Âu Dương chính là đệ tử của Vạn Tiên Sơn, Âu Dương cũng là đệ tử của hắn, hắn chờ mong người thanh niên này có thể phá vỡ viễn cổ chi mê, bước vào thành tựu vô thượng Phi Tiên trước hắn.
– Vì sao? Hôm nay vì sao lại làm vậy?
Lỗ Tu tiếp tục truy vấn.
– Đừng hỏi nữa, Bạch Hủ Minh ta hôm nay là tội nhân.
Bạch Hủ Minh không giải thích, hắn phất tay về phía Lỗ Tu, hắc phong cuốn động trời cao. Cho dù với tu vi của Lỗ Tu cũng không thể ngăn cản lực cuốn này, trực tiếp bị hắc phong cuốn ra khỏi Âm Vân Phong.
Nhìn Âm Vân Phong rách nát phía dưới và Bạch Hủ Minh một lần nữa biến thành pho tượng ngồi trong đại điện rách nát, Lỗ Tu cuối cùng lắc đầu.
Hắn quá lý giải Bạch Hủ Minh, nếu như Bạch Hủ Minh không muốn nói, không ai có thể ép hắn nói ra những lời hắn không muốn nói.
Lỗ Tu thở dài một hơi, xem ra hôm nay Vạn Tiên Sơn đã định trước sẽ không bình ổn, cơn giận dữ sấm sét của Bạch Hủ Minh phá nát lục phong quả thực nghịch thiên. Về phần rốt cuộc tại sao hắn làm như vậy, Lỗ Tu lại không biết.
Trên Thông Thiên Phong, lúc này tất cả trưởng lão của Vạn Tiên Sơn đều đang ngồi vây quanh, bàn luận chuyện hôm nay. Nguồn: https://truyenfull.net
– Tông chủ…
Thấy Lỗ Tu đi vào, các vị trưởng lão đều đứng dậy, bọn họ biết vừa rồi Lỗ Tu nhất định đã đến Âm Vân Phong, bọn họ rất muốn biết Lỗ Tu có được đáp án gì.
– Mục trưởng lão, còn phải phiền ngươi lấy trận đồ lực dưỡng phong một lần nữa.
Lỗ Tu quay sang nói với Mục Uyển.
– Được…
Mục Uyển biết dưỡng phong có ý tứ gì, đó là Trận Đồ Sư lấy trận đồ lực chậm rãi hội tụ linh nguyên trợ giúp một ngọn sơn phong một lần nữa thành hình.
Nhưng chuyện này cần một thời gian rất dài, muốn bồi dưỡng ra sáu tòa sơn phong bị hủy diệt, chí ít cần nghìn năm.
Bạch Hủ Minh quá độc ác, chiêu thức ấy của hắn hủy diệt sáu tòa sơn phong, chí ít cần một nghìn năm mới có thể sáng tạo ra một lần nữa, hơn nữa trong đó còn có một tòa sơn phong cao đẳng, ở trên có không ít đệ tử Thánh Thể và một vị phong chủ đều bị một kích này giết chết.
– Chuyện của Kim Minh, sau này đừng nhắc lại nữa.
Lỗ Tu tiếp tục an bài.
– Tông chủ, ngươi nói chuyện này có phải vì tôn tử của Kim Minh trưởng lão không?
Một trưởng lão có quan hệ không tồi với Kim Minh mở miệng nói:
– Tôn tử của Kim Minh trưởng lão tên là Kim Trì, nghe nói Kim Trì ở Vân Vụ Phong làm chuyện xằng bậy, lần này có thể vì chuyện gì đó nên dẫn động Chiến Đế không?
– Cái gì?
Lỗ Tu không biết nhiều về những tin tức tiểu đạo này, hắn nhìn vị trưởng lão tên là Vương Xuyên nói:
– Tiếp tục nói đi.
– Vừa rồi mọi người cũng đều cảm ứng được, hình như là Pháp Thân cự tượng của Kim trưởng lão xuất hiện trước, sau đó mới xuất hiện hắc thủ ẩn chứa viễn cổ lực kia. Có phải là Kim Minh trưởng lão khiêu khích Chiến Đế trước, sau đó mới bị giết chết?
Vương Xuyên mọi người nói.
– Vậy tại sao Chiến Đế lại loại bỏ cả những sơn phong xung quanh?
Có người đưa ra nghi vấn, mà nghi vấn này cũng trực tiếp là câu hỏi của tất cả mọi người.
Đúng vậy, nếu như nói Kim Minh chọc giận Bạch Hủ Minh, vậy Bạch Hủ Minh giận dữ làm thịt Kim Minh cũng không có vấn đề gì, nhưng tại sao sau khi giết chết Kim Minh, kể cả sơn phong và đệ tử vô tội cũng bị giết chết? Chuyện này có vẻ không hợp lý.
– Không nghị luận nữa, chuyện này dừng ở đây…
Lỗ Tu thực sự mệt chết được, hắn tiếp một kích của Bạch Hủ Minh, thân thể cũng bị một chút vết thương nhẹ, mặc dù nói không ảnh hưởng toàn cục, nhưng hiện tại hắn sắp sửa bước vào thời khắc mấu chốt của đỉnh phong Đại Đế, bất luận như thế nào cũng không thể có bất cứ sai sót nào, cần phải khôi phục.
Lỗ Tu đi rồi, nhưng tranh luận của các trưởng lão vẫn chưa kết thúc, then chốt thảo luận của bọn họ đều nằm ở chỗ, rốt cuộc tại sao lại hủy diệt sáu ngọn sơn phong.
Nhưng dù sao không phải người ở trong cuộc, bọn họ không nhìn thấy tứ phương chiến kỳ đương nhiên không rõ nỗi khổ tâm của Bạch Hủ Minh. Nếu như bọn họ thực sự ở đó, như vậy người tử vong có thể không chỉ có một mình Kim Minh. Tựa như Bạch Hủ Minh đã nói, người nhìn thấy chiến kỳ đều phải giết bỏ, không thể lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào với Âu Dương và Vạn Tiên Sơn.
Đến ngày thứ ba sau cơn giận dữ sấm sét của Bạch Hủ Minh hủy diệt sơn phong Vạn Tiên Sơn, tin tức bắt đầu truyền lưu.
Hai gã đệ tử lúc đầu hỏi Âu Dương có phải đến tảo phong hay không, bởi vì sợ hãi dáng vẻ huyết diễm thiêu đốt toàn thân Âu Dương lúc đó nên đã sớm bỏ chạy.
Hai người này đã truyền ra tin tức, đồng thời miêu tả chiến cung của Âu Dương cùng và dáng vẻ toàn thân huyết diễm của hắn. Tin tức này rất nhanh truyền khắp Vạn Tiên Sơn.
Trên Loan Quỳnh Phong, Lăng Túc ngồi trong một hang động, trên mặt hắn hiện lên nụ cười rạng rỡ.
– Âu Dương, người kia nhất định là Âu Dương, cây cung kia nhất định là Thứ Kiêu Cung, Âu Dương quả nhiên không chết. Ngay cả Sinh Tử Cảnh cũng không khốn chết được hắn, hiện tại Cực Cảnh cũng không khốn chết được hắn.
Lăng Túc rất kích động, mặc dù hàng ngày hắn đều bị áp bách rất thê thảm, nhưng hắn vẫn cảm thấy vui mừng khi thấy huynh đệ thoát ra khỏi Cực Cảnh.
Trên Thông Thiên Phong, hai người Lam Thông và Lý Vĩ ngồi vây quanh một chỗ, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ tươi cười hưng phấn, người bên cạnh bọn họ chính là Mộc Xuân.
– Ta đã nói Cực Cảnh cũng không khốn chết được Âu Dương, tên gia hỏa này quả thực chính là một truyền thuyết bất tử.
Lam Thông rất kích động, hắn kêu to.
– Không ngờ, ngay cả Cực Cảnh cũng không vây khốn được Âu Dương, ha ha ha, dám một mình ở trên Vân Vụ Phong, hắn có lẽ đã tiến nhập Thánh Thể.
Lý Vĩ cũng vui vẻ nói.
Nhưng sự vui mừng của bọn họ còn xa mới bằng Mộc Xuân, mặc dù lúc này Mộc Xuân dáng vẻ tuổi già sức yếu, nhưng toàn thân hắn phảng phất đều được hỏa diễm thiêu đốt.
– Mộc Xuân, yên tâm đi, chỉ cần Âu Dương tới Thông Thiên Phong, nhất định sẽ giúp ngươi chữa trị kiếm linh.
Lam Thông vỗ vai Mộc Xuân, mặc dù hiện tại Mộc Xuân chỉ là một người quét rác trên Thông Thiên Phong, nhưng hai người cũng không vì vậy mà khinh thường Mộc Xuân.
Mộc Xuân cũng có mộng tưởng, hắn cũng có khát vọng trở thành cường giả. Nếu như không vì thế, hắn tuyệt đối sẽ không nằm gai nếm mật chờ đợi mười năm trên Thông Thiên Phong.
Mười năm chờ đợi, lần đầu tiên Mộc Xuân nghe nói Âu Dương chính là Tu Phục Tông Sư, lần đầu tiên nghe thấy quan hệ giữa Lý Vĩ, Lam Thông và Âu Dương là lúc đấy cõi lòng hắn tràn đầy hi vọng chờ mong Âu Dương có một ngày xuất hiện trên Thông Thiên Phong chữa trị kiếm linh cho hắn.
Mười năm qua hắn từng có lúc tuyệt vọng, mười năm trôi qua Âu Dương cũng không xuất hiện, cho dù khi Lý Vĩ và Lam Thông hoài nghi Âu Dương có phải đã chết, hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Nếu như không phải vì lý trí không cam lòng chống đỡ hắn, có thể hắn đã sớm rời khỏi Vạn Tiên Sơn, rời khỏi Thông Thiên Phong.
Hôm nay sau mười năm, tin tức Âu Dương xuất hiện được truyền ra? Chuyện này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ hi vọng của hắn lại một lần nữa được nhen nhóm. Nếu Âu Dương thực sự nguyện ý chữa trị kiếm linh cho hắn, như vậy hắn vẫn có thể theo đuổi mộng tưởng, chứ không phải quét tước sơn phong như hiện tại. Mười năm chờ đợi, mười năm khuất nhục có phải đã đến lúc gột rửa?