao động, lạnh như băng vạn năm. Mặt quỷ rất đáng sợ.
Thanh âm mơ hồ của tàn hồn Bệ Ngạn thú vang lên:
– Sao ngươi biết… Bổn tọa muốn ngươi giết Chí Cao Thần? Ưm, bổn tọa muốn ngươi làm một việc chính là… Giết Long Ngạo. Nếu… Ngươi có thể lập Hỗn Độn Huyết Thệ… Giết Long Ngạo thì bổn tọa sẽ tặng hồn châu cho ngươi luyện hóa.
– Cái gì?
Tiêu Lãng trọn to mắt, hắn thuận miệng nói thế mà tàn hồn Bệ Ngạn thú thật sự kêu hắn đi giết Chí Cao Thần?
Chí Cao Thần là cái gì?
Đó là sự tồn tại mạnh nhất trong thiên địa, là cường giả có thể sống lại người chết. Tiêu Lãng không biết Chí Cao Thần có thực lực mạnh đến cỡ nào nhưng hắn biết Chí Cao Thần là vô địch, ít nhất thiên địa tồn tại lâu như vậy mới chỉ sinh ra hai mươi mốt vị Chí Cao Thần, đến nay chưa ai chết.
Cho nên đừng nói là chút thực lực của Tiêu Lãng, dù hắn đột phá trở thành Chí Cao Thần thì cũng không giết Long Ngạo Chí Cao Thần được. Tàn hồn Bệ Ngạn thú muốn Tiêu Lãng thề giết Long Ngạo Chí Cao Thần chẳng phải là nói nhảm?
Tàn hồn Bệ Ngạn thú thấy Tiêu Lãng do dự không nói thì tiếp tục bảo:
– Như thế nào? Ngươi không dám?
Tiêu Lãng cười khổ, lắc đầu, nói:
– Không phải ta không dám, là ta không giết chết hắn được. Thực lực như ta không đánh lại cả tằng tằng tằng tôn Long Kỵ của hắn. Chắc ngươi nói đùa? Có thể giết Chí Cao Thần sao?
Tàn hồn Bệ Ngạn thú lạnh lùng nói:
– Ngươi có thể giết chết Chí Cao Thần hay không… Là chuyện của ngươi… Bổn tọa không cần biết. Ngươi phải lập Hỗn Độn Huyết Thệ, hơn nữa trong vòng mười năm không giết chết Long Ngạo thì… Ngươi sẽ chết, nếu không… Bổn tọa thà rằng hủy đi hồn châu!
Tiêu Lãng không nhịn được nữa, chửi thầm:
– Cha nó, đầu óc Bệ Ngạn thú này có vấn đề rồi.
Khiến Tiêu Lãng trong vòng mười năm giết một vị Chí Cao Thần? Có phải tàn hồn Bệ Ngạn thú điên rồi không? Đây là tiếng người sao? A, không đúng, tàn hồn Bệ Ngạn thú là thú, không phải người. Chắc chỉ số thông minh của Bệ Ngạn thú có vấn đề, ăn nói mơ hồ khó hiểu.
Hồn châu là thứ tốt, Tiêu Lãng rất muốn có. Tuy Tiêu Lãng không biết cụ thể hồn châu có điểm tốt gì nhưng vì mạng nhỏ, hắn định từ chối. Tiêu Lãng có thể sống thì không muốn chết, dù bây giờ ở trong Ma Vực thì hắn vẫn có thể tìm cách quay về Thần Vực.
Ngại cho tàn hồn Bệ Ngạn thú đã cứu mạng, Tiêu Lãng không tiện từ chối thẳng.
Tiêu Lãng im lặng một lúc sau nói:
– Đại nhân, tại sao ngươi nhất định muốn ta giết chết Long Ngạo trong vòng mười năm? Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Tàn hồn Bệ Ngạn thú ngần ngừ nói:
– Bổn tọa vi cứu ngươi… Sử dụng căn nguyên thần thông. Cho nên bổn tọa chỉ có thể sống sót mười năm… Long Ngạo giết thê tử của bổn tọa… Bổn tọa muốn trước khi chết… Thấy ngươi báo thù giúp bổn tọa! Nhân loại… Nếu ngươi không đồng ý thì… Ngươi chết chắc. Chỗ này là trung tâm Ma Vực… Bốn phương tám hướng đều có Ma Tôn… Thực lực như ngươi không ra ngoài được.
– Trung tâm Ma Vực?
Khóe môi Tiêu Lãng giật giật nhìn tàn hồn Bệ Ngạn thú, nghi ngờ có phải là nó cố ý mang hắn tới đây không? Mục đích là buộc Tiêu Lãng đồng ý điều kiện của tàn hồn Bệ Ngạn thú. Lúc này Tiêu Lãng hiểu tại sao khi tàn hồn Bệ Ngạn thú biết tên Long Kỵ công tử thì nổi giận như vậy, phát động cấm chế thiên nhiên trong Quỷ Tà vực diện hủy đi mọi người, thì ra là vì Long Ngạo Chí Cao Thần đã giết thê tử của nó.
– Ma Tôn? Thiên Tôn của Ma Vực?
Tiêu Lãng nghĩ đến võ giả của Ma Vực khủng bố, cố chấp không nói lý, giết lung tung là Tiêu Lãng không rét mà run. Nếu Tiêu Lãng bị võ giả của Ma Vực phát hiện chắc sẽ không chết không ngừng.
Tiêu Lãng cười khổ nhìn tàn hồn Bệ Ngạn thú, nói:
– Đại nhân, ngươi làm vậy là không trâu bắt chó đi cày. Cho dù ta luyện hóa hồn châu của ngươi thì thực lực sẽ không tăng lên nhiều. Ta là thần chi khí thể, không biết luyện hóa có hiệu quả hay không? Hơn nữa trong mười năm đừng nói là ta giết Long Ngạo, có thể đánh thắng tiền kỳ Thiên Tôn hay không còn chưa biết…
Tàn hồn Bệ Ngạn thú không để ý Tiêu Lãng than vãn, lạnh lùng nói:
– Hỏi ngươi câu cuối, có thề Hỗn Độn Huyết Thệ không? Nếu không thề thì… Bổn tọa sẽ hủy hồn châu.
– Đồ điên!
Tiêu Lãng phục rồi, ngẫm lại thực lực hiện giờ của hắn miễn cưỡng đạt đỉnh Thần Tổ, thật tình rất khó thoát khỏi Ma Vực, không bằng đồng ý điều kiện của Tình Không? Vậy là Tiêu Lãng có thể sống thêm mười năm, nếu có cơ hội trốn trở về, gặp đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu một lần thì tốt rồi.
Tiêu Lãng bất chấp tất cả, gật đầu, nói:
– Được, ta thề! Đúng rồi, ngươi nói Hỗn Độn Huyết Thệ gì đó là cái gì? Cứ thề bình thường sao?
Tàn hồn Bệ Ngạn thú đột nhiên biến mất trên bầu trời, một viên châu đỏ xuất hiện giữa không trung, có cơn gió chui vào óc Tiêu Lãng, tiến vào trong linh hồn của hắn.
Tàn hồn Bệ Ngạn thú chợt truyền âm:
– Đừng phản kháng, bổn tọa giúp ngươi ký kết Hỗn Độn Huyết Thệ. Khi ngươi ký kết thành công Hỗn Độn Huyết Thệ, trong vòng mười năm không giết Long Ngạo thì ngươi chết chắc. Chờ ký xong Hỗn Độn Huyết Thệ… Bổn tọa sẽ dạy ngươi luyện hóa hồn châu.
– Tổ cha nó!
Tiêu Lãng trợn trắng mắt, quả nhiên tàn hồn Bệ Ngạn thú là đồ khùng, ép buộc hắn ký Hỗn Độn Huyết Thệ, cái này là muốn ép chết hắn.