Cảnh tượng này không chỉ chấn động Hoắc Khải Phong, đồng dạng cũng chấn động trái tim Âu Dương. Mặc dù ký ức đã bị xóa bỏ, nhưng xâu chuỗi trong linh hồn vẫn có thể khiến cho Âu Dương minh bạch đó là mình trước kia.
– Âu Dương!
Nhìn nhân ảnh này, Hoắc Khải Phong đương nhiên có thể nhận ra, đó chính là đối thủ lớn nhất suốt đời mình, cũng là bằng hữu tốt nhất Âu Dương. Đó là Âu Dương trước kia mình tặng tín niệm chí cường giả.
– Thì ra tất cả đều là sự thực.
Âu Dương nhìn hàng lang luân hồi dần dần khép lại, Âu Dương đã minh bạch thân phận của mình. Nhưng trong mắt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước, phảng phất như tất cả chuyện này sớm đã không có quan hệ đến hắn.
Người to lớn Hoắc Khải Phong đã biến thành bình thường, lúc này Hoắc Khải Phong đứng đối diện với Âu Dương, Hoắc Khải Phong biết Âu Dương đã không thể nhớ ra mình, cho nên hắn cũng không nhắc tới bất cứ chuyện của địa cầu trước kia, mà chỉ lẳng lặng nhìn Âu Dương nói:
– Thì ra ngươi chính là Thần Tiễn Âu Dương.
– Ta rất hi vọng ta không phải…
Âu Dương bất đắc dĩ lắc đầu nói:
– Ta không có nhiều truy cầu như vậy, ta chỉ muốn làm một tu luyện giả mà thôi, nhưng hiện tại ta phải dùng một khối thân thể tàn phế gánh vác một trách nhiệm thiên đại, đây không phải ước nguyện ban đầu khi ta tiến vào Thiên Cơ Động.
Nói xong Âu Dương xoay người đi về phía bên ngoài Thiên Cơ Động.
Dựa theo tình huống bình thường, cảm ngộ trong Thiên Cơ Động, chỉ khi Hoắc Khải Phong cho phép mới có thể đi ra, bằng không căn bản không có khả năng ra ngoài. Thế nhưng Âu Dương thì khác, sau khi Âu Dương khống chế một vùng nhỏ pháp tắc xung quanh, hắn chính là chủ nhân, không có lực lượng gì có thể áp bách được pháp tắc.
– Trong mắt ta Âu Dương chính là một cường giả không bao giờ chịu khuất phục, cũng là người bội phục cả đời ta bội phục, đừng để ta thất vọng!
Đây là thanh âm truyền đến phía sau Âu Dương, thanh âm này cũng không thể khiến Âu Dương đình chỉ cước bộ, Âu Dương đã bước ra khỏi Thiên Cơ Động.
Lúc này bên ngoài Thiên Cơ Động mọi người đang kiên trì chờ đợi, đồng thời bọn họ cũng đang suy đoán lần này ai ở bên trong thời gian dài nhất, ai ở bên trong thời gian ngắn nhất.
Khi bọn họ đang thảo luận thì có một bóng người! Chính xác mà nói là một nhân ảnh ngồi trên xe đẩy dần dần từ trong Thiên Cơ Động đi ra.
Khi thấy này nhân ảnh này, rất nhiều người đều kinh hô. Bọn họ tiến vào Thiên Cơ Động mới được mấy canh giờ? Hài tử này bất hạnh lắm mới bị ném ra ngoài trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
Mọi người thầm nghĩ, nhưng lại bỏ qua một vấn đề, đó chính là khi Âu Dương đi ra ngoài là tự mình đẩy xe ra, cũng không phải bị lực lượng gì tống xuất.
Âu Bằng lẳng lặng nhìn Âu Dương đi ra, trong mắt hắn cũng có mấy phần thất vọng, hắn từng nghĩ tới Âu Dương sẽ làm thiên hạ khiếp sợ, ở bên trong khoảng một tháng, sau đó ra ngoài hoàn thành lột xác hoa lệ, đáng tiếc từ khi Âu Dương tiến vào Thiên Cơ Động đến bây giờ còn chưa đến nửa ngày đã ra ngoài, làm sao có thể hoàn thành lột xác.
Trên thực tế Âu Bằng đã sai, Âu Dương đã hoàn thành lột xác. Chỉ có điều lột xác này không phải là thứ người bên ngoài có thể nhận ra. Sự lột xác này chính là sự lột xác lớn nhất giữa Âu Dương tàn phế và Thần Tiễn Âu Dương. Lúc này Âu Dương đã minh bạch một ít, mặc dù ký ức không trở về, nhưng Âu Dương cũng đã nghĩ tới bạch y nhân kia rốt cuộc là ai.
Không hề nghi ngờ, bạch y nhân kia chính là Thiên Vương trong truyền thuyết. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thân hữu của mình đều đã chết trong tay Thiên Vương.
Nghĩ tới đây, trái tim Âu Dương không kìm được một trận co quắp, mặc dù ký ức đã tiêu tán, nhưng mỗi một lần Âu Dương đọc truyện ký của Thần Tiễn đều tưởng tượng mình chính là Thần Tiễn không gì không làm được, hiện giờ mộng tưởng của mình coi như đã trở thành sự thật, nhưng giấc mộng này cũng không phải mộng đẹp mà là một ác mộng.
– Cửu đệ, không cần đau lòng, có lẽ cơ duyên của ngươi không phải ở đây.
Âu Bằng vỗ vai Âu Dương an ủi. Âu Bằng có thể nhìn ra được thần sắc của Âu Dương rất phức tạp.
– Đi thôi đại ca, về nhà, thời gian của ta không còn nhiều.
Âu Dương ngẩng đầu nhìn Âu Bằng. Hắn không nói cho ai biết trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì. Khi mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, hắn hoàn toàn không lưu ý, hiện tại điều hắn quan tâm nhất chính là tại sao mình lại xóa bỏ ký ức chuyển thế?
Nếu như không thể biết được đáp án này, như vậy tất cả đều là nói suông, cho nên suy nghĩ duy nhất của Âu Dương chính là có thể tìm được một người nói cho hắn biết, nói cho hắn vì sao hắn lại xóa bỏ tất cả luân hồi chuyển thế, hắn rốt cuộc truy tìm cái gì.
– Được…
Âu Bằng bất đắc dĩ nâng xe đẩy của Âu Dương lên, sau đó thở dài một hơi, cũng không quan tâm đến chuyện chào hỏi người quen, mang theo Âu Dương rời khỏi Thiên Cơ đảo. Nhưng khi bọn họ vừa rời khỏi lại khiến rất nhiều người đều không nhịn được, cười phá lên.
– Thứ gì vậy, phế vật chính là phế vật, vĩnh viễn cũng không có khả năng thay đổi số phận.
– Ta đã nói Âu gia là tự làm tự chịu, nếu như để Âu Bằng tiến vào, cho dù Âu Bằng kém thế nào, ở bên trong mấy ngày có lẽ không thành vấn đề, nhưng phế vật này tiến vào trong đó chưa đến nửa ngày đã bị tống xuất, chuyện này cũng quá mất mặt.
Đủ loại trào phúng đổ lên người Âu Dương.
– Trước khi cười nhạo người khác hãy hỏi hai mắt mình nhìn thấy cái gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thủy trưởng lão bỗng nhiên mở miệng, hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh Âu Dương dần dần đi xa, nhẹ giọng nói:
– Con mắt của các ngươi đều bị che lấp rồi, lẽ nào các ngươi không nhìn thấy? Hắn không phải bị thế giới kia bài xích ra, mà là tự mình di ra.
– Cái gì?
Nghe thấy lời nói của Thủy trưởng lão, rất nhiều người cũng nghĩ tới tình huống lúc đó. Xác thực, Âu Dương cũng không phải bị ném ra như những kẻ thiếu tư chất, mà là tự mình đẩy xa đi ra. Tình huống như vậy bọn họ thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
– Lẽ nào nói tiểu tử kia thậm chí không tiến vào bên trong Thiên Cơ Động, trực tiếp đi ra?
Đương nhiên không có ai cho rằng Âu Dương chỉ mới tiến vào chốc lát đã gặp được Hoắc Khải Phong, đã minh bạch Thiên Cơ Động hoàn toàn không có một chút ý nghĩa với hắn.
Thiên Cơ Động xác thực rất thần bí, cho dù tiên nhân tiến vào cũng có công dụng. Dù sao ngoại vực đối với cường giả mà nói là tuyệt thế chiến trường, nhưng đối với người yếu mà nói lại là một nơi ngộ đạo và tu luyện rất tốt.
Nhưng con đường Âu Dương bước đi không giống những người khác, người khác là tu luyện lực lượng, còn hắn tu luyện pháp tắc. Lực lượng pháp tắc không cố định, vĩnh viễn rất khó nắm bắt, cho dù là Âu Dương cũng không biết cái gì mới là pháp tắc lực chân chính.
Ngươi ăn, ngươi uống nước, thậm chí ngươi đi vệ sinh, trên thực tế đều là một phần của pháp tắc. Mỗi thói quen của con người đều có thể xem là pháp tắc. Nhưng chính vì tồn tại đơn giản như vậy lại rất khó nắm bắt.
– Cửu đệ, đừng đau lòng, có lẽ cơ duyên của ngươi không phải ở đây.
Âu Bằng vẫn đang an ủi Âu Dương, nhưng Âu Bằng cũng hiểu được, lần này thất bại, có lẽ suốt cuộc đời này của cửu đệ cũng không còn cơ hội xoay chuyển.
– Cơ duyên của ta, ta đã tìm được rồi, nhưng ta không cách nào nắm chặt mà thôi.
Âu Dương khổ sở mỉm cười, sau đó trong tay hắn hiện lên một đạo quang huy không ai nhìn thấy, đó là lực lượng pháp tắc. Từ khi Âu Dương đi ra đến giờ luôn suy nghĩ vì sao mình đường đường là Thần Tiễn lại muốn xóa bỏ tất cả, hoàn thành lần chuyển thế này?
Âu Dương đương nhiên không cho rằng mình là kẻ não tàn. Như vậy không phù hợp với phong cách của Thần Tiễn, mình nhất định đang truy tìm vật gì đó. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thứ mình truy tìm có lẽ chính là con đường chí cao vô thượng. Chí cao vô thượng này có lẽ là thiên địa pháp tắc mà mình đang nắm giữ trong tay.
– Bán bộ chí cao vô thượng, nửa bước cuối cùng này có lẽ cả đời này của ta cũng không thể vượt qua.
Trong lòng Âu Dương bỗng nhiên lộ vẻ tiếc nuối, nhưng chính loại tiếc nuối này lại một lần nữa nhen nhóm chí chiến đấu trong lòng hắn.
Âu Bằng mang theo phi hành trên bầu trời Âu Dương, bỗng nhiên phát hiện bất luận mình phi hành như thế nào, phảng phất như tiến nhập vào trong một huyễn trận nào đó không thể hành động. Âu Bằng không dám tin tưởng nhìn xung quanh, sau đó hắn nhìn thấy một màn gần như không thể tưởng tượng.
Cửu đệ từ nhỏ được gọi là phế nhân từ từ đứng dậy, hai mắt hắn sâu xa như ngôi sao, trên người hắn mang theo một loại khí thể đủ để ngạo nghễ thiên hạ. Loại khí thế này cũng không phải nhằm vào hắn, bằng không chỉ riêng khí thế này chỉ sợ cũng đủ đè chết hắn.
– Pháp tắc lực, bán bộ chí cao vô thượng làm sao có thể là một phế nhân chứ? Ta không làm được ngôn xuất pháp tùy, nhưng ta lại có thể thay đổi tất cả theo suy nghĩ của ta!
Âu Dương lần đầu tiên đứng lên! Không sai, đây là lực lượng pháp tắc, Âu Dương lần đầu tiên dùng pháp tắc thay đổi số phận của mình, dùng pháp tắc đóng băng thời không xung quanh, dùng pháp tắc khiến tiểu thế giới nghịch chuyển, dùng pháp tắc để thời gian đứng lại!
Nếu như chỉ nói chiến đấu, lực lượng pháp tắc Âu Dương nắm giữ lúc này tuyệt đối không kém hơn diệt thánh sơn của Thiên Vương trước kia. Nếu Âu Dương nguyện ý, pháp tắc lực hoàn toàn có thể chôn vùi Chân Linh Giới trong nháy mắt.
– Ta quá câu nệ lực lượng ! Lực lượng trước mặt pháp tắc thì có ích lợi gì?
Âu Dương nhìn Âu Bằng đang ngây dại phía sau, hắn biết trạng thái hiện tại của mình vẫn chưa thể nói cho bất cứ người nào, cho nên một ngón tay Âu Dương điểm ra, thời gian bắt đầu đảo lưu trong một khoảng thời không nhỏ, một lát sau thời gian lại khôi phục tới thời khắc Âu Dương đang ngồi trên xe đẩy, còn Âu Bằng phảng phất như không nhìn thấy cái gì, đang an ủi Âu Dương, vẫn mang theo Âu Dương phi hành về phương hướng của Âu gia.
– Đại ca, ta không muốn về nhà
Âu Dương nhìn thoáng qua Âu Bằng bỗng nhiên nói.
– Cửu đệ, không cần sợ, gia gia sẽ không trách ngươi, người trong nhà cũng sẽ không trách ngươi, Thiên Cơ Động vốn là nơi gặp vận khí, cho dù đại ca tiến vào cũng có thể không bằng ngươi!
Âu Bằng không minh bạch ý tứ của Âu Dương.
– Đại ca, ta muốn đi du lịch thế giới, đi cảm ngộ thế giới này.
Âu Dương vội vã nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nhưng trong mắt Âu Bằng những lời hắn nói giống như nói giỡn, bản thân Âu Dương chính là tàn tật, muốn du lịch thiên hạ căn bản là chuyện không hiện thực.
– Đại ca, không cần phải nói, có một số việc ngươi sẽ không hiểu, ta chỉ muốn hỏi đại ca một câu, đại ca tin tưởng cửu đệ chứ?
Âu Dương nhìn Âu Bằng, trong mắt lộ vẻ thành khẩn.
– Được, đại ca đáp ứng ngươi, nhưng dù sao chuyện này chúng ta cũng nên về nhà hỏi gia gia trước đã, ta tin tưởng gia gia sẽ không ngăn cản ngươi.
Âu Bằng hiển nhiên vẫn muốn hỏi ý kiến Âu Ý Quyền
– Không cần, ngươi giúp ta đưa tờ giấy này cho gia gia.
Âu Dương nói xong, lấy từ bên cạnh chiếc xe ra một tờ giấy trắng, sau đó run rẩy viết lên giấy mấy chữ thật to.
Chữ viết cong vẹo, dù sao tay Âu Dương vốn đã run rẩy như vậy, muốn viết ra những chữ thẳng hàng thẳng lối hiển nhiên là không có khả năng, nhưng những chữ Âu Dương viết ra vẫn có thể đọc được. Âu Dương tin tưởng với sự thông minh của gia gia, khi nhìn thấy những chữ này, lại liên tưởng đến suy tính của Thái thượng đại trưởng lão Vạn Tiên Sơn trước kia, có thể minh bạch rất nhiều thứ.
– Nói với gia gia, có lẽ suốt đời này ta sẽ không trở lại Âu gia nữa.
Trong ánh mắt Âu Dương hiện lên vẻ buồn bã, bất luận ngôi nhà đó tốt hay xấu, Âu Dương cũng đã sống ở đó hơn hai mươi năm, hôm nay rốt cuộc vẫn phải rời khỏi.
– Cửu đệ
Âu Bằng còn muốn nói gì nữa, nhưng nghĩ đến đệ đệ của mình từ nhỏ đã gặp nhiều bất hạnh, hắn thực sự không có cách nào đi trách tội, hắn thử hỏi nếu như mình cũng giống như cửu đệ, liệu mình có thể lạc quan như hắn không?
– Cảm tạ đại ca, đại ca thật sự rất tốt với tiểu đệ, suốt đời này tiểu đệ ghi nhớ trong lòng.
Âu Dương nói xong, chỉ tay về phía Lâm Hải Thành ở dưới nói:
– Đại ca, đưa ta đến Cầm gia là được rồi, sau đó ngươi đem tờ giấy này cho gia gia, hắn tự nhiên sẽ minh bạch tất cả.
Âu Bằng nhìn thoáng qua Lâm Hải Thành phía dưới, cuối cùng quyết định buông thả cửu đệ một lần, hắn không hỏi thêm cái gì, mang theo Âu Dương trực tiếp bay đến Cầm gia. Sau khi giao cửu đệ cho Cầm Linh Linh liền xoay người rời đi. Trong mắt hắn hiện lên vẻ luyến tiếc, bởi vì hắn biết con người ai cũng có quyền chọn lựa con đường đi của mình. Cho dù cửu đệ trở về nhà, những đệ tử trong nhà cũng chỉ dành cho hắn những ánh mắt ghẻ lạnh. Trong mắt Âu Bằng, đây có thể chính là nguyên nhân cửu đệ trốn tránh.
Âu Bằng suy nghĩ quá đơn giản, Âu Dương thực sự quan tâm đến loại ánh mắt ghẻ lạnh này sao? Không, thân là Thần Tiễn, có thể vứt bỏ tất cả, lựa chọn con đường đi cuối cùng này, Âu Dương còn có cái gì không bỏ xuống được, thân phận gì đó, uy nghiêm gì đó, tất cả không phải đều là phù vân. Thứ Âu Dương truy cầu chính là con đường cường giả, chính là chân lý của vĩnh hằng bất diệt.
Cầm gia, trong tiểu viện của Cầm Linh Linh, Cầm Linh Linh nhìn bằng hữu thanh mai trúc mã trước mặt mình, nàng có chút không rõ vì sao Âu Dương lại lựa chọn đến tìm nàng, rất hiển nhiên Âu Dương tìm đến nàng cũng không phải vì chuyện tình cảm nam nữ.
– Đừng nghĩ nữa, thời gian của ta không còn nhiều, còn có mười năm cuối cùng, theo ta mười năm, ta sẽ cho ngươi bất tử, thế nào hả.
Âu Dương quay sang mỉm cười với Cầm Linh Linh, cũng không nói ra chuyện của Thiên Vương.
– Mười năm? Bất tử? Ngươi phát sốt rồi sao.
Cầm Linh Linh sờ lên trán Âu Dương, dáng vẻ như ngươi bệnh không nhẹ.
– Ngươi có tin ta không.
Âu Dương cũng không lựa chọn giải thích nhiều, dù sao ở Chân Linh Giới bất tử vẫn là một loại truyền thuyết, phương pháp bất tử duy nhất chính là mọc cánh phi tiên, đạt được tiên đạo.