Ba mươi sáu kỵ tấn công đối mặt với hai trăm gia hỏa ngay cả chiến đao cũng không tìm thấy. Vậy tất nhiên không có gì bất ngờ, trong lúc nhất thời trung đội số 7 dưới sự dẫn dắt của Lăng Túc trình diễn cuộc tàn sát lớn của bọn họ.
– Thả chim ưng đưa tin! Mau thả chim ưng đưa tin!
Có người đứng la lên. Hiện tại bọn họ còn không tìm thấy chiến đao. Đối mặt với kẻ địch hung ác như vậy, bọn họ gần như không có năng lực phản kháng. Bọn họ chỉ có thể nghĩ biện pháp truyền tín hiệu ra hy vọng có thể khiến quân trấn thủ ở gần đó tới hỗ trợ.
Bốn con chim ưng đưa tin được thả ra cùng một lúc. Nhưng bốn con chim ưng đưa tin vừa bay ra, đã nhìn thấy hai mũi Tam Lăng Tiễn màu đen từ phía xa nhanh chóng phóng tới!
Một mũi tên trúng hai con nhạn! Hai mũi tên đều một mũi tên trúng hai con nhạn! Bốn con chim ưng đưa tin không ngờ không có bất kỳ một con nào có thể bay ra! Trước mặt Âu Dương, chim ưng đưa tin được tung ra vội vàng như thể, hình thể lại nhỏ, vô cùng am hiểu né tránh mũi tên căn bản cũng không kịp có bất kỳ phản ứng nào đã bị bắn chết hết.
Chim ưng đưa tin bị bắn chết, đối với quân địch đang vô cùng hỗn loạn phía dưới mà nói gần như là đả kích trí mạng. Bởi vì mất đi chim ưng đưa tin cũng có nghĩa là bọn họ không có viện quân đến cứu nữa…
Lần này, động tác của Trung đội số 7 vô cùng cấp tốc. Dù sao hầu như những kẻ bọn họ giết đều là binh tướng không có bất kỳ năng lực phản kháng nào. Hơn nữa trung đội số 7 lại là kỵ binh tập kích. Trên đường đi cũng giẫm giết đến mấy chục người.
Âu Dương vẫn không tiến vào chiến trường. Phải biết rằng, thân là một cung thủ, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hắn đã thành công áp chế kẻ địch hoàn thành cuộc tập kích hoàn mỹ này. Vào lúc này điều hắn cần làm chính là cần cung, nhìn thấy kẻ nào muốn nhân lúc đêm tối trốn đi, bắn một mũi tên giết chết là được rồi.
Lần này không thể so với trước đây.
Trước đây Âu Dương đều lười truy sát. Bởi vì tốc độ của bản thân kỵ binh đã cực nhanh. Họn họ hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ truy sát. Nhưng lần này thời gian của bọn họ có hạn. Bọn họ nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Cho nên Âu Dương đảm nhận nhiệm vụ này.
Sau một phút, trên cơ bản cuộc chiến đấu đã kết thúc. Đây là một trận tập kích không có chút hồi hộp nào. Khi bọn họ đánh vào doanh trại quân địch, quân địch còn chưa kịp phản ứng, trận chiến đã kết thúc. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Sau khi xử lý xong lực lượng phản kháng cuối cùng của quân địch, lần này Lăng Túc thậm chí không có thời gian cho đội viên ở lại dọn dẹp chiến trường. Ba mươi bảy người một đường tiếp tục tiến về phía đông nam. Nhiệm vụ của bọn họ tối nay không phải là tập kích nơi đóng quân này. Giết chết hơn hai trăm người ở đây hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa chiến lược nào.
– Tiếp tục tiến lên, mục tiêu kho quân nhu!
Lăng Túc dẫn dắt đội viên bắt đầu hành quân gấp. Nơi này còn cách kho quân nhu chưa tới ba mươi dặm. Mặc dù kho quân nhu là khu vực quan trọng, nhưng bởi vì bên ngoài có rất nhiều quân canh phòng có thể liên lạc hỗ trợ lẫn nhau, nên trên thực tế trong kho quân nhu gần như không có quân canh phòng. Phần lớn đều phụ trách trông coi tiếp tế quân nhu mà thôi.
Dựa vào hiểu biết của Lăng Túc đối với Tây Kỳ quốc, cả quan tiếp tế quân nhu và một ít lính tuần tra trong kho quân nhu gộp lại hẳn không quá một trăm người. Một khi ba mươi bảy ác lang bọn họ đột ngột tiến vào, đối phương cơ bản chỉ có thể giống như bầy cừu chờ đồ tể tới giết thịt.
– Âu Dương! Tiếp theo lại trông cậy vào ngươi. Ngươi không cần giết người, ngươi chỉ cần bắn chim!
Lăng Túc vừa vội vã đi vừa nói vọng với Âu Dương đang ở cuối đoàn.
– Được!
Âu Dương ở phía sau đáp một tiếng. Lần lượt trải qua các trận chiến, hắn đã dần thích ứng với các quy tắc trên chiến trường. Ở nơi này ngươi không chết thì ta chết. Hắn đã không còn thấp thỏm giống như lúc mới tới nữa.
– Bắt đầu từ bây giờ không cho phép mọi người trò chuyện. Tất cả chờ sau cuộc chiến hãy nói tiếp!
Khi Lăng Túc quay đầu lại, hắn phát hiện Vương Mông không biết là cố ý hay vô tình đã bắt đầu tới gần Âu Dương. Dường như hắn muốn hỏi dò Âu Dương về vấn đề liên quan tới kỹ thuật bắn cung. Nhưng rõ ràng lúc này cũng không phải là thời điểm hỏi dò. Vào lúc này hẳn phải để Âu Dương duy trì đầu óc tĩnh táo nhất. Chỉ có như vậy Âu Dương mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sắp tới.
Kho quân nhu, đây chính là trọng địa. Mặc dù nơi này có rất ít quân canh phòng, nhưng nơi này lại có rất nhiều chim ưng đưa tin. Một khi bọn họ tập kích vào, kẻ địch nhất định sẽ điên cuồng thả chim ưng đưa tin ra. Sau khi bọn họ thiêu hủy kho quân nhu có thể bỏ chạy được hay không hoàn toàn phải xem Âu Dương có thể bắn chết tất cả chim ưng đưa tin hay không.
Ba mươi dặm đối với trạng thái hành quân gấp rút của trung đội số 7 thật sự không tính là xa xôi. Trong thời gian một phút bọn họ đã có thể nhìn thấy ánh đèn trong kho quân nhu của Tây Kỳ quốc. Gần đúng như Lăng Túc đã dự liệu, nơi này hầu như không có quân canh giữ. Cho dù là lính tuần tra cũng chỉ có khoảng mười mấy người mà thôi. Thậm chí còn không bằng quân trấn giữ phía bên ngoài.
– Nhân số không nhiều. Âu Dương tự do hành động. Những người khác một lát nữa theo ta. Chúng ta phải giết hết bọn họ. Nhớ kỹ trước khi giết hết bọn họ, mọi người không được châm lửa!
Lăng Túc dặn đi dặn lại vài lần. Nếu như phóng hỏa trước, bên này vừa nổi lửa, ắt sẽ đánh động đám quân trấn giữ ở xung quanh. Đến lúc đó bọn họ sẽ rơi vào cảnh bị người bắt ba ba trong rọ.
– Vâng!
Một đám kỵ sĩ vội vàng đáp lại. Trong lúc này Âu Dương đã lén xuống ngựa một mình biến mất khỏi tầm mắt của trung đội số 7.
Không ai quan tâm Âu Dương đi đâu. Mỗi lần chiến đấu, gia hoả này đều có thể dựa vào trực giác nhạy bén của mình tìm tới vị trí thích hợp nhất để hắn công kích. Lần này hẳn cũng không ngoại lệ.
Ba mươi sáu kỵ sĩ đồng thời rút trường đao sáng loáng của mình ra, kéo dây cương ngựa, cấp tốc tạo thành trận hình tấn công về phía nơi đóng quân trong kho quân nhu!
Vào lúc này Âu Dương không đi quản cuộc tập kích phía dưới. Hắn đã tìm được một điểm cao nhất. Trước mặt hắn là túi đựng tên. Hai phần ba Tam Lăng Tiễn bên trong đã được cắm trên mặt đất, để thuận tiện một lát nữa lấy bắn chim ưng đưa tin.
Ba mươi sáu tên kỵ sĩ tạo thành trận hình tấn công. Chỉ sau một lần tấn công, tất cả binh sĩ tuần tra đã bị giết chết. Sau đó ba mươi sáu người bắt đầu điên cuồng xông vào tập kích doanh trại quân địch. Phản ứng của đối phương lần này nhanh hơn lần trước. Bọn họ nhanh chóng thả chim ưng đưa tin.
Bọn họ không hề nghĩ tới chuyện rút đao chiến đấu. Mỗi người trong doanh trại của quân địch vừa thức dậy, phát hiện có địch tấn công, việc đầu tiên bọn họ làm chính là thả chim ưng đưa tin ngay bên cạnh người.