– Không thể nào! Tại sao chí cao vô thượng lại không có bất kỳ lực lượng nào! Là khống chế! Ta hiểu rồi. Hóa ra con đường chí cao vô thượng không phải là theo đuổi lực lượng đỉnh phong Ha ha ha ha Uổng công từ ngày đầu tiên ta tự nhận thức thế gian đã ở chỗ này khổ sở suy tư mấy vạn năm. Vậy mà ngay cả bản chất cũng không nắm bắt được
Trong mắt Hoắc Khải Phong mang theo vài phần cuồng dại. Đây là một tia chấp niệm của Hoắc Khải Phong. Lúc trước Hoắc Khải Phong chia ra làm hai, một người là bản thể của hắn, là cường giả thích chém hết thiên hạ, thế giới, tàn sát hết cường giả. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net
Một người khác lại tu luyện chấp niệm, bất cứ lúc nào cũng không nản chí tu luyện. Người này tự nhốt mình tại ngoại vực này khổ tu mấy vạn năm, cuối cùng vẫn không nhìn thấy cánh cửa của chí cao vô thượng.
Người khổng lồ nhìn Âu Dương, trong mắt có niềm vui bất ngờ cũng có sự sùng bái, còn có mấy phần ghen tị. Cuối cùng hắn mở miệng:
– Ngươi rõ ràng đã gần thiên đạo chí cao vô thượng như vậy, tại sao còn có thể xuất hiện ở ngoại vực này?
– Gần với thiên đạo? Chí cao vô thượng?
Nghe thấy những lời này, Âu Dương cảm thấy có chút không hiểu. Hắn nhớ đây đã là lần thứ hai hắn nghe thấy mấy điều này. Lần thứ nhất chính là nửa bước chí cao vô thượng trong miệng của Bạch y nhân. Mà bây giờ hắn lại nghe thấy người khổng lồ này nhắc đến chí cao vô thượng.
Âu Dương không phải là kẻ ngốc. Chỉ nghe thấy bốn chữ chí cao vô thượng, hắn liền hiểu rõ đây có lẽ là thành tựu vô cùng cao. Nhưng tại sao đã là chí cao vô thượng, phía trước còn thêm vào hai chữ nửa bước đây.
– Linh hồn thật cường đại. Hẳn ngươi là chuyển thế thân.
Một tia chấp niệm của Hoắc Khải Phong nhìn Âu Dương một cái đã xác định nói.
Người bình thường tuyệt đối không thể nào có được linh hồn cường đại như Âu Dương vậy. Bản thân linh hồn như vậy đã tiếp cận với tồn tại cường đại nhất. Có linh hồn có như vậy có thể nửa bước tiến vào chí cao vô thượng cũng không có gì kỳ quái.
– Tiền bối là Hoắc Khải Phong sao?
Âu Dương mất đi ký ức cũng không biết mình với Hoắc Khải Phong có quan hệ gì. Hoắc Khải Phong đã không có cách nào nhận ra Âu Dương được.
– Hoắc Khải Phong? Không! Tên của ta là Triệu Cương!
Hoắc Khải Phong phủ định cái tên này. Tuy nhiên Âu Dương xem qua một vài chuyện liên quan với Hoắc Khải Phong, tất nhiên biết Hoắc Khải Phong còn có một cái tên nữa chính là Triệu Cương.
– Hai chữ tiền bối này ta không dám nhận. Ngươi có thể chém hết tất cả tâm niệm chuyển thế luân hồi bước vào nửa bước chí cao vô thượng, ta gọi ngươi là tiền bối xem như không quá phận.
Hoắc Khải Phong ngược lại không hề tỏ ra bất cẩn. Dù sao hiện tại nhìn qua bất kỳ ai cũng có thể bóp chết Âu Dương. Nhưng ai biết vào lúc nào gia hoả này sẽ đột nhiên bước qua nửa bước kia, đạt tới thành tựu chí cao vô thượng đây?
– Tiền bối có khả năng giúp ta nghịch thiên cải mệnh thay đổi thân thể suy nhược này không?
Âu Dương nhìn Hoắc Khải Phong trong mắt có mấy phần chờ mong. Dù sao nửa bước chí cao vô thượng gì đó ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe qua. Bây giờ hắn căn bản không muốn chí cao vô thượng gì đó. Hắn chỉ muốn có thể tu luyện, có thể như tu luyện giống như một người bình thường như, chứ không phải là kỳ hoa như thế.
– Thay đổi thân thể? Linh hồn của ngươi đã đạt được nửa bước chí cao vô thượng. Nếu tiến thêm một bước nữa chính là thật sự lấy thân hóa đạo. Đó chính là chí cao vô thượng. Thân thể này có suy nhược hay không đối với ngươi thật sự còn có quan hệ gì chứ?
Rất rõ ràng Hoắc Khải Phong căn bản không thể lý giải được tại sao Âu Dương lại coi trọng thân thể như thế.
Thật ra bản thân Âu Dương cũng không biết, hiện tại lực chiến đấu của hắn mạnh tới mức nào! Pháp tắc thiên địa lực đều ở trong thân hắn. Hắn có thể trong nháy mắt khiến pháp tắc thiên địa vận chuyển trong phạm vi nhất định dựa theo niềm tin của chính mình. Cho dù không có cách nào mở miệng thành phép thuật như Thiên Vương, nhưng trong không khoảng thiên địa nhỏ, hắn vẫn đủ khả năng thay đổi tất cả.
Âu Dương căn bản chưa từng thử. Ví dụ như hiện tại hắn đối mặt Hoắc Khải Phong, trong mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy sự cường đại của Hoắc Khải Phong, nhưng không để mắt chú ý tới tất cả lượng lượng xung quanh mình. Nếu như hiện tại trong lòng hắn nghĩ tới, hắn cũng nguyện ý khống chế mảng pháp tắc thiên địa nhỏ này. Hoắc Khải Phong sẽ giống như Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh lúc trước trực tiếp biến thành pho tượng sau đó trở về trong hư vô.
Đây cũng không phải là biểu hiện của lực lượng, đây là biểu hiện của pháp tắc. Loại pháp tắc lực này không phải nói ngươi có lực lượng liền có thể đối kháng. Cho dù lực lượng của ngươi đủ để một quyền đánh nổ tất cả ngoại vực cũng vô ích. Trước mặt pháp tắc, chỉ cần trong lòng cường giả pháp tắc cho rằng ngươi không có bất kỳ lực lượng nào, như vậy ngươi sẽ không có bất luận lực lượng nào nữa.
– Nhưng ta không muốn chí cao vô thượng gì đó, ta chỉ muốn trở thành một người bình thường!
Trong mắt Âu Dương có mấy phần thất lạc.
– Ngươi đang nói đùa với ta sao? Ngươi có thể có được linh hồn cường đại tới mức này, một nhân vật khủng bố rung chuyển đất trời. Nhân vật như vậy cho dù ta gọi ngươi một tiếng tiền bối cũng không thể coi là cái gì. Ngươi Ngươi đã chém hết ký ức!
Hoắc Khải Phong dường như phát hiện chuyện khó tin nổi, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Ban đầu hắn cho rằng Âu Dương đang nói đùa với hắn. Dưới cái nhìn của hắn Âu Dương hẳn là chém lực lượng cường giả tuyệt thế, sau đó mang theo ký ức luân hồi chuyển thế.
Nhưng bây giờ xem ra Âu Dương không chỉ chém lực lượng, hình như ngay cả ký ức cũng chém xuống. Ngay cả ký ức cũng chém xuống, sau đó luân hồi chuyển thế còn có thể có được thành tựu chí cao vô thượng? Điều này còn có thiên lý nữa không?
– Chém ký ức còn có thể thành tựu chí cao vô thượng. Đợi ta mở mắt luân hồi xem thử đời trước của ngươi rốt cuộc cường đại đến mức nào!
Đây vẫn là lần đầu tiên Hoắc Khải Phong cảm thấy hiếu kỳ đối với một người như thế. Ngay sau đó liền nhìn thấy con ngươi trong đôi mắt của Hoắc Khải Phong bỗng nhiên xuất hiện màu vàng kim. Khi con ngươi này mở ra, không ngờ hành lang luân hồi cũng bị mở ra. Rất rõ ràng Hoắc Khải Phong cường đại hơn hẳn Minh Hậu. Bằng không hắn không thể nào cứng rắn dùng mắt luân hồi thấy đời trước của Âu Dương!
Mà khi luân hồi này được mở ra, Hoắc Khải Phong giống như phát điên, nhìn hình ảnh hiện ra trước. Không riêng gì hắn, ngay cả bản thân Âu Dương đều ngây ngẩn cả người. Hắn đã từng suy đoán. Nhưng khi tất cả thật sự bày ra trước mặt mình, hắn vẫn cảm thấy có chút khó tiếp nhận nổi
Đó là những cảnh tượng quen thuộc tới mức nào. Đó là những cảnh tượng khiến người ta chấn động tới mức nào. Trong luân hồi, Âu Dương trước kia đã từng giơ tay nhấc chân hủy thiên diệt địa. Âu Dương trước kia đã từng dùng mũi tên phá thế giới. Hắn cũng đã dùng cung chém cường giả. Từng cảnh tượng giống như được chèn chiếu lên màn ảnh phát ra từng đoạn một trong luân hồi.