Yêu Giả Vi Vương – Chương 1128: Dụ dỗ – Botruyen

Yêu Giả Vi Vương - Chương 1128: Dụ dỗ

– Không biết tình hình bên ngoài ra sao rồi?

Trong hang động dưới đáy hồ, đám người Tiêu Lãng sống rất là bình ổn. Đã qua hơn hai tháng, Linh Manh Điểu bị luyện hóa hoàn toàn.

Trong khoảng thời gian này có vô số võ giả dò xét từ phái trên, có cả võ giả của Thần Vực, Ma Vực, Yêu Vực. Hắc Huyết Thạch lập công lớn, con hải xà bên ngoài càng là vẽ rồng điểm mắt. Thần thức của các võ giả quét qua xung quanh tối đa ngừng trên người hải xà một giây rồi thăm dò hướng khác.

Thổ Lang bên trên gần như bị giết, chỉ có ba con Thổ Lang núp trong khe đá là thoát chết. Tiêu Lãng không dám ra ngoài khống chế nhiều Thổ Lang hơn, ngoan ngoãn ổn định linh hồn Tử Phủ.

Trong Linh Manh Điểu ẩn chứa năng lượng linh hồn thuần khiết cực lớn. Sau khi linh hồn Tử Phủ của Tiêu Lãng hình thành thì biến to gấp đôi, linh hồn sánh bằng Hiên Viên Thiên Minh, kém hơn Hiên Viên Thiên Tâm một chút.

Tiêu Lãng chợt kêu lên:

– Thiên Tâm đại ca.

Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đều mở to mắt ra.

Hiên Viên Thiên Tâm nghi hoặc hỏi:

– Có chuyện gì? Tiêu Lãng?

Tiêu Lãng nhíu mày nói:

– Gần đây sáu, bảy ngày không ai đi ngang qua đây, bao gồm võ giả của Ma Vực, Yêu Vực. Phải chăng mọi người đều rút lui? Không bằng chúng ta đi ra ngoài xem?

– Bảy, tám ngày?

Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương ngẩn ra, thời gian lâu như vậy thì đúng là lạ, không lẽ thật sự đã đi hết rồi?

Hiên Viên Thiên Cương đứng dậy nói:

– Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta đi ra dạo một vòng, dù sao có Thổ Lang, chúng ta không sợ bị phát hiện.

Hiên Viên Thiên Tâm lắc đầu, nói:

– Không được, nếu là kế hoãn binh của kẻ địch, gắn Trinh sát xung quanh thì chúng ta đưa dê vào miệng cọp rồi. Dù sao chúng ta rảnh rỗi, chẳng bằng lại tu luyện ba tháng, an toàn là đứng đầu. nếu thật sự đi hết rồi thì Tiêu Lãng không cần dùng một lần nhân tình của Dạ Hậu. Loại nhân tình này là quan trọng nhất, chắc chỉ có thể dùng một lần.

Tiêu Lãng nghe vậy liền từ bỏ ý nghĩ đi ra ngoài. Có Hiên Viên Thiên Tôn, Thiên Châu thành không có việc gì. Tiêu Lãng tu luyện ba, năm tháng hay ba, năm năm trong Quỷ Tà vực diện cũng không thành vấn đề.

– Được, vậy chúng ta tu luyện ba, năm tháng đi!

Tiêu Lãng tĩnh tâm tu luyện, tập trung cảm ngộ Mạch Lạc Đồ thân thể, ngẫu nhiên cảm ngộ thiên đạo gì đó, mấy tháng dễ dàng trôi qua.

Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương thường hay bế quan, vài năm là chuyện nhỏ. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương lập tức ngồi xếp bằng tu luyện.

Mặt đất quanh đám người Tiêu Lãng tu luyện đúng là rất an toàn, nhưng chỗ khác cực kỳ náo nhiệt. Bảy đại nhân vật Thần Vực ra lệnh, mấy trăm Thiên Tôn mang theo võ giả Thần Tổ cảnh nhiều vô số kể đại na di qua đó, nhanh chóng khống chế vòng ngoài Quỷ Tà vực diện. Không dốc sức giết Thiên Tôn của Ma Vực, Yêu Vực, càng nhiều cường giả Thần Tổ cảnh vào trong Quỷ Tà vực diện tẩy trừ.

Mấy ngày sau Long Kỵ công tử truyền tin cho Diễm hậu, hoàng tử Ma Vực, hoặc là rời khỏi Quỷ Tà vực diện hoặc là chết.

Võ giả của Ma Vực, Yêu Vực nghe xong không phục, rất là nghi hoặc. Hành động bất ngờ của võ giả của Thần Vực chắc chắn là có ẩn ý gì đó. Khi người của bọn họ dò xét võ giả của Thần Vực tụ tập ở vực sâu không đáy thì tự nhiên đoán ra được phát hiện trọng bảo dưới vực sâu không đáy.

Nhưng mà!

Thần Vực có rất nhiều võ giả, chỉ mấy ngày, khi Diễm hậu và hoàng tử Ma Vực định kết minh thì có đến trăm vạn võ giả của Thần Vực đến tiếp viện.

Khống chế tuyệt đối!

Sau khi võ giả yêu tộc, Ma Vực bị giết hơn phân nửa, rốt cuộc bọn họ hiểu một sự thật đẫm máu rằng chuyến đi này uổng công. Bọn họ phát hiện khi truyền tống ra bên ngoài, Thiên Tôn hộ tống họ nếu không chạy thì là bị giết.

Tình thế mạnh hơn người, đám người Diễm hậu, hoàng tử Ma Vực không ngu. Nhóm Long Kỵ công tử không dám giết bọn họ, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, Ma Vực, Yêu Vực lùi khỏi Quỷ Tà vực diện.

Khi mọi người từ lối ra chui vào không gian hỗn độn thì thấy xung quanh toàn là Thiên Tôn Thần Vực, có ít nhất gần ngàn người. Bọn họ ra kết luận là trong vực sâu không đáy chắc chắn có chí bảo, tiếc rằng bọn họ không có cơ hội tranh giành.

Xua đuổi người xong, võ giả của Thần Vực bắt đầu chuẩn bị phân chia hoang thú.

Lần này bảy Chí Cao Thần đều phái người đến, đã quyết định kế sách. Trước dụng chiến thuật biển người thử xem có bắt được Bệ Ngạn thú không? Nếu bắt được thì tìm cách dụ nó ra ngoài vực diện.

Còn Bệ Ngạn thú thuộc về ai thì phải xem thủ đoạn, may mắn của bảy thế lực. Mặt trên dễ nói, chỉ cần ai bắt được thì không cho phép những người khác tranh giành hay hổn chiến.

Long Kỵ công tử hăng hái hùng hổ:

– Tốt rồi, hiện tại bắt đầu. Ta là tổng chỉ huy chiến địa, mọi người chờ mệnh lệnh của ta!

Người Long gia hiểu biết Bệ Ngạn thú nên mặt trên quyết định cho Long Kỵ công tử trở thành thống lĩnh của tất cả võ giả trong Quỷ Tà vực diện, chỉ huy mọi người kịch chiến.

Long Kỵ công tử thấy mọi người không pahrn đối, mắt liếc mặt từng người, mở miệng nói:

– Phố Thú, Luyến Đông, Tu Kiếm, Thanh Lê, mỗi chúng ta phái ra một trăm người cùng nhau đi xuống được không?

Mấy người cùng gật đầu.

Thanh Lê, hậu đại của Thanh Thứ Chí Cao Thần khó hiểu hỏi:

– Chỉ phái một trăm người xuống thì có tác dụng gì? Có thể đánh chết con Bệ Ngạn thú sao?

Long Kỵ công tử giải thích rằng:

– Bảy trăm người này không thể nào giết Bệ Ngạn thú. Thật ra dù là trăm vạn Thần Tổ cảnh cùng công kích cũng không thể giết Bệ Ngạn thú. Chúng ta cần dụ Bệ Ngạn thú ra. Con Bệ Ngạn thú này có công kích rất lợi hại, phòng ngự siêu cấp biến thái, nhược điểm duy nhất chính là tốc độ chậm! Chỉ Bệ Ngạn thú đi ra là chúng ta có thể mài chết nó.

Mọi người gật đầu, đồng thanh kêu lên:

– Được!

Chỉ cần mài chết Bệ Ngạn thú, ai có được nội đan của nó thì phải xem vận may. Thực lực bảy phe đều sàn sàn như nhau, cơ hội bình quân, rất công bằng.

Rất nhanh, bảy trăm người được chọn. Những người này đều là tử sĩ của các gia tộc, răm rắp làm theo lệnh chủ nhân. Bảy trăm long cân đằng được lấy ra cột vào bảy trăm người, nhanh chóng bay xuống.

Vực sâu không đáy này này sâu ít nhất vài vạn dặm, không biết bên dưới rộng cỡ nào, không đi xuống công kích thì hiệu quả cơ hồ bằng không.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Rất nhanh, mặt đất rung rinh.

Long Kỵ công tử hét to:

– Kéo người lên!

– Khốt khốt!

Dưới vực sâu không đáy vọng lên tiếng hú quái dị, trái tim mọi người suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Mấy trăm người cầm dây thừng cảm giác sợi dây biến nhẹ, liên tục có võ giả bị giết.

Mọi người kéo dây lên hết, bảy trăm người chỉ còn lại chưa đến một nửa. Mặt Long Kỵ công tử không chút biểu tình, thần thức thăm dò trong vực sâu không đáy.

Long Kỵ công tử chờ giây lát không thấy bên dưới có tiếng động gì, lạnh lùng phất tay nói:

– Tiếp tục phái người đi xuống chọc giận Bệ Ngạn thú.

Lại là bảy trăm người leo xuống, bị oanh tạc. Kết quả khi kéo lên lại thiếu một nửa.

Long Kỵ công tử vẫn mặt không đổi sắc phất tay nói:

– Xuống tiếp!

Hậu đại bảy Chí Cao Thần cũng mặt không biểu tình. Dù sao người đi xuống không phải trực hệ gia tộc bọn họ, chết bao nhiêu không làm họ đau lòng. Chỉ cần buộc Bệ Ngạn thú chui ra, bọn họ không tiếc tất cả. Nhưng bọn họ có ra giá cao, một Thần Tổ cảnh chết được một ngàn vạn Tử Thánh Thạch. Đỉnh Thần Tổ cảnh thì được ba ngàn vạn Tử Thánh Thạch.

– Khốt khốt!

Bên dưới vang tiếng quái hú ngày càng thường xuyên và mức độ giận dữ tăng cao.

Mắt đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê ngày càng sáng, cùng rút ra sau, rời xa vực sâu không đáy.

Đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê thân thể quý giá, dĩ nhiên sẽ không xung phong ở tiền tuyến.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Rốt cuộc sau khi mấy ngàn Thần Tổ cảnh bị giết, Bệ Ngạn thú bên dưới hoàn toàn nổi giận, mặt đất xung quanh lắc lư nứt ra từng khe hở. Khí thế khiến đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê rùng mình truyền khắp một nửa Quỷ Tà vực diện.

Cường giả vây xung quanh cùng rút lui, mắt trăm vạn Thần Tổ cảnh sáng lấp lánh, nín thở.

Tiếng gầm của Long Kỵ công tử vang khắp chốn:

– Chút nữa Bệ Ngạn thú đi ra không ai được công kích lung tung, dụ nó ra khỏi vực sâu không đáy, tất cả chờ nghe lệnh của ta! Lần này quyết bắt được con Bệ Ngạn thú!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.