Sau khi bắn chết người thứ nhất, Âu Dương không hề dừng lại. Hắn lại kéo cung. Chỉ có điều hắn không tìm được bất kỳ kẻ địch nào đứng một mình nữa. Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn chờ cơ hội bắn ra một mũi tên trúng hai con nhạn.
– Vèo..
Một tiếng động cực khẽ vang lên. Một mũi Tam Lăng Tiễn màu đen từ trong rừng cây rậm rạp bay ra, không ngờ vẽ ra một đường vòng cung một lần xuyên qua yết hầu của hai tên lính tuần tra đi cùng với nhau!
– Ta…
Lúc này Vương Mông rất muốn kêu to. Nhưng hắn mới vừa phát ra một tiếng “ta” lập tức tự động bịt miệng mình lại! Hắn nhìn hai tên lính tuần tra ngã xuống với vẻ không thể tin được! Đây mới đúng nghĩa là một mũi tên trúng hai con nhạn. Một mũi tên hoàn mỹ như vậy, sắc bén như vậy còn bắn ra vào đêm tối. Gia hoả này là người sao?
Còn không chờ Vương Mông suy nghĩ rốt cuộc Âu Dương có phải là người hay không, hắn đã nhìn thấy Âu Dương ở trên ngọn cây phía xa lại kéo cung. Lần này không còn cơ hội một mũi tên trúng hai con nhạn nữa. Hắn chỉ có thể vận dụng một loại thủ đoạn khác. Một cung hai mũi tên!
Hai mũi tên màu đen không phân biệt trước sau xoay quanh nhau từ bên trong ngọn cây bay ra, giống như hai con Độc Long lặng lẽ không một tiếng động bắn thủng cổ họng hai tên lính tuần tra khác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net
Con mắt Vương Mông muốn lồi ra ngoài. Đừng nói là Vương Mông, vào lúc này cho dù là người của trung đội số 7 cũng vô cùng kích động! Bọn họ đã từng nhìn thấy Âu Dương bắn một cung hai mũi tên. Nhưng một cung hai mũi tên lần đó bắn Lăng Túc, không tạo thành sát thương. Khi bọn họ tận mắt thấy Âu Dương bắn ra một cung hai mũi tên giết chết hai tên địch, bọn họ liền cảm giác máu trong người mình đều sôi trào.
Hắn giống như đang biểu diễn. Sau khi hai mũi tên này bay ra, bắn chết hai tên lính tuần tra, đồng thời lại có hai mũi tên khác bay ra! Vẫn là một cung hai mũi tên, lực đạo và tốc độ gần giống với lần trước, lại bắn chết hai tên lính tuần tra!
Dù đã giật mình khi nhìn thấy lần thứ nhất, những người này cũng không hề cảm thấy bình thường khi nhìn thấy lần thứ hai. Phải biết rằng chuyện một cung hai mũi tên như vậy cho dù là trong tay Thần Tiễn cũng chỉ là truyền thuyết. Nhưng hôm nay bọn họ lại có thể may mắn nhìn thấy Âu Dương điên cuồng biểu diễn như vậy. Hiện tại bọn họ không chạy đến rống to đã là biểu hiện đủ tốt.
– Gia hoả này là quái thú sao?
Vương Mông cố gắng thấp giọng hỏi dò Lăng Túc đang ở bên cạnh. Hiện tại hắn rất muốn nhận được câu trả lời của Lăng Túc nói Âu Dương chính quái thú. Nhưng khi hắn nhìn Lăng Túc lại thấy Lăng Túc đang nhìn ra phía trước với bộ dạng không dám tin. Bộ dáng kia giống như giật mình khi thấy lợn mẹ biết leo cây vậy.
Vương Mông lập tức xoay đầu lại nhìn. Nhưng chờ khi hắn quay đầu lại thì đã muộn. Hắn chỉ có thể nhìn thấy có ba tên lính tuần tra đồng thời ngã xuống mà thôi!
– Xảy… Xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Mông quay đầu nhìn Lăng Túc đang ở bên cạnh mở miệng hỏi. Hắn muốn biết vì sao lại có ba người đồng thời ngã xuống?
– Một… Một cung bắn ra ba mũi tên!
Lăng Túc cũng cảm thấy bối rối. Nếu như một cung bắn ra hai mũi tên chỉ là truyền thuyết, vậy một cung bắn ra ba mũi tên bọn họ căn bản chưa có nghe qua. Nhưng giờ phút này Âu Dương lại trình diễn trước mắt bọn họ chân chính là một cung bắn ra ba mũi tên.
Thời điểm còn ở trường thể thao, giới hạn lớn nhất của Âu Dương chính là một cung đồng thời bắn ra bốn mũi tên, đồng thời bảo đảm tất cả bốn mũi tên đều trúng mục tiêu. Đương nhiên, lúc đó xác suất thành công của hắn chỉ có một thành mà thôi. Nhưng ở thế giới này, sau khi hắn nhận được bảo bối Thứ Kiêu Cung hắn có thể nâng cao xác xuất thành công lên tới ba phần mười. Tuy nhiên tỷ lệ thành công ba phần mười vẫn khiến hắn không dám đồng thời bắn ra bốn mũi tên.
Ba mũi tên thì lại khác! Trong tình huống có Thứ Kiêu Cung, xác suất thành công khi một cung đồng thời bắn ra ba mũi tên của hắn là bảy phần mười. Vừa nãy hắn đã thành công. Ba mũi tên đồng thời bay ra đều trúng mục tiêu.
– Một cung bắn ra ba mũi tên? Ngươi nói đùa với ta sao?
Dù thế nào Vương Mông cũng không thể nào tiếp nhận được sự thực này. Nhưng hắn nhìn xung quanh, lại thất tất cả các kỵ sĩ đều trợn mắt há hốc mồm. Mỗi người bọn họ nhìn Âu Dương đang ở trên ngọn cây bên kia kéo cung giống như đang nhìn thấy thần linh vậy.
Vèo…
Lại là hai mũi Tam Lăng Tiễn từ trên dây cung của hắn bắn ra. Tương tự, lại có hai tên lính tuần tra ngã xuống. Đến lúc này Âu Dương đã bắn chết mười hai tên lính tuần tra. Còn lại tám tên khác đang chờ ở chung một chỗ. Hắn muốn đồng thời bắn chết tám người căn bản không có khả năng.
Âu Dương quay về phía đoàn kỵ sĩ ra dấu chuẩn bị tấn công. Sau đó hắn lại kéo cung. Tuy nhiên lần này không phải là một cung hai mũi tên cũng không phải là một cung bắn ra ba mũi tên. Lần này trong tay hắn tuy đang cầm vài mũi Tam Lăng Tiễn, nhưng thực tế hắn chỉ đặt lên trên dây cung một mũi tên.
– Chỉ có thể liên tục bắn mới giết hết những người này được!
Âu Dương biết, hiện tại cho dù hắn có thể thành công bắn ra một cung bốn mũi tên cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bởi vì đối phương có tám người. Chung quy hắn không thể nào dùng một cung bắn bốn mũi tên còn có thể khiến bốn mũi tên này đồng thời bắn ra một mũi tên trúng hai con nhạn? Cho dù Âu Dương tự tin đối với kỹ thuật bắn cung của mình, nhưng hắn cũng tuyệt đối không dám suy nghĩ như vậy.
Vèo… Vèo… Vèo… Vèo…
Từng mũi Tam Lăng Tiễn điên cuồng từ trong tay Âu Dương bắn ra. Sau mỗi lần hắn bắn ra một mũi tên, hắn chỉ dừng lại không quá một giây. Chưa tới mười giây không ngờ hắn đã bắn ra bốn mũi tên.
Bốn mũi tên này gần như nối liền với nhau. Mũi tên đầu tiên thành công bắn chết người cuối cùng, mũi tên thứ hai tiếp tục đuổi chết người thứ hai đếm ngược. Bốn mũi tên thành công bắn chết bốn người đứng phía sau trong tám người đó.
Khi bốn người này ngã xuống, rốt cuộc bốn người phía trước đã phát hiện ra Âu Dương. Bốn người mở miệng chuẩn bị la lên, nhưng trong bốn người bọn họ, người chân chính la lên chỉ có hai người. Bởi vì đúng vào lúc này Âu Dương lại bắn ra hai mũi tên giết chết hai người.
– Có quân địch tấn công! Có quân địch tấn công!
Sau khi kêu lên, hai người này cũng bị Âu Dương bắn chết. Nhưng âm thanh đã phát ra. Kẻ địch đã biết bọn họ đến.
Đồng thời với tiếng kêu địch tấn công, ba mươi sáu người của trung đội số 7 đã giục ngựa hợp thành chiến trận xung phong về phía doanh trại của quân địch, phát động tấn công. Trong đêm tối, quân địch căn bản không nhìn thấy trung đội số 7 có bao nhiêu người. Nhưng nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm ầm, trong lúc nhất thời toàn doanh trại quân địch trở nên vô cùng hỗn loạn.
– Địch tấn công! Có địch tấn công!
Vô số quân địch đang ngủ say vừa tỉnh lại còn chưa kịp cầm khôi giáp chiến đao của mình, đã bị người của trung đội số 7 xông tới giết!