Bạch Hủ Minh kể lại giản đơn, còn Âu Dương chỉ biết cười khổ. Hắn biết chuyện này tuyệt đối phải dùng bốn chữ cơ duyên xảo hợp để hình dung.
Người bình thường cho dù phát hiện phệ hồn suy yếu cũng tuyệt đối không có cách nào vượt qua thủ hộ của viễn cổ tế đàn, tuyệt đối không thể chém giết phệ hồn, cho dù có người cùng thể chất như Âu Dương, không sợ hãi uy hiếp của tế đàn, thành công đánh chết phệ hồn trên tế đàn, tuyệt đối cũng không có huyết sắc yêu đan của Âu Dương, tuyệt đối không có khả năng hấp thu huyết lực, phá tan quy tắc, đạt được Thánh Thể.
Mà chỉ cần không đánh vỡ quy tắc, cho dù phệ hồn chết đi, chiến kỳ tượng trưng vĩnh sinh cũng sẽ triệu hoán một phệ hồn mới đến trấn thủ đông phương nơi chôn xương.
– Tứ phương chiến kỳ, đại diện vĩnh sinh, hủy diệt, bất khuất và trung hậu, phân biệt đối ứng với tứ phương đông tây nam bắc. Bọn chúng là bốn lực lượng mạnh nhất của viễn cổ, ghi chép bí mật của viễn cổ . . .
Bạch Hủ Minh bất kể Âu Dương cười khổ, hiện tại hắn muốn nói cho Âu Dương tầm quan trọng của tứ phương chiến kỳ, để tránh khỏi Âu Dương mơ mơ màng màng nói ra chuyện của tứ phương chiến kỳ.
Nghe Bạch Hủ Minh nói xong, Âu Dương vừa gật đầu vừa hỏi:
– Sư phụ, mười năm qua ngươi có tin tức của bằng hữu ta hay không?
Đây mới là điều Âu Dương quan tâm nhất, hắn vốn tưởng rằng mình chỉ rời đi hơn một năm, nhưng giấc mộng mười năm, hiện tại bằng hữu của hắn có khỏe không?
– Bốn loại ý chí đó là vô thượng đại đạo của thành tựu Phi Tiên, hiện nay tứ phương chiến kỳ đều ở trong tay ngươi, nhớ kỹ, bất luận như thế nào cũng không được bại lộ, trừ phi có một ngày ngươi có thể khống chế bọn chúng, nếu không để lộ chuyện tứ phương chiến kỳ, cho dù là ta cũng không bảo hộ được ngươi.
Bạch Hủ Minh không trả lời Âu Dương, mà vô cùng trịnh trọng tiếp tục giải thích tứ phương chiến kỳ.
Từ dáng vẻ trịnh trọng của Bạch Hủ Minh, Âu Dương rốt cuộc minh bạch sự đáng sợ của tứ phương chiến kỳ. Âu Dương có chút may mắn, may mắn là mình không phát điên lưu lạc bên ngoài, mà trở về Vạn Tiên Sơn, nếu như mình ở bên ngoài, như vậy khó tránh khỏi sẽ điều động tứ phương chiến kỳ ra chiến đấu, nếu như vậy, có thể hiện tại mình đã bị một Đại Đế nào đó âm thầm ám sát.
– Sư phụ, ngươi có biết tình hình của bằng hữu cùng đến với ta không?
Thời gian mười năm biến hóa nghìn vạn, Âu Dương hiện tại rất quan tâm chính là bằng hữu của mình có phải đều cường lực giống như trước đây, tiến nhập Thông Thiên Phong.
– Ta từng hỏi thăm tình hình của bằng hữu ngươi, nhưng tin tức cũng không nhiều, ta chỉ có thể nói cho ngươi, trên Vân Vụ Phong sát vách chúng ta có lẽ có bằng hữu của ngươi.
Bảy tám năm trước Bạch Hủ Minh xác thực từng hỏi thăm chuyện bằng hữu của Âu Dương, bởi vì hắn muốn lý giải một chút về Âu Dương từ những người này, nhưng hắn chỉ hỏi thăm, cuối cùng không đi làm.
– Vân Vụ Phong?
Âu Dương chỉ biết Vạn Tiên Sơn có vạn tòa sơn phong, về phần nơi nào là Vân Vụ Phong hắn thật sự không biết rõ.
– Vân Vụ Phong là ngọn núi cấp thấp của Vạn Tiên Sơn, phong chủ tối cao là Thánh Thể, nhưng ngọn sơn phong này có chút kỳ lạ là bọn hắn đều là Huyễn Thuật Sư. . .
Bạch Hủ Minh chỉ nói đến đây, hắn biết Âu Dương có thể đoán ra người đứng đầu Vân Vụ Phong là ai.
– Thì ra là quốc sư.
Âu Dương mỉm cười, sau đó quay sang nói với Bạch Hủ Minh:
– Sư phụ, ta muốn đi thăm những bằng hữu này.
– Được, nhưng chỉ có thời gian một ngày, thời gian một ngày này ta sẽ tìm kiếm công pháp thích hợp cho ngươi, sau đó ngươi phải bắt đầu tiến vào giai đoạn tu luyện đầu tiên.
Bạch Hủ Minh nói xong, quay về phía đại điện phất tay, tiếp theo đại địa trước mặt hắn chậm rãi mở ra một thông đạo ngầm.
Bạch Hủ Minh khoát tay nói:
– Nhớ kỹ, chỉ có một ngày.
Nói xong Bạch Hủ Minh xoay người đi xuống dưới đất, đại địa đóng lại, nhìn từ bên ngoài Âu Dương căn bản không nhìn ra đại đại này có cái gì cổ quái.
– Xem ra Âm Vân Phong vẫn còn rất nhiều bí mật. . .
Âu Dương cũng không tiếp tục nhìn nơi Bạch Hủ Minh biến mất, hắn xoay người chạy xuống tòa sơn phong bị mây mờ bao phủ cách Âm Vân Phong không xa.
Thời gian mười năm biến hóa nghìn vạn, mười năm trước bọn họ trảm Linh Sử bước vào Chân Linh Giới, mười năm sau mình đã bước vào Thánh Thể, nhưng với thiên phú của quốc sư có lẽ cũng đã bước vào Thánh Thể mới đúng, Âu Dương rất nghi hoặc vì sao quốc sư vẫn còn ở trên ngọn núi đẳng cấp thấp đó. Trước kia Lý Khu không phải đã nói, một khi đạt được Thánh Thể, thiên phú tốt sẽ có cơ hội lựa chọn sơn phong mới hay sao? Nếu như vận khí tốt không phải có thể trực tiếp bước vào Thông Thiên Phong?
Dùng thời gian nửa giờ, Âu Dương đã từ Âm Vân Phong đi tới chân núi Vân Vụ Phong. Toàn bộ Vạn Tiên Sơn ngoại trừ Âm Vân Phong được gọi là ngọn núi hoang, những ngọn núi khác đều có tiểu sơn môn độc lập, phía trước sơn môn đương nhiên cũng có một số đệ tử nhập môn thủ hộ sơn môn.
– Sư huynh dừng chân. . .
Ngay khi Âu Dương tiếp cận sơn môn Vân Vụ Phong, hai gã đệ tử vội vàng hành lễ với Âu Dương nói:
– Sư huynh đến Vân Vụ Phong ta thăm bằng hữu?
– Đúng vậy.
Âu Dương hành lễ trả lời. Ở Vạn Tiên Sơn, từ sơn phong của mình chạy đến sơn phong của người khác, thông thường chỉ có hai loại khả năng, một loại đương nhiên là đến thăm bằng hữu, loại còn lại chính là chạy đến tảo phong.
Tảo phong này không phải là quét tước sơn phong, tảo phong chính là chỉ đệ tử sơn phong cấp thấp chạy đến sơn phong khác tiến hành khiêu chiến, nếu như ngươi có thể đánh thắng chủ nhân của ngọn sơn phong đó, như vậy ngươi có thể trở thành chủ nhân mới của sơn phong.
Vạn Tiên Sơn chưa bao giờ ngăn cản đệ tử tranh đấu lẫn nhau, sơn phong cao đẳng còn đỡ hơn một chút, dù sao trên sơn phong cao đẳng sẽ có Pháp Thân hoặc là cường giả chuẩn Pháp Thân tọa trấn, còn cường giả mạnh nhất của sơn phong cấp thấp chẳng qua chỉ là Thánh Thể mà thôi, cho nên chủ nhân của sơn phong sẽ thay đổi, hôm nay có thể là người này, ngày mai có thể biến thành người khác.
– Xin hỏi sư huynh tìm người nào?
Nghe thấy Âu Dương không phải đến tảo phong mà là tới thăm bằng hữu, hai gã đệ tử rõ ràng thở dài một hơi, mặc dù Âu Dương không có triển lộ khí tức, nhưng vừa rồi hắn hầu như chợt lóe đã xuất hiện trước mặt hai người, chỉ nhìn tốc độ này, hai người biết Âu Dương tuyệt đối đã bước vào Thánh Thể .
– Mười năm trước có một vị bằng hữu của ta tiến nhập ở đây, hắn tên là Sở Tương Hợp, nhờ hai vị thông báo một tiếng. . .
Âu Dương mỉm cười nói, nhưng nụ cười của hắn trong nháy mắt biến thành nhíu mày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mặc dù hai người này che giấu rất tốt, thế nhưng Âu Dương phát hiện khi hắn nói muốn tìm Sở Tương Hợp, hai người này rõ ràng kinh ngạc, mặc dù lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, thế nhưng biến hóa trong nháy mắt đó vẫn bị Âu Dương nhìn thấy.
– Lẽ nào quốc sư đã xảy ra chuyện?
Trước khi Âu Dương đến đây đã từng nghĩ, dù sao Chân Linh Giới cũng không phải tiểu thế giới, đám người bọn họ đồng thời tiến vào Vạn Tiên Sơn, bị phân chia khắp nơi, trong đó có người bị chèn ép khi dễ cũng bình thường. Nhưng Âu Dương không nghĩ tới người bị khi dễ lại là Sở Tương Hợp.